Tiểu Phúc Tấn

Chương 39: (H) - Lâm Tiểu Nguyễn: Tầng ba phiêu lưu ký =)))

Edit: Dờ

Căn phòng trên tầng ba treo rất nhiều màn che màu đỏ, ban đêm kéo màn rồi mở đèn lên, những tấm màn ấy cứ như đã thành tinh, trêu đùa lòng người một cách vô cớ.

Lâm Nguyễn mặc một chiếc xường xám màu đen đan sợi vàng, nút áo cài quy củ tới tận yết hầu, bên dưới lại xẻ tà rất cao, lúc cậu quỳ trên sàn thì đôi chân trắng như tuyết lộ ra dưới lớp vải gấm đen.

Bên dưới chỗ xẻ tà, Lâm Nguyễn không mặc gì cả.

Trạm Hi ngồi cạnh giường, mặc áo sơ mi và quần dài đơn giản, ánh mắt đánh giá Lâm Nguyễn không hề che giấu.

Lâm Nguyễn ngẩng đầu nhìn hắn, Trạm Hi nhéo sau gáy cậu, Lâm Nguyễn nghe lời cúi đầu xuống, cởϊ qυầи của hắn rồi thả vật kia ra. Thực ra Lâm Nguyễn vẫn không thạo lắm, lúc ghé miệng vào chỉ biết chuyển động một cách vụng về.

Trạm Hi xoa tóc cậu, giọng nói vẫn dịu dàng như mọi khi.

"Hời hợt quá." Hắn nói.

Lâm Nguyễn không biết phải làm sao, đành ngậm vật đó vào sâu hơn, nó lấp đầy miệng cậu, hơi thở của cậu chỉ còn lại mùi tanh nồng khiến người ta đỏ mặt.

Trạm Hi khẽ thở dốc một tiếng, nói: "Đừng chỉ ngậm không."

Lâm Nguyễn muốn chuyển động nhưng cậu không làm được, vì thế giận dỗi "ưm" một tiếng.

Trạm Hi dỗ dành cậu, "Bé ngoan." Vừa nói vừa ấn cổ Lâm Nguyễn xuống để thọc vào sâu hơn, bởi quá sâu nên chỗ yết hầu bị căng lên. Lâm Nguyễn thấy cổ họng khó chịu nên nuốt nước bọt, cổ họng co bóp không ngừng, gần như kí©ɧ ŧɧí©ɧ Trạm Hi tới mức hắn không nhịn nổi nữa.

Giọng của Trạm Hi trầm hơn rất nhiều, một tay hắn xoa cần cổ Lâm Nguyễn, tay kia vẫn ấn sau gáy cậu, ép cậu phải nuốt vào nhả ra.

Lúc Lâm Nguyễn được buông ra, trên mặt cậu toàn là nước, không biết là mồ hôi, nước mắt hay thứ gì khác.

Trạm Hi ôm cậu từ dưới sàn lên, Lâm Nguyễn vẫn còn ho sặc sụa, khuôn mặt đỏ ửng.

Cậu tách hai chân ngồi trên đùi Trạm Hi, vẫn chưa thể bình phục lại từ cảm giác khó thở.

Một tay Trạm Hi đặt trên eo cậu, tay kia mò vào chỗ xẻ tà.

Da thịt Lâm Nguyễn láng mượt mềm mại, đặc biệt là bên trong đùi, xoa nắn có cảm giác đẫy đà sướиɠ tay.

Thứ trên người Trạm Hi chọc vào Lâm Nguyễn, dưới đó còn dính nước bọt của cậu. Nó ở phía dưới Lâm Nguyễn, khẽ đâm chọc cậu vài cái khiến cậu run rẩy.

Trạm Hi chỉ cọ bên ngoài lỗ nhỏ mà không đi vào, rất có nhẫn nại.

Hắn cúi đầu liếʍ hai điểm nhỏ trên ngực Lâm Nguyễn, cách lớp vải, cảm giác ướŧ áŧ dần lan tràn. Trạm Hi mở nút áo xường xám bằng răng, vùi đầu vào mảng da thịt trước ngực cậu, say mê cắи ʍút̼.

Cơ thể Lâm Nguyễn rất nhạy cảm, vật bên dưới chiếc xường xám đã ngóc đầu dậy, chảy nước một cách đáng thương, khiến áo gấm đen bị ướt sũng cả một mảng.

"Tiên sinh," Tiếng thở dốc khe khẽ của cậu hơi mang chút yêu kiều, đó là thứ Lâm Nguyễn không tự nhận ra.

Trạm Hi không an ủi cậu, thậm chí còn lấy một sợi dây lụa buộc dương v*t của cậu lại, nó khiến Lâm Nguyễn khó chịu, cậu vô thức cọ vào người Trạm Hi.

Trạm Hi hôn cậu, nói: "Em phải học cách lêи đỉиɦ bằng phía sau."

Lâm Nguyễn sắp khóc mất, hoặc là đã khóc rồi, cậu không còn tỉnh táo được nữa. Trạm Hi đợi cho Lâm Nguyễn nuốt hết thứ ấy của mình, lúc đầu chỉ hơi đâm nhè nhẹ, dần dần động tác trở nên mãnh liệt, một chân của Lâm Nguyễn bị nhấc lên cao, bên dưới ngày càng bị đâm thọc mạnh hơn, cậu sắp không ngồi nổi nữa rồi.

Vào lúc này, giọng của Trạm Hi gợi cảm chết người, hắn hôn lên cần cổ xinh đẹp của Lâm Nguyễn, cắn vào yết hầu cậu.

Lâm Nguyễn túm chặt lấy áo Trạm Hi, bị đâm tới mức đầu óc quay cuồng, kɧoáı ©ảʍ tới từ phía sau dâng lên như từng đợt sóng vỗ, phía trước lại bị buộc chặt không được phóng xuất.

"Tiên sinh...hức...tiên sinh…" Cậu muốn Trạm Hi cởi nó ra, nhưng không sao nói được thành lời.

Trạm Hi vừa rút sợi dây, Lâm Nguyễn lập tức bắn ra, không biết liệu có phải vì luôn trong trạng thái cao trào hay không, Lâm Nguyễn không bắn hết một lần mà bắn thành từng đợt, bắn ra theo sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới từ phía sau.

Bên trong cái lỗ co bóp dữ dội như vô số giác hút, cắи ʍút̼ lấy Trạm Hi, Lâm Nguyễn không khống chế được sự co rút ấy, Trạm Hi nắm chặt eo cậu ấn xuống háng mình, nhanh chóng thọc vào rút ra mấy chục lần rồi bắn tinh vào trong lỗ nhỏ của Lâm Nguyễn.

Lâm Nguyễn vẫn còn đang thất thần, Trạm Hi bế cậu đặt lên giường, cởi chiếc xường xám của cậu ra.

Nút áo được mở toàn bộ, để lộ ra một bên ngực bị hành hạ tới mức sưng đỏ. Phía dưới lại càng thảm thiết không nỡ nhìn, không biết bên xẻ tà lại bị xé rách từ khi nào, gần như không còn tác dụng che đậy.

Quần áo bị ném lung tung xuống chân giường, cơ thể đáng thương tràn đầy dấu vết hoan ái nằm trên chiếc giường trải lụa nhung đỏ.

Trên người Lâm Nguyễn có rất nhiều dấu vết, bên eo có dấu tay rất rõ ràng, trên người, đặc biệt là cổ thì đầy vết cắn mang tơ máu.

Trong việc làʍ t̠ìиɦ, sự đau đớn vĩnh viễn luôn có tác dụng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙©.

Trạm Hi lấy từ ngăn tủ đầu giường ra một chiếc vòng cổ kim loại rồi đeo lên cổ Lâm Nguyễn, "cụp" một tiếng, nó hoàn toàn khoá lấy cổ cậu.

Hai bên vòng cổ nối hai dây xích mảnh, Trạm gập chân Lâm Nguyễn lại rồi tròng vào hai bên cổ chân cậu. Dây xích không dài, vì thế Lâm Nguyễn không thể duỗi chân ra được nữa, chỉ đành giữ nguyên tư thế mở rộng chân.

Để có thể cẩn thận ngắm nhìn Lâm Nguyễn, Trạm Hi còn bật đèn lên, ánh đèn sáng chói chiếu lên thân thể Lâm Nguyễn, khiến cậu không còn nơi nào để trốn.

Trạm Hi lấy ra một chuỗi ngọc trai rất đẹp, từng viên to tròn bóng mượt, phản xạ ánh sáng lấp lánh. Nếu nó được đeo trên cổ Lâm Nguyễn thì chắc chắn sẽ trở thành một món đồ trang sức xinh đẹp, nhưng hiển nhiên trong mắt Trạm Hi, chuỗi ngọc trai này không có tác dụng ấy.

Trạm Hi nhét chuỗi ngọc trai vào lỗ nhỏ bên dưới của Lâm Nguyễn, nó bị vừa ma sát đến nỗi sưng đỏ, nuốt vào một viên ngọc trai không hề khó khăn. Nhưng ngọc trai còn cả một chuỗi, trong lúc ma sát, sự đau đớn nho nhỏ dần biến thành ngứa ngáy khó nhịn, cái lỗ nhỏ của Lâm Nguyễn không ngừng khép vào mở ra, chảy dịch trong suốt.

Trạm Hi khẽ thở dài, nói: "Em có một cơ thể rất phù hợp để làʍ t̠ìиɦ." Lâm Nguyễn vẫn cứ khóc, cảm giác ngứa ngáy ấy như thiêu đốt sạch tâm trí cậu.

Trạm Hi bảo Lâm Nguyễn đổi thành tư thế quỳ, bởi dây xích đã khóa cổ với hai cổ chân, Lâm Nguyễn phải cố gắng co đầu gối lên, eo hạ thấp xuống thành một đường cong quyến rũ.

Trạm Hi thúc háng lên phía trước, hắn đẩy những viên ngọc trai ấy vào nơi sâu nhất, thành ruột bên trong rất nhiệt tình, co bóp quấn quýt lấy Trạm Hi khiến đáy mắt hắn nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©.

Trạm Hi nắm tóc Lâm Nguyễn, cúi xuống trao đổi với cậu một nụ hôn. Nụ hôn này đã an ủi Lâm Nguyễn, dần dần cậu cùng hùa theo nhịp đâm thọc của hắn.

Nơi kết hợp của hai người ướt sũng toàn nước, giống kẹo sữa, kéo dài như những sợi tơ dính nhớp không thể tách nhau ra.

Lâm Nguyễn lại dễ dàng lêи đỉиɦ, một lần của Trạm Hi đủ cho cậu bắn vài lần, bởi vì cơ thể cậu luôn trong trạng thái đạt cao trào cho nên đến cuối cùng, Trạm Hi thọc vào phát nào cậu bắn ra phát đó, khiến Lâm Nguyễn có ảo giác như mình như đã tè ra.

Đêm khuya tĩnh lặng, giường đã trở thành một đống hỗn độn, cổ Lâm Nguyễn bị siết ra vết bầm, đó là do cậu vô thức giãy giụa trong lúc làʍ t̠ìиɦ.

Cậu vẫn còn đang run rẩy, Trạm Hi rút chuỗi ngọc trai ra ném xuống sàn. Ngọc trai dính nước, càng thêm lóng lánh.

- ---------------

Húp máu gà edit 4 chương 1 ngày để được thấy tiên sinh ụ em bé, vâng, chính là tôi, vã quá rồi. Edit xong bộ này tôi tự tin solo tốc độ tay với Diệp Tu ????