Sau khi xong nghi thức nhận chức, Tiêu Tử Mặc liền được Tiêu Thiên cho mời. Cho nên, Tiêu Tử Mặc quay về thay quần áo khác, hướng Minh Vương phủ đi đến.
“Mặc nhi, chúc mừng ngươi đã thông qua bài thi.” Tiêu Thiên vẻ mặt tiêu sái cười đến gần Tiêu Tử Mặc.
“Hoàng thúc quá khen, Mặc nhi chính chỉ làm hết khả năng thôi.”
Tiêu Thiên nghe xong, hơi gật đầu: “Mặc nhi, ngươi sau khi xong liền có thể hồi cung gặp phụ hoàng ngươi. Nhưng chức Ngự Tiền Tiên Phong không thể phong vô ích được, trước Đại Tiêu giang sơn còn cần ngươi đi thủ vệ. Không bao lâu, ngươi có khả năng cần phải ra thủ biên cảnh, nơi đó thường có địch quốc xâm nhập.” Tiêu Tử Mặc nghe xong, khẽ nhíu mày.
“Hoàng thúc, ý tứ của người là muốn Mặc nhi trước cần đi Bắc Cương.”
“Không sai, đó là sứ mệnh của ngươi.” Nghe vậy bả vai Tiêu Tử Mặc không khỏi nặng hơn một phần. Tiêu Tử Mặc chậm rãi cúi đầu, một tia tóc phân tán xuống dưới, che khuất hai tròng mắt.
“Mặc nhi đã biết.” Cảm giác tinh thần sa sút chợt lướt qua rồi chôn sâu vào tận đáy lòng.
“Tốt lắm, sau khi xong ngươi có thể hồi cung cùng vương huynh đoàn tụ. Bảy ngày sau, Minh Vương phủ điện hạ giá lâm.” Tiêu Thiên con ngươi thâm thúy nhìn bộ dáng không có ý chống cự của Tiêu Tử Mặc.
Khi đi ra khỏi căn phòng nhỏ, bắt gặp thân ảnh màu tím hỗn loạn trong ánh mặt trời chói chan trước mắt. Khiến Tiêu Tử Mặc nheo mắt lại, nhìn thấy rõ ràng người trước mắt vẻ mặt hiện lên tia kinh ngạc. Khuôn mặt liền lộ ra mỉm cười :
“Tiêu tiểu thư, gần đây tốt chứ?”
Tiêu Minh Hi không chuyển mắt nhìn người trước mắt.
“Cái gì mà Tiêu tiểu thư, đường đường là Li Nguyệt quận chúa mà cũng không nhận ra sao?” Cẩm Ngọc một bên bộ dáng rào rạt nói.
Đuôi long mày nhỏ dài của Tiêu Tử Mặc nheo lại. Sớm đã nghe qua danh tự này, chính là chưa bao giờ gặp qua, không nghĩ tới người trước mắt thế nhưng chính là Li Nguyệt quận chúa. Nhưng suy nghĩ vừa chuyển, đổi lại một cái nghịch ngợm tươi cười.
“Đúng a. Quận chúa thiên tuế.” Nói xong liền làm bộ dạng như lo lắng.
“Chậm đã.” Tiêu Minh Hi nhìn chằm chằm ánh mắt Tiêu Tử Mặc. Một bên Cẩm Ngọc vẻ mặt khó hiểu.
“Thái Tử điện hạ, ngươi đây là muốn chiết sát tiểu nữ rồi.” Khóe miệng vung lên.
“Ha ha, tại hạ không dám, chỉ là Cẩm Ngọc cô nương làm bộ dáng như muốn ăn thịt người…” Tiêu Tử Mặc biết thân phận của mình đã bị phát hiện, dấu diếm sự kinh ngạc, như trước bày ra bộ dáng bất cần đời tươi cười.
Khóe miệng Cẩm Ngọc run lên, bị Tiêu Tử Mặc toàn bộ xem ở trong mắt.
“Nô tỳ Cẩm Ngọc, thỉnh an điện hạ.” Cẩm Ngọc hoang mang rối loạn liền làm cái lễ.
“Cẩm Ngọc, miễn lễ.” Tiêu Tử Mặc khoát tay áo. Tiêu Tử Mặc ánh mắt nhìn phía Tiêu Minh Hi :
“Tại hạ vẫn gọi người là Tiêu tiểu thư, được chứ?”
“Tự nhiên có thể.” Tiêu Minh Hi đối với vấn đề này không biết nên đáp lại như thế nào, thuận miệng đáp.
“Tiêu tiểu thư, bồi tại hạ đi ra ngoài một chút có được không? Người xem hôm nay khí trời thực thích hợp để đi dạo a, bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.” Tiêu Tử Mặc trừng mắt nhìn.
Tiêu Minh Hi thấy Tiêu Tử Mặc trừng mắt nhìn, khó hiểu ý của người nọ, nhưng cảm thấy đối phương nói có đạo lý, nên liền đáp ứng.
Ba người bước đi vào ngoại ô, mặt cỏ xanh biếc ánh hào quang lấp lánh, thật là xinh đẹp.
“Tại hạ hôm nay mới biết được đại danh lừng lẫy Li Nguyệt công chúa nguyên lai chính là Tiêu tiểu thư.” Tiêu Tử Mặc vừa đi một bên nói.
“Phải không, điện hạ quá mức nâng đỡ ……” Tiêu Minh Hi giật giật khóe miệng.
“Nha, Tiêu tiểu thư, nơi này không có người khác, không cần kêu điện hạ, huống hồ chúng ta cũng không phải mới gặp mặt lần đầu không phải sao?” Tiêu Tử Mặc dừng lại cước bộ, xoay người đối diện trước mặt Tiêu Minh Hi.
Tiêu Minh Hi cảm giác được ánh mắt nàng, cũng dừng bước, chống lại đôi mắt trong suốt ấy, chần chờ nói :
“Hảo, Tiêu công tử.” Tiêu Tử Mặc không khỏi lộ ra mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước.
“Tiêu tiểu thư, ngươi hôm nay như thế nào nhìn ra được thân phận của ta?” Tiêu Tử Mặc đối với vấn đề này, tuy rằng không phải thực kinh ngạc, nhưng vẫn hiếu kỳ hỏi.
“Mấy ngày trước có nghe được phụ vương nói Thái Tử điện hạ thắng được tỷ thí đứng thứ nhất bảng danh, hôm nay sắp sửa đến gặp mặt phụ vương.” Nói xong ánh mắt nhìn phía Tiêu Tử Mặc.
“Hửm? Làm sao vậy?” Tiêu Tử Mặc cũng chống lại ánh mắtthấu triệt kia.
“Hôm nay ở cửa phòng phụ vương nhìn thấy ngươi cùng trang phục trên người, ta cũng lý giải được một chút, sợ rằng có thể theo phụ vương từ trong phòng đi ra, tuyệt đối không phải người bình thường.” Tiêu Minh Hi bất động thanh sắc nói ra ý nghĩ của mình.
“Tiêu tiểu thư rất thông minh.” Tiêu Tử Mặc nhếch miệng cười.
Tiêu Minh Hi nhìn thấy biểu tình Tiêu Tử Mặc, không khỏi buồn cười.
“Tiêu tiểu thư, tại hạ xem chỗ này có bóng râm mát, ngồi trên cỏ nghỉ ngơi một lát có được không?” Nói xong Tiêu Tử Mặc vỗ đống cỏ khô, “Phốc” một tiếng ngồi xuống. Một bên Tiêu Minh Hi vừa muốn đáp lại, liền thấy người ta đã ngồi dưới đất, cười cũng song song ngồi xuống.
“Tiêu tiểu thư, ngươi cũng biết ta đã lên làm Ngự Tiền Tiên Phong, cần trả giá cái gì sao?” Tiêu Tử Mặc hiện lên một tia cười khổ.
Tiêu Minh Hi quay đầu đi, ánh mặt dừng ở sườn mặt Tiêu Tử Mặc, trong lòng hoảng hốt, cảm giác được người trước mắt tựa hồ không phải trong tưởng tượng tốt đẹp, giật khóe miệng, nhưng cũng không có nói.
“Ta lần này đi biên cương, sợ rằng cũng phải mất ba năm năm mới có thể quay về, phụ vương tuổi tác đã cao. Tuy rằng ta đối với trong cung không có bao nhiêu lưu luyến, nhưng dù sao máu mủ tình thâm, ta nào có thể không lo lắng đây?” Tiêu Tử Mặc nhìn trước dòng nước đang chậm rãi dao động trước mắt nhìn có chút xuất thần.
“Tiêu công tử, người sinh ra trong hoàng gia không phải đều có số mệnh như vậy sao?
Tiêu Tử Mặc nghe được lời này, sửng sốt, chậm rãi chuyển hướng nhìn Tiêu Minh Hi: “Ngươi cũng cho rằng như vậy sao?”
“Không phải sao?” Đối mặt trước ánh mắt của Tiêu Tử Mặc nhưng nàng cũng không có tránh né.
“Đúng. Ta không có lựa chọn nào khác.” Tiêu Tử Mặc “Phụt” một tiếng đứng dậy.
Tiêu Minh Hi như trước ngồi, ngẩng đầu nhìn Tiêu Tử Mặc. Tiêu Tử Mặc chống lại ánh mắt nàng. Hồi lâu, nhợt nhạt cười, vươn tay :
“Tiêu tiểu thư, sắc trời dần tối, chúng ta đi thôi, ngày mai ta phải hồi cung, đêm nay theo giúp ta ăn bữa cơm, như thế nào?”
Tiêu Minh Hi nhìn bàn tay trước mặt, giây lát cười, đặt bàn tay mình lên : “Đương nhiên.”
Hai người dần rời đi, chỉ để lại hỗn độn cỏ xanh cho thấy trước đó có người đã ngồi xuống.
“Nhị vị khách quan, cần ăn cái gì?” Tiểu nhị nhiệt tình chạy lại nghênh đón.
Chỉ chốc lát sau, hai người liền mặt đối mặt ngồi ở gian phòng lầu hai. Ngoài cửa sổ ban đêm phố xá nào nhiệt cùng ánh đèn đuốc.
“Ân, hương vị không sai, so với ở trong cung không sai biết cho lắm.” Tiêu Tử Mặc gắp một khối thịt liền hướng miệng đưa lên. Tiêu Minh Hi nhìn Tiêu Tử Mặc, không nói gì.
“Hửm? Ăn a, không ăn thì thật lãng phí hảo ý của ta a, sau khi ta hồi cung hoặc là…… Đi biên cương, sợ rằng khó có dịp mời ngươi đi ăn.” Nói xong bưng lên một bên chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Gặp Tiêu Minh Hi như trước vẻ mặt nghi hoặc.
“Hửm? Tiêu tiểu thư đây là lo lắng cho tại hạ sao?” Nói xong nghịch ngợm trừng mắt nhìn.
Tiêu Minh Hi vừa định gật đầu, nhất thời cảm thấy không thích hợp, đột nhiên ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn Tiêu Tử Mặc.
“Ha ha, Tiêu tiểu thư không cần quá mức câu nệ a, tại hạ tuy rằng bộ dạng khá tốt, nhưng ngay cả Tiêu tiểu thư cũng bị mê hoặc thần hồn điên đảo, cũng minh bạch a.” (edit : tự luyến vãi chưởng ._.)
“Không nghĩ tới Tiêu công tử còn thích lấy khổ trong lòng mua vui a.” Tiêu Minh Hi mặt đỏ lên, nhưng vẫn phản bác nói. Tiêu Tử Mặc nghe được, cười :
“Nếu đã là số mệnh, ta cần gì phải giãy dụa, ngày mai là ngày mai, hôm nay nếu có thể qua vui vẻ cần gì phải nghĩ nhiều đến ngày mai thống khổ, càng tăng thêm bi thương.”
“Đến, ăn đi.” Nói xong Tiêu Tử Mặc gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén của Tiêu Minh Hi, ý bảo nếm thử xem. Tiêu Minh Hi chậm rãi cầm đôi đũa, khẽ cắn một ngụm.
“Hương vị tốt lắm.” Chậm rãi nói ra.
“Đến, làm một ly.” Nói xong rót đầy rượu vào chén của Tiêu Minh Hi. Nhìn chén rượu, Tiêu Minh Hi nhíu chân mày.
Tiêu Tử Mặc tựa hồ nhìn ra manh mối: “Chỉ một ly là được.”
Tiêu Minh Hi ngẩng đầu trông thấy ánh mắt sáng ánh củaTiêu Tử Mặc, gật đầu, bắt đầu cầm cái chén, chậm rãi uống cạn.
Ăn xong bữa cơm, phố xá người trên đường cũng ít dần. Tính tiền ra khỏi tửu lâu, một trận gió lạnh thổi qua, vừa uống rượu xong Tiêu Tử Mặc không khỏi lạnh run cả người.
Nhìn Tiêu Minh Hi ở một bên, Tiêu Tử Mặc chậm rãi cởi ngoại sam trên người, khoác lên trên người Tiêu Minh Hi nói: “Trời lạnh.”
Tiêu Minh Hi cảm giác được, kinh ngạc nhìn Tiêu Tử Mặc, không nói gì, nắm chặt chiếc áo ở trên người. Ở xa xa, có thể nhìn thấy cửa Minh Vương phủ hai sư tử bằng đá. Mắt nhìn qua, bất quá vài bước đường ngắn.
“Tiêu công tử, đa tạ ngươi đưa ta trở về.” Tiêu Minh Hi đứng trước cửa Minh Vương phủ liền ngừng lại.
Tiêu Tử Mặc ngẩng đầu nhìn phía bóng đêm “Minh Vương phủ” Ba chữ, hơi gật đầu. Lập tức, lại nhìn phía Tiêu Minh Hi.
“Tiêu công tử, tiểu nữ tử đi trước, người đi đường cẩn thận.” Tiêu Minh Hi thật sâu nhìn thoáng qua Tiêu Tử Mặc, lập tức xoay người muốn đi.
Mắt thấy nàng tiến vào trong cửa lớn, Tiêu Tử Mặc giống như nhớ tới cái gì, bước nhanh đuổi theo, một phen nắm lấy tay Tiêu Minh Hi. Đang muốn vào phủ, Tiêu Minh Hi cảm giác được người nắm lấy tay mình, kinh ngạc xoay người nhìn về phía Tiêu Tử Mặc.
Tiêu Tử Mặc nhìn thẳng ánh mắt Tiêu Minh Hi, cũng không có buông tay ra, như trước đứng trước mặt Tiêu Minh Hi, giật khóe miệng, nhưng không có nói ra cái gì. Hai người liền như vậy đứng ở cửa Minh Vương phủ, tùy ý gió lạnh thổi qua. (edit : làm mừng hụt =.=)
”Lần từ biệt này, không biết khi nào có thể gặp lại.” Tiêu Tử Mặc hơi cúi đầu.
Tiêu Minh Hi không nói gì, giống như đang chờ đợi Tiêu Tử Mặc nói ra hết.
“Ta nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, lúc đó ngươi cũng giống hôm nay, mặc một thân màu tím, rất đẹp, khi đó thân ảnh của ngươi liền khắc kỹ trong lòng ta. Hôm nay, ta chỉ muốn nói cho ngươi rằng, cho dù ta rời đi, ta cũng vẫn sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ ngươi, Minh Hi.” Tiêu Tử Mặc nhìn Tiêu Minh Hi nói xong lời muốn nói.
“Minh Hi” Chỉ hai chữ chạm thẳng vào trong tâm Tiêu Minh Hi, chậm rãi ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Tiêu Tử Mặc, vẻ mặt kinh ngạc cùng ánh mắt lóe ra.
Tiêu Tử Mặc lại nắm thật chặt tay nàng : “Minh Hi, ta thích ngươi, ta sợ vạn nhất ngày sau không có cơ hội nói, cho nên liền…” Tiêu Tử Mặc cảm giác được tay của người trước mặt run nhè nhẹ, vừa định muốn nói tiếp, nhưng chính mình tay đã bị nhẹ nhàng đẩy ra rồi :
“Tiêu công tử, đi lần này nhất định phải vạn phần bảo trọng.” Không có ngay mặt trả lời vấn đề, mà như thế khách sáo trong lời nói. Tiêu Tử Mặc ngay lúc Tiêu Minh Hi giãy khai tay mình một chốc kia, có chút ngây người.
“Tiêu công tử, sắc trời không còn sớm, ngươi cũng sớm hồi cung đi, sẽ không tiễn.” Nói xong, hơi hạ thấp người, liền quay đầu vào trong phủ. Lưu lại Tiêu Tử Mặc một mình một người đứng trước cửa, nhìn cửa lớn đóng lại mà xuất thần.
“Quả nhiên, là không thích mình.”
Trở lại bên trong phủ Tiêu Minh Hi tới bên bàn ngồi xuống, phiên thổ lộ này đến rất đột nhiên, cũng quá khó có thể chấp nhận. Cảm giác được áo khoác ở trên người, thân thủ đưa tay gắt gao nắm chặt, có điểm thất thần.
Edit: Tội bạn nhỏ lần đầu tỏ tình đã bị từ chối (◕︵◕)