Đại Khanh Vu Mặc

Chương 28: Giận dỗi

“Nô tì bái kiến Hoàng Hậu nương nương.” Sáng sớm Lệ Phi quần áo hoa lệ cất bước đến Phượng Ninh Cung.

Tiêu Minh Hi nhíu mày, buông đồ trong tay xuống.

“Lệ Quý Phi đến nơi này của bản cung là có chuyện gì sao?” Tiêu Minh Hi lộ ra trong suốt tươi cười, bước đến trước mặt Lệ Phi, thân thủ đưa tay nâng Lệ Phi dậy.

“Nô tì chỉ muốn hướng Hoàng Hậu nương nương thỉnh an.” Lệ Phi vẻ mặt mang ý cười.

“Ân, kia Lệ Phi có tâm.” Tiêu Minh Hi ý bảo Lệ Phi ngồi xuống.

“Hoàng Thượng phải vào triều sớm sao?” Lệ Phi vẻ mặt ý cười, xem vào trong mắt Tiêu Minh Hi thật là chói mắt.

“Ân, Hoàng Thượng sáng sớm phải đi vào triều, thời gian gần đây sợ rằng sẽ không đến.” Tiêu Minh Hi thu hồi ý cười, Lệ Phi này sợ rằng nghe được Hoàng Thượng ngày đêm ngủ lại Phượng Ninh Cung, mà đem bỏ năm tân phi tử ở một bên, cho nên hôm nay mới chạy đến Phượng Ninh Cung để lý giải tình huống đi.

“Ân, Hoàng Thượng những ngày này thật bận rộn…” Lệ Phi cũng không dám to gan lớn mật hỏi.

Tiêu Minh Hi vẫn duy trì bộ dáng lễ nghi mỉm cười, nghe được ý tứ bên trong lời nói của Lệ Phi, ánh mắt lại hơi hướng nơi khác.

“Minh Hi.” Một tiếng kêu thanh thúy đem Lệ Phi cùng Tiêu Minh Hi ánh mắt đều chuyển hướng ngoài cửa.

Tiêu Tử Mặc vẻ mặt sáng lạn tươi cười đi đến, ánh mắt xác thực chỉ nhìn thấy một mình Tiêu Minh Hi, lập tức hướng Tiêu Minh Hi đi đến.

Lệ Phi vẻ mặt kinh ngạc, ‘Minh Hi’ này không phải là tục danh của Hoàng Hậu sao? Như thế nào lại kêu thân mật như vậy? Tiêu Minh Hi tựa hồ chú ý tới vẻ mặt Lệ Phi.

“Hoàng Thượng, Lệ Quý Phi hôm nay đặt biệt đến thăm nô tì cùng Hoàng Thượng, thật là có tâm.” Thấy Tiêu Tử Mặc hướng mình đi tới liền cố ý trừng mắt nhìn nàng.

Tiêu Tử Mặc hơi sửng sốt, lúc này mới thoáng nhìn thấy Lệ Phi đang ngồi ở một bên, ánh mắt nghi hoặc dừng lại một lát.

“Nô tì bái kiến Hoàng Thượng.” Lệ Phi thấy ánh mắt Tiêu Tử Mặc dời về phía mình, vội vàng đứng dậy.

“Ân, không cần đa lễ.” Tiêu Tử Mặc nhẹ nhàng gật đầu, liền hướng tới chỗ Tiêu Minh Hi.

“Minh Hi, nàng lại đang đọc sách.” Tiêu Tử Mặc vẻ mặt trong suốt tươi cười đi đến bên người Tiêu Minh Hi.

Tiêu Minh Hi cảm thấy cách gọi này thật là không ổn.

“Hoàng Thượng, Lệ Quý Phi khó có dịp đến nơi này của nô tì, vẫn là cùng Lệ Quý Phi trò chuyện đi.” Nói xong kéo ống tay áo Tiêu Tử Mặc.

Tiêu Tử Mặc nhướng mày, ánh mắt hiện lên một tia hờn giận.

“Lệ Phi, ngươi tới nơi này cấp Hoàng Hậu nương nương thỉnh an, thật là có tâm.”

“Đây là bổn phận nô tì nên làm.” Lệ Phi cúi đầu cười, trong lòng lại hờn giận, thái độ Hoàng Thượng đối với Hoàng Hậu cùng với mình rõ ràng chính là kém xa rất nhiều.

“Ân, ngươi nếu vô sự, liền hồi cung nghỉ ngơi đi.” Tiêu Tử Mặc cười nhẹ, lại nhìn không ra tia biểu tình khác.

“Vân Đồng, đưa Lệ Phi nương nương hồi cung.” Tiêu Tử Mặc phân phó Vân Đồng đang đứng ở một bên, không có để ý Lệ Phi còn nhiều lời chưa nói.

Lệ Phi há miệng thở dốc, vốn định nói chút cũng không phun ra được, vẻ mặt xấu hổ.

“Kia nô tì trước xin cáo lui.” Lệ Phi ngượng ngùng cười, liền lui xuống.

Gặp Lệ Phi cuối cùng một chút bóng dáng biến mất ở Phượng Ninh Cung, Tiêu Minh Hi liếc Tiêu Tử Mặc.

“Hoàng Thượng, Lệ Phi tốt xấu gì cũng là một Quý Phi, phải luôn cấp cho người ta mặt mũi.” Hành vi vừa rồi của Tiêu Tử Mặc chính là muốn đuổi người ta đi. Tiêu Tử Mặc bĩu môi.

“Nàng ta đến Phượng Ninh Cung làm cái gì, cùng nàng nói cái gì?”

“Không có, chỉ là hỏi thăm bình thường.” Tiêu Minh Hi hơi do dự một chút, nhưng cũng không có cái gì khác thường.

“Vậy là tốt rồi, nếu nàng ta dám làm khó dễ gì nàng, nàng cứ nói cho ta biết.” Tiêu Tử Mặc nhẹ nhàng kéo tay Tiêu Minh Hi.

“Hoàng Thượng, người ta là phi tử của ngươi, ngươi vừa nạp phi, liền một lần đều không đến chỗ của các nàng.” Tiêu Minh Hi tự nhiên là hiểu được duyên cớ trong đó.

“Trẫm không có bức bách các nàng đến, là các nàng tự nguyện tiến cung. Hậu quả chính là như thế, các nàng tự mình nghĩ đến, trách ai?” Tiêu Tử Mặc không thích Tiêu Minh Hi rối rắm việc đó như vậy, chính mình chỉ đối với nàng như thế không tốt sao?

“Nhưng mà, các nàng dù sao đã là Hoàng Phi, thân phận tất nhiên bất đồng ngày xưa, Hoàng Thượng đối với các nàng như vậy, nếu bị hạ nhân nhìn thấy, Hoàng Phi mặt mũi ở đâu?” Tiêu Minh Hi biết Tiêu Tử Mặc không muốn nạp phi, nếu không việc danh sách phi tử như thế nào sẽ do mình tuyển.

“Trẫm đây đối với các nàng có cái gì khuyết điểm.” Tiêu Tử Mặc bỏ qua một bên đầu.

“Hoàng Thượng, ở trong cung cấp bậc lễ nghĩa…” Tiêu Minh Hi vừa định nói ở trong cung tranh đấu gay gắt, việc tranh thủ tình cảm tự nhiên là chuyện bình thường mà các phi tử gặp.

“Tiêu Minh Hi, trẫm chỉ đối với nàng một người không tốt sao?” Tiêu Tử Mặc trên mặt có chút tức giận. Tiêu Minh Hi hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Tiêu Tử Mặc đôi lông mày có chút nhăn lại.

“Trẫm không muốn đi chỗ các nàng, liền sẽ không đi. Trẫm nghĩ đến muốn nhìn thấy nàng, liền mặt dày mày dạn mỗi đêm ngủ lại Phượng Ninh Cung. Là trẫm sai lầm rồi phải không?” Tiêu Tử Mặc hiển nhiên có chút kích động.

Tiêu Minh Hi vẫn lẳng lặng nhìn Tiêu Tử Mặc, không nói gì.

“Nếu nàng không muốn trẫm đi Phượng Ninh Cung nữa, trẫm đây cũng không đi. Nàng không cần dùng người khác làm cớ. Nếu ta làm hết thấy những điều này mà nàng đều không nhìn tới, đều không đáng giá một đồng, trẫm phải làm sao? Làm sao!!!” Tiêu Tử Mặc nắm chặt quyền, mở to hai mắt nhìn người trước mắt, kể ra những bất mãn trong lòng.

“Ta……” Tiêu Minh Hi có chút khó chịu, Tiêu Tử Mặc ở trước mặt mình nói như thế khàn cả giọng.

Cuối cùng một câu thật làm rung động nội tâm Tiêu Minh Hi, nàng là đối với mình thực thất vọng rồi sao? Mới có thể nói ra những lời như thế.

“Nàng đã cho rằng như vậy, trẫm liền không đến là được. Có lẽ trẫm lúc trước nên thả tự do cho nàng, trẫm cùng hoàng cung sợ rằng lưu không được nàng.” Tiêu Tử Mặc ngữ khí có chút thấp, sắc mặt lộ ra nguội lạnh.

“Hoàng Thượng……” Tiêu Minh Hi giờ phút này không biết nên nói cái gì. Do mình làm tổn thương lòng của nàng sao?

Tiêu Tử Mặc kéo lên khóe miệng, lộ ra một tia cười khổ, liền đạp giày, chậm rãi đi ra Phượng Ninh Cung, không có quay đầu.

Tiêu Minh Hi ngây người nhìn bóng dáng Tiêu Tử Mặc rời đi. Trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời.

“Trẫm chỉ đối với nàng một người không tốt sao” “Trẫm làm sao?” Mỗi một câu cứ quanh quẩn ở bên tai Tiêu Minh Hi, nhìn thấy thần sắc dần nguội lạnh của người đó, Tiêu Minh Hi lòng có chút đau nhói.

Tiêu Tử Mặc không rên một tiếng ngồi ở thư phòng, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước. Tay có chút run run, Tiêu Minh Hi một chút cũng không để ý đến cảm thụ của mình sao? Chân tình thực lòng chẳng lẽ không có thể làm cho nàng có một tia cảm động sao?

Sắc trời có chút dần tối xuống.

“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng.” Vân Đồng thấy Tiêu Tử Mặc trở về liền vẫn ngồi một chỗ, giống như suy nghĩ cái gì, liền không đi quấy rầy, lúc này sắc trời đã tối, liền muốn hỏi đêm nay đi chỗ nào qua đêm.

Tiêu Tử Mặc nâng lên con ngươi nhìn Vân Đồng: “Làm sao vậy.” Trong ánh mắt lộ ra một tia ảm đạm.

“Hoàng Thượng, tối nay ở nơi nào?” Vân Đồng thật cẩn thận nói xong, rõ ràng nhìn ra Tiêu Tử Mặc tâm tình hờn giận. Tiêu Tử Mặc hơi sửng sốt, ngày sau sợ rằng không đi Phượng Ninh Cung được nữa, nghĩ tới đó ánh mắt liền toát ra một tia phiền muộn.

“Đi Lệ Gia Cung đi.” Tiêu Tử Mặc giận dỗi.

“Chỗ của Lệ Phi nương nương sao? Không phải đi Phượng Ninh Cung sao?” Vân Đồng có chút kinh ngạc, ngày xưa Tiêu Tử Mặc đều sớm tranh thủ đi Phượng Ninh Cung, hôm nay tự dưng lại ở thư phòng tới giờ này, hơn nữa còn muốn đi tới chỗ của Quý Phi.

“Phượng Ninh Cung sao? Ngày sau không đi.” Tiêu Tử Mặc ánh mắt lạnh lùng, mặt không chút thay đổi.

“Nô tì bái kiến Hoàng Thượng!” Tiêu Tử Mặc ở Lệ Gia Cung do dự thật lâu, vẫn là đạp chân đi vào.

“Miễn lễ.” Tiêu Tử Mặc hơi chau mày, nghe thanh âm xa lạ, nhìn người cùng vật xa lạ ở đây, Tiêu Tử Mặc trong lòng lộ ra một tia cô đơn. Tiêu Tử Mặc đi qua dựa vào bàn ngồi xuống.

“Bích nhi, ngâm trà vào nước.” Lệ Phi kêu nha hoàn Bích nhi đang đứng ở một bên.

“Hoàng Thượng, tối nay là muốn ngủ lại Lệ Gia Cung sao?” Lệ Phi trong lòng miễn bàn có bao nhiêu vui mừng, hôm nay sáng sớm mình đi Phượng Ninh Cung, đêm nay Hoàng Thượng liền đến đây, chẳng lẽ nói Hoàng Thượng chú ý tới mình.

“Ân.” Tiêu Tử Mặc hơi sửng sốt, chính mình nên ở Lệ Gia Cung sao? Nàng sẽ mất hứng sao?

“Trẫm ở đây cũng không đi” Tiêu Tử Mặc nhớ tới lời mình đã nói, liền không hề do dự. Lệ Phi nhất thời hiện lên một chút tươi cười.

“Bích nhi, trải giường chiếu đi.”

Đang đứng một bên dâng nước trà Bích nhi hơi sửng sốt, liền buông ấm trà trong tây: ”Vâng.” Hướng giường đi tới.

Tiêu Tử Mặc nhìn Bích nhi đang đứng trước giường bận rộn, có chút sững sờ. Nàng hiện tại đang làm gì? Lúc này đã ngủ chưa? Tiêu Tử Mặc trong lòng không được nghĩ Tiêu Minh Hi. Chính mình có phải hay không không nên đối nàng nói như vậy, chính mình trong lòng rõ ràng còn muốn nàng.

“Hoàng Thượng? Hoàng Thượng, nên ngủ.” Lệ Phi thấy Tiêu Tử Mặc ngồi một chỗ sững sờ. Nhẹ nhàng hô.

Tiêu Tử Mặc phục hồi tinh thần lại.

“Hảo.” Nói xong liền thoát ngoại sam, nằm trên giường, thân thể có chút cuộn mình lại. Lệ Phi gặp Tiêu Tử Mặc nằm xuống, liền thổi tắt ngọn nến, cũng nằm xuống, trong lòng có chút không yên. Hồi lâu thấy Tiêu Tử Mặc vẫn không nhúc nhích.

“Hoàng Thượng?” Liền nhẹ nhàng hô.

“Lệ Phi có việc sao? Không có việc gì liền sớm nghỉ ngơi đi.” Tiêu Tử Mặc ngữ khí có vẻ thập phần bình thản.

Lệ Phi nghe nói hơi sửng sốt: “Ân”, loại chuyện này Hoàng Thượng không chủ động, chính mình còn có thể làm gì được, hơn phân nửa có chút thất vọng, Hoàng Thượng khó có khi đến chỗ mình.

Sáng sớm, Tiêu Tử Mặc không nhiều tinh thần lắm sớm đi vào triều, đần độn, đại thần nói trong lời nói hơn phân nửa không có nghe vào tai.

Khi Lệ Phi tỉnh lại, phát hiện Tiêu Tử Mặc đã đi rồi, Hoàng Thượng đến chỗ mình chuyện gì cũng chưa làm, không phải đến không sao? Trước khi xuất giá nương có dạy nàng cũng không phải không biết, nếu không có con nối dỗi, như vậy làm sao sống yên trong hậu cung.

Sau khi bãi triều, Tiêu Tử Mặc liền bước chậm đi đến trước thư phòng. Tiêu Minh Hi đêm qua cũng vẫn chưa ngủ, sáng sớm mang theo Cẩm Ngọc đi ra ngoài hít thở không khí.

“Tiểu thư, Hoàng Thượng là tức giận tiểu thư sao? Đêm qua cũng không có tới Phượng Ninh Cung.” Cẩm Ngọc đêm qua bắt gặp Tiêu Minh Hi ngồi ở mép giường ngẩn người, Tiêu Tử Mặc cũng một đêm không có tới.

“Có lẽ đi.” Tiêu Minh Hi hơi sửng sốt, lộ ra một tia cười khổ.

“Hoàng Thượng không phải đối tiểu thư tốt lắm sao? Vì cái gì sẽ tức giận tiểu thư?” Cẩm Ngọc nhớ tới trước kia Tiêu Tử Mặc hai ba ngày lại tìm đến tiểu thư, mỗi lần đều khuôn mặt tươi cười trong suốt.

“Ta kêu nàng đối với năm phi tử kia tốt một chút, dù sao……” Tiêu Minh Hi thản nhiên nói.

“A, tiểu thư người nói như vậy sao? Ngươi không biết Hoàng Thượng chỉ chung tình với một mình người sao? Bằng không như thế nào sẽ trăm phương nghìn kế muốn ở trong Phượng Ninh Cung.” Cẩm Ngọc trương miệng, thực rõ ràng Tiêu Tử Mặc chính là vì vậy mà tức giận.

Tiêu Minh Hi trong lòng rung động, dừng lại cước bộ: “Cẩm Ngọc.”

“Tiểu thư, Hoàng Thượng mỗi lần đến vương phủ đều là từ cửa sau mà vào, mỗi lần đều là bộ dạng cười hì hì hướng Cẩm Ngọc nói đến tìm người. Khi Cẩm Ngọc gặp Hoàng Thượng cùng tiểu thư ở cùng một chỗ, đều là mang theo tươi cười , trong ánh mắt luôn lộ ra tia sáng. Huống hồ năm phi tử kia đều là do tiểu thư tuyển đi, Hoàng Thượng cũng không thích các nàng, tiểu thư người đang làm tổn thương tâm của Hoàng Thượng a.” Cẩm Ngọc rành mạch nói.

Tiêu Minh Hi ánh mắt có một tia lóe ra, nàng như thế nào không biết mình làm tổn thương tâm của nàng ấy, không có cảm nhận được cảm giác của nàng ấy. Nhưng lời đã nói ra như thế nào thu lại được?

“Tiểu thư, hoàng thượng tới.” Cẩm Ngọc xa xa trông thấy Tiêu Tử Mặc theo hướng này đi tới.

Tiêu Minh Hi kinh ngạc ngẩng đầu lên, xác thực thấy Tiêu Tử Mặc đang đến gần.

“Nô tì bái kiến Hoàng Thượng.” Tiêu Minh Hi làm cái lễ tiêu chuẩn trong cung.

Tiêu Tử Mặc nhìn thấy Tiêu Minh Hi, trong lòng có chút không đành, nhưng tính tình lại quật cường: “Miễn lễ.”

Tiêu Tử Mặc ánh mắt lưu luyến một hồi, liền nhìn thoáng qua. Tiêu Minh Hi đứng lên, kinh ngạc quay đầu nhìn bóng dáng Tiêu Tử Mặc. Nàng đây là chán ghét mình sao, đối với mình cảm thấy phiền chán sao? Nghĩ đến đó mũi có chút cay, nắm chặt tay lại.

“Tiểu thư.” Cẩm Ngọc nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của Tiêu Minh Hi.

“Ta không sao.” Tiêu Minh Hi thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Tiêu Tử Mặc đi hồi lâu, liền quay đầu nhìn bóng dáng của Tiêu Minh Hi. Trong lòng đau chỉ có mình biết, nếu nàng biết, nàng định sẽ không tổn thương ta đi.