Đại Khanh Vu Mặc

Chương 10: Trừ Tịch

Tiêu Tử Mặc quần áo chỉnh tề đứng ở đối diện La Tuấn.

”Các vị ái khanh, có việc sớm tâu.” Tiêu Hạo mặc long bào như trước uy nghiêm ngồi trên long ỷ, như là không có bệnh trạng.

”Khởi bẩm Hoàng Thượng, La Huyện phát sinh nạn đói, sợ là chống đỡ không được, cần quốc khố cấp xuống duy trì.” Một tên quan viên mập mạp đi ra.

”Sao? Ái khanh có thể đem tình hình cụ thể nói rõ với trẫm một chút không?” Tiêu Hạo cau mày, lại cần quốc khố.

”Hồi bẩm Hoàng Thượng, La Huyện chỗ hẻo lánh, nơi đó đối với số tiền cung cấp không đủ, sợ là dân chúng chống đỡ không được bao lâu.” Tên quan viên mập mạp kia không nhanh không chậm nói.

”Thái tử, thấy thế nào?” Tiêu Hạo biết rõ chuyện đó không phải là sự thật, nhưng là hắn tựa hồ không có bao nhiêu khí lực đi tranh cãi, ngược lại hỏi Tiêu Tử Mặc.

Tiêu Tử Mặc hơi ngẩng đầu, vừa lúc chống lại ánh mắt của Tiêu Hạo, nhìn không thấu. Nhớ tới lời nói tối qua của Tiêu Hạo, tâm nàng khẽ run lên, chính mình nên hiểu được làm cái gì :

”Lưu đại nhân, La Huyện là do ngươi quản sao?” Tiêu Tử Mặc ngữ khí bình tĩnh chất vấn.

”Đúng là do vi thần quản.” Lưu Trượng hơi cúi thấp đầu đáp.

”Rất tốt, Lưu đại nhân ngươi cũng biết tội sao?” Tiêu Tử Mặc mỉn cười tới phát lạnh.

”Vi thần không biết đã phạm tội gì?” Lưu Trương có chút chột dạ, nhưng khi nghe thế vẫn cường trang trấn định.

”Năm kia, La Huyện hạn hán, quốc khố chi một trăm vạn lượng. Năm trước, La Huyện liên tục khô hạn, quốc khố chi một trăm năm mươi vạn lượng. Thử hỏi Lưu đại nhân, này đó ngân lượng có hay không toàn bộ đều dùng trên người dân chúng? Liên tục khô hạn, này không khỏi quá mức trùng hợp đi? Theo đại thần hồi báo, La Huyện năm gần đây phát triển nhanh chóng, huống hồ năm nay La Huyện sợ là không có khô hạn đi. Lưu đại nhân, như thế xem ra ngươi không chỉ có khi quân phạm thượng, còn cắt xén mồ hôi nước mắt nhân dân, hửm?” Tiêu Tử Mặc thật bình thản nói, nhưng một bên Lưu Trượng dĩ nhiên mặt như màu đất.

Lưu Trượng không khỏi hướng La Tuấn nhìn lại, chỉ thấy hắn tránh đi ánh mắt Lưu Trượng, bình thản ung dung đứng tại chỗ, Lưu Trượng nhất thời vô lực chống đỡ thân thể, ngã ngồi dưới đất, hồi lâu: ”Hoàng Thượng, vi thần tội đáng chết vạn lần, nhưng có thỉnh cầu, cầu người tha cho Lưu gia của ta một tánh mạng.” Lưu Trượng thân mình năn nỉ.

”Thái tử, ý của ngươi như thế nào?” Tiêu Hạo chỉ cảm thấy hành vi của Tiêu Tử Mặc, trong lòng không khỏi an ủi.

”Phụ hoàng, liền đáp ứng thỉnh cầu của Lưu đại nhân nói, tân niên buông xuống, xử Lưu đại nhân đi lưu đày, có thể sao?” Tiêu Tử Mặc không quen nhìn người như vậy, sớm biết như thế, cần gì lúc trước phải làm đâu?

”Liền y lời Thái Tử nói. Dẫn đi đi.” Tiêu Hạo gật đầu, ý bảo đem người mang đi.

”Hôm nay chuyện của Lưu Trượng các khanh đều tận mắt nhìn thấy, ta mong các khanh không lập lại sai lầm như vậy, đừng làm trẫm thất vọng.” Tiêu Hạo hơi chút ngồi ngay ngắn.

Tiêu Tử Mặc ánh mắt nhìn về phía La Tuấn, khi nào ngươi mới lộ ra mặt thật đây? Nếu như đến lúc đó, ta có hay không đối phó qua? Nghĩ vậy, nàng không khỏi nhăn mày.

”Thái Tử, có thể tắm rửa.” Vân Đồng cầm một bộ quần áo lại đây.

”Tắm rửa sao? Vì sao phải tại đây tắm rứa?” Tiêu Tử Mặc chỉ cảm thấy canh giờ không đúng.

”Thái Tử gia, hôm nay là đêm trừ tịch a, tự nhiên muốn tắm rửa nha.” Vân Đồng cười nói.

”Trừ tịch sao? Ôi chao! Ta như thế nào lại quên đây…” Tiêu Tử Mặc đang muốn nói tiếp.

”Thái Tử gia, trước đừng hỏi, tắm rửa xong còn cần đến Chính Kiền Cung dự tiệc. Đêm nay là bữa cơm đoàn viên đến muộn không tốt đâu.” Vân Đồng gặp Tiêu Tử Mặc hỏi, liền đánh gãy nói, xong liền phụ giúp Tiêu Tử Mặc tắm rửa. Sợ là cũng chỉ có Vân Đồng mới dám đối với Thái Tử ”vô lễ” như vậy đi.

Quần áo trắng phía trước thuê tơ vàng viền, bên ngoài bộc một tầng màu tím sa mỏng, mái tóc đen được ngọc quan buộc lên, đai lưng đen trước vàng óng ánh văn lộ, một đôi giày tuyết trắng.

”Thái Tử gia, tốt rồi sao?” Vân Đồng nhìn thấy Thái Tử hôm nay không khỏi sửng sốt, nhưng rất nhanh liền khôi phục miệng nở nụ cười.

”Ân.” Tiêu Tử Mặc không có chú ý tới.

”Ta đã kêu Hàn Nặc chuẩn bị xe ngựa, mau đi đi.”

”Không cần, ta đi bộ được rồi.” Tiêu Tử Mặc phát tay, tự tại đi ra ngoài. Trong cung nơi nơi giăng đèn kết hoa, một không khí vui mừng, bầu trời có chút mông lung. Thấy cảnh tượng này, Tiêu Tử Mặc không khỏi nghĩ tới lâu rồi không gặp Tiêu Minh Hi, không biết có bao nhiêu hấp dẫn, thản nhiên tưởng niệm không biết khi nào đã chôn sâu từ trong đáy lòng, khóe miệng nâng lên một độ cong hoàn mỹ.

”Phụ hoàng, Vân phi nương nương.” Tiêu Tử Mặc chấp tay nói.

”Mặc nhi, ngồi đi.” Tiêu Hạo nhìn đến nàng, cười nói.

”Hôm nay là đêm trừ tịch, chúng ta người một nhà đoàn tụ a, tuy rằng mẹ đẻ ngươi đã mất, trẫm cũng thật sự tưởng niệm nàng.” Tiêu Hạo rõ ràng trở nên thương cảm.

Tiêu Tử Mặc thấy vậy, vội vàng khuyên nhủ :

”Phụ hoàng, hôm nay là đêm trừ tịch, không nên nói chuyện không vui.” Nàng nghe được Tiêu Hạo nhắc tới mẫu thân, trong lòng cũng sinh ra cảm động.

Vân phi thấy tình huống như vậy, vội vàng cầm tay Tiêu Hạo đang run lên :

”Hoàng Thượng, Mặc nhi nay cũng đã trưởng thành biết cách nói an ủi người, người nên cao hứng mới đúng.” Nói xong vỗ nhẹ tay Tiêu Hạo.

Tiêu Hạo dần lộ ra mỉn cười, nay cũng chỉ có Vân phi cùng Tiêu Tử Mặc là thành tâm thành ý quan tâm mình. Nhìn xa xa đèn đuốc, ba người đều cảm giác được bầu không khí ấm áp, có thể ngồi cùng nhàu, không có quở trách, oán hận.

”Mặc nhi, phụ hoàng cũng già đi, thời điểm nên đem ngôi vị truyền cho ngươi.” Tiêu Hạo đợi cho khi tiệc tối tiến hành đến một nửa nói.

”Phụ hoàng.” Tiêu Tử Mặc khϊếp sợ, lại có chút đau lòng.

”Tốt lắm, trước không nói này đó đi, bồi trẫm xem pháo hoa.” Tiêu Hạo vừa chuyển chuyện.

Ba người song song ngồi ở một bên hồ, chỉ thấy bờ bên kia vài vị người hầu đang bận rộn. Hồi lâu, một đạo ánh sáng màu đỏ xẹt lên trên trời, thẳng vào trong đám mây, ở trên trời sáng lạn tản ra, hình thành một đóa hoa màu lửa đỏ. Theo sau, từng đạo ánh sáng ấn thành nhiều màu sáng trưng. Ba người thấy vậy, đều không có lời nói. Tiêu Hạo một tay nắm lấy Vân phi, tay còn lại nắm tay Tiêu Tử Mặc, nhìn cảnh vật trước mắt, sắc mặt như thế lương thiện.

”Hoàng Thượng, sớm đi nghỉ ngơi đi.” Vân phi giúp đỡ Tiêu Hạo chậm rãi đi hướng tẩm cung. Tiêu Hạo chậm rãi đi theo sự giúp đỡ của Vân phi, Tiêu Tử Mặc yên lặng theo ở phía sau. Gặp Tiêu Hạo nằm xuống, nàng đi lên trước :

”Phụ hoàng, nên hảo nghỉ ngơi, nhi thần xin phép cáo lui trước.” Tiêu Hạo cười gật đầu. Tiêu Tử Mặc thấy gần đây Tiêu Hạo cười nhiều hơn, khó khắn cũng vì tươi cười này cũng dần khiến lòng nàng trở nên ấm áp.

Tiêu Tử Mặc rời khỏi tẩm cung của Tiêu Hạo, cũng không trực tiếp về Vân Mặc Cung, mà hướng phòng ăn đi tới. Nhẹ nhàng đi vào, chỉ có hai người đang ngồi ở trên ghế. Nàng đi qua :

”Các ngươi giúp ta làm vài món ăn được không?”

Người đang ngồi ngẩng đầu lên nhìn người đang đứng trước mặt, bị dọa đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc: ”Thái Tử điện hạ, vì sao đến nơi này?”

”A, không cần sợ hãi, ta chỉ muốn gọi các ngươi giúp ta làm vài món đồ ăn.” Tiêu Tử Mặc thấy vậy, không khỏi nở nụ cười.

Hai tiểu trù nghe lời này, vội vàng nhóm lửa, không bao lâu, bàn ăn sáng liền mang ra.

”Các ngươi giúp ta đưa đi, được chứ?” Hai tiểu trù không nói hai lời, bưng thức ăn trên bàn lên.

”Ân, lấy thêm một bầu rượu đi.” Tiêu trù vội vàng theo ngăn tủ lấy ra để trên mâm.

Tiêu Tử Mặc thấy vậy, khẻ cười, đi trước ra ngoài, phía sau hai tiểu trù đi theo.

”Để nơi này đi.” Tiêu Tử Mặc chỉ cái bàn ở sảnh Vận Mặc Cung.

”Được rồi, các ngươi đi xuống đi.” Tiêu Tử Mặc thấy dọn xong nói. Hai tiểu trù xoay người lui ra ngoài. Tiêu Tử Mặc nhìn trên bàn rượu và thức ăn. Hôm nay là trừ tịch, Vân Đồng cùng Hàn Nặc Hàn Ngôn đều là cô nhi, này trừ tịch sợ là cũng chỉ có một mình một người, bọn họ ba người từ nhỏ đã đi theo mình, nên trừ tịch hôm nay chính mình cũng nên dành ra một ít thời gian bồi bọn họ. Nghĩ vậy, Tiêu Tử Mặc liền hướng phòng Hàn Nặc cùng Hàn Ngôn đi tới, hai huynh đệ là người tập võ, nghe được tiếng vang, liền hô:

”Ai?”

”Hửm?” Tiểu Tử Mặc cố ý giả ngu. Chờ hai huynh đệ lao tới mới phát hiện nguyên lai là Thái Tử.

”Thỉnh an Thái Tử.” Hai người rõ ràng có chút khϊếp sợ, Thái Tử như thế nào buối tối lại đi vào phòng mình đây. Tiêu Tử Mặc nhìn biểu tình trên mặt của hai người, vẻ mặt nghiêm túc :

”Hai người các ngươi đến đại sảng chờ ta.” Hai huynh đệ nhìn nhau, nhưng cũng đành phải hướng đại sảnh đi.

Theo sau, Tiêu Tử Mặc liền tiến bên trong, nhẹ gõ cửa phòng Vân Đồng, ẩn theo cửa sổ lộ ra ánh sáng. Nàng biết Vân Đồng còn chưa ngủ :

”Vân Đồng?”

Vân Đồng nghe được tiếng của Thái Tử không khỏi sửng sốt, sớm như vậy đã trở lại, vội vàng đi ra mở cửa, chỉ thấy Tiêu Tử Mặc vẻ mặt mỉm cười đứng ở cửa :

”Thái Tử, sớm như vậy đã trở lại sao?”

”Ân, phụ hoàng đã muốn ngủ.”

”Nga, kia Vân Đồng hầu hạ người đi ngủ.” Nói xong đi trải giường chiếu.

Tiêu Tử Mặc thấy vậy, vội vàng giữ chặt Vân Đồng, trừng mắt nhìn :

”Trước đi theo ta.” Liền lôi kéo Vân Đồng hướng đại sảnh đi.

Tiêu Tử Mặc từ xa liền thấy hai huynh đệ vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ, nhất thời khẽ cười ra tiếng, hai huynh đệ nghe được không khỏi hướng Tiêu Tử Mặc nhìn, thấy nàng lôi kéo Vân Đồng đi tới. Khi Vân Đồng nhìn thấy rượu và thức ăn trên bàn, nhất thời ngây ngẩn cả người, qua hồi lâu mới chậm rãi nói ra một câu :

”Thái Tử gia, này?” Vân Đồng hoài nghi bàn rượu và thức ăn này là do Tiêu Tử Mặc vì nàng mà chuẩn bị.

”Vân Đồng, Hàn Nặc, Hàn Ngôn, các ngươi ngồi đi, những thứ này đều là chuẩn bị cho các ngươi, đêm trừ tịch này ta cùng các ngươi ăn tết đoàn viên thế nào?”

”Thái Tử.” Vân Đồng rõ ràng có chút cảm động, hai huynh đệ cũng ngây cả người.

”Được rồi. Ta biết các ngươi cảm động rồi, mau ăn đi.” Tiêu Tử Mặc phất tay, đánh gãy sự ”cảm động” của ba người họ.

Minh Nguyệt sáng trong, chiếu xuống nóc nhà rọi tới tiền viện, phiếm ra ánh sáng sương mù. Trong phòng ba người vây quần quanh cái bàn thẳng đến đêm khuya, thường truyền đến từng trận vui cười.

Tối nay Vân Mặc Cung đèn lửa không biết đến bao lâu? Nhưng có thể khẳng định là bốn người nhất định lấy vui thích làm chi tâm vượt qua đêm trừ tịch, là bọn hắn chính mình đêm trừ tịch.