Diệp tổng công cười nhìn cô, "Thật khéo, lại gặp được cô."
Hắn hình như có chút tò mò nhìn thoáng qua hướng phạm vi bên trong dây cảnh giới, lại không dấu vết mà thu hồi ánh mắt, "Lại nói đây là lần thứ ba chúng ta gặp mặt?"
Ôn Thiên Thụ gật đầu. Không nghĩ tới hắn cũng nhớ rõ như vậy.
Xác thật là rất trùng hợp, mỗi lần hai người gặp nhau đều là ở hoang sơn dã lĩnh, phần lớn thời điểm đều là địa phương vết chân thưa thớt, không thể không nói, xác suất gặp gỡ như vậy thật sự là quá thấp.
"Còn chưa tự giới thiệu, tôi là Diệp Nghênh."
"Tôi là Ôn Thiên Thụ."
"Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ?" (Câu thơ trích trong bài Thanh Ngọc Án của Tân Khí Tật)
Ôn Thiên Thụ cười: "Rất nhiều người trước tiên sẽ nghĩ đến Thiên thụ vạn thụ lê hoa khai."
"Bất kể là câu nào, ý cảnh đều rất đẹp," Diệp Nghênh nói, "Người cũng như tên."
Hắn khen đúng chỗ cũng không làm người khác cảm thấy có chỗ nào mất tự nhiên, Ôn Thiên Thụ vén tóc bị gió thổi loạn đến sau tai, "Cảm ơn."
Cách đó không xa, mấy người đồng sự của hắn đã trải chiếu trên cỏ, đại khái tới vội vàng, không rõ lắm tình hình thiếu thốn vật tư bên này, chỉ mang theo một ít lương khô cùng nước khoáng làm bữa sáng, Ôn Thiên Thụ hỏi: "Mọi người ở lại chỗ này bao lâu?"
"Chưa rõ," Diệp Nghênh nói: "Phải xem tình huống thăm dò thế nào, bất quá không đến mười ngày nửa tháng phỏng chừng là đi không được."
Ôn Thiên Thụ kiến nghị hắn: "Nếu có yêu cầu cứ nói, có thể đến trong thôn liên hệ với thôn dân, ăn ở đều thực tiện nghi, cũng thuận tiện."
Diệp Nghênh đứng dưới ánh mặt trời, giơ tay nhấc chân mười phần thân sĩ, hắn nhấp khóe miệng, "Cảm ơn, tôi sẽ nghiêm túc suy xét kiến nghị này."
Hai người lại nói mấy câu, một người trợ lý đứng cách xa hơn mười mét thường hướng bên này nhìn, Ôn Thiên Thụ hiểu rõ, "Ngài đi ăn bữa sáng trước đi, có rảnh lại nói chuyện."
Sau khi tiễn Diệp Nghênh đi, Ôn Thiên Thụ quay đầu lại, thấy Hoắc Hàn cầm một chai nước lại đây, cô hỏi: "Nhanh như vậy đã bàn xong?"
"Phải." Anh vặn nắp chai ra, đưa nước cho cô.
Ôn Thiên Thụ uống hai ngụm, anh nhận lại, đem nước còn dư uống hết, niết bẹp thân bình, một lần nữa vặn nắp chai lại, tựa hồ không để ý hỏi, "Vừa mới cùng em nói chuyện là ai?"
"Một người trước kia đã từng gặp qua."
Hoắc Hàn nhíu mày.
Cô lại nói: "Ở chùa Thanh Minh."
"Tối hôm qua khi chúng ta tản bộ không phải nhìn thấy trên núi nứt ra một khe hở sao? Nghe nói nơi đó phát hiện khoáng sản hiếm, hắn là công trình sư mang đội tới đây thăm dò địa chất."
Vụ nổ mạnh kia đã phá huỷ mộ thất giả, gián tiếp phá hỏng kết cấu của một bên địa chất núi, lại ngoài ý muốn phát hiện khoáng sản, cũng coi như là nhờ họa được phúc.
Không lâu trước đây trong hội nghị Cục phó Trần cũng nhắc tới chuyện này, còn đặc biệt cường điệu cũng muốn bảo đảm an toàn cho nhân viên công tác của công ty khai thác.
Anh trầm mặc làm Ôn Thiên Thụ ý thức được cái gì: "Nếu bọn người kia trở về trả thù, có thể liên lụy bọn họ hay không?"
Việc này cũng khó nói. Bọn trộm mộ phần lớn là không nói đạo lý, huống chi trong khi giao chiến bọn họ cũng tổn thất không ít, phỏng chừng đang nghẹn một cổ khí không có chỗ phát đâu.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Hoắc Hàn nắm tay cô đi về hướng lều trại, "Đi một bước tính một bước."
Anh kéo tới một chiếc ghế dựa để cô ngồi xuống, chính mình thì ngồi xổm, cuốn lên ống quần cô, đầu gối quả nhiên có vế ứ bầm.
Ôn Thiên Thụ sờ sờ đầu anh, có chút đâm tay ngứa ngáy, "Đêm qua lúc ngủ, không cẩn thận rớt xuống giường."
"Làm sao anh biết được?"
Trên người cô nơi nào không thoải mái có thể giấu được anh?
"Tư thế đi đường." Hoắc Hàn hướng trong tay đổ chút thuốc nước, bôi lên đầu gối cô, nhẹ nhàng xoa lên, "Người lớn như vậy, còn ngủ không nghiêm chỉnh."
Cô nâng hai cánh tay đặt trên vai anh, "Không có biện pháp, nhớ anh a."
Nhìn bọng mắt màu xanh nhạt của anh, cô biết rõ còn cố hỏi: "Tối hôm qua anh có nghĩ đến em không?"
Sau một lúc lâu, Hoắc Hàn mới nói: "Có."
Cô không thuận theo mà buông tha anh: "Nghĩ như thế nào?"
Khi nói chuyện nhiệt khí phun hết vào lỗ tai Hoắc Hàn, toàn thân anh căng thẳng, khi đối diện với cô ánh mắt anh rất sâu, lại sáng ngời, "Chính là nghĩ cái em nghĩ."
Ôn Thiên Thụ rốt cuộc vừa lòng, cúi đầu khẽ cắn hầu kết anh, lại làm bộ như không có việc gì mà dịch ra.
Tranh thủ lúc rảnh rỗi thân thiết một lát, Hoắc Hàn tự mình đưa cô đến mộ thất, đỡ thang cho cô leo lên rồi lại đứng ở một bên xem.
Nhân viên tổ công tác bích hoạ đều biết bọn họ là một đôi, tự giác làm giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Hàn xem cô tu sửa bích hoạ ngay trước mặt cô.
Cô cầm miếng bông, nhẹ nhàng áp trên phần bích hoạ bị rạn nứt, đem không khí bên trong bài xuất, không hề thấy phiền mà lặp lại động tác này, sườn mặt ở nơi tranh tối tranh sáng có cảm giác thần thánh tinh mỹ, anh không khỏi nghĩ đến khi cô phục chế "Phi Tiên", có phải cũng là dáng vẻ này hay không?
"Phi Tiên" tốn thời gian một năm ba tháng mới phục chế được hoàn hảo, bức bích họa này được xem là tác phẩm đứng đầu chín đại kỳ tích trong giới phục chế bích họa từng làm cô thanh danh một lần truyền xa, nhưng sau khi nổi danh, cô lại biến mất trong tầm mắt mọi người, trằn trọc rời đến các cổ chùa nơi núi sâu để tu sửa bích hoạ.
Bất quá là thay đổi địa phương an tĩnh hơn, khiến cô cảm thấy chính mình đang làm việc nên làm. Cô có năng lực để làm vậy thì nên đi làm.
Khi đó, tu sửa bích hoạ đối với cô mà nói là một phương thức chuộc tội, nhưng trong lòng cô rõ ràng, trải qua tɧác ɭoạи cũng vĩnh viễn không cách nào chữa khỏi.
Vậy hiện tại thì sao?
Hoắc Hàn từ bóng dáng cô thấy được một mặt chưa từng có, trước kia là kính sợ, hiện giờ lại nhiều thêm một phần thương xót, anh cúi đầu cười một cái, tay cắm vào túi quần, rời đi.
Một khi Ôn Thiên Thụ tiến vào trạng thái sẽ không dễ dàng phân tâm, cho nên Hoắc Hàn đi khi nào cô cũng không biết.
Cơ hồ trong nháy mắt, hoàng hôn tiến đến, một ngày lại sắp đi qua, cô nhìn bộ phận không cổ bị mềm hoá một lần nữa được dán sát vào thân tường, nhưng cũng chỉ lớn bằng nửa phiến cửa sổ nhỏ, vẫn là một bộ dạng xám xịt, nhưng tâm lý thỏa mãn không cần nói cũng biết.
Leo xuống thang, tầm mắt tối sầm lại, đầu lại bắt đầu choáng váng, đến đồ vật cách mấy mét cũng nhìn không rõ, ám ảnh thật mạnh, một người trợ lý đang kết thúc công việc vội vàng tới đỡ cô, "Không có việc gì chứ?"
Ôn Thiên Thụ lắc đầu.
Hẳn là mấy ngày nay dùng mắt quá nhiều.
Mộ thất vốn dĩ ánh sáng đã không tốt, mà từ sớm đến tối làm đều là việc cần sự tinh tế, không chấp nhận được nửa điểm qua loa, thân thể cô vốn dĩ đã không tốt lắm, tối hôm qua lại không ngủ được, tự nhiên là chịu không nổi.
Cô trở lại mặt đất, tầm mắt dần dần trở nên rõ ràng, Hoắc Hàn đi tới, "Sắc mặt sao lại tái nhợt như vậy?"
Cô theo bản năng sờ sờ mặt, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, nhịn không được nói đùa, "Giống quỷ hút máu phương Tây không?"
Hoắc Hàn đi tới nắm tay cô, rất lạnh, giống như đông lạnh trong nước đá, nắm một hồi lâu mới có độ ấm.
Anh đưa cô trở lại lều trại, đút cho cô uống một ly nước đường, Ôn Thiên Thụ cảm giác toàn thân từ từ hồi phục sức lực nhưng vẫn dựa vào anh, ngửi hơi thở trên người anh khiến cô thấy an tâm một cách khó hiểu, bên ngoài lều trại Thịnh Thiên Chúc và Dương Tiểu Dương đang nói chuyện, lẩm bẩm lầm bầm, nghe không rõ nội dung.
Gió từ bên ngoài thổi vào, một mảng sáng đỏ cam trải dài trên cỏ.
Cô nhắm mắt lại, "Sau nửa giờ đánh thức em."
Hoắc Hàn giúp cô điều chỉnh tư thế thoải mái hơn, "Được."
Nửa giờ qua đi, mặt trời xuống núi, anh lại không nỡ gọi cô dậy, thấy thời gian cũng không còn sớm, đặt cô trên lưng, cứ như vậy đi bước một cõng cô về nhà cụ bà.
Vào cửa, nhận thấy được tầm mắt khác thường, Hoắc Hàn nhìn qua, cách tường vây cao nửa người anh thấy một người đàn ông trung niên mang kính mắt, chính là người sáng nay nói chuyện cùng Ôn Thiên Thụ, đối phương mỉm cười gật đầu chào hỏi, anh cũng gật gật đầu rồi cõng người vào nhà.
Ôn Thiên Thụ vừa chạm tới giường liền tự giác mà lăn vào bên trong ngủ.
Hoắc Hàn ngồi ở mép giường, nhìn thấy trán cô ra mồ hôi, sợ cô bị cảm mạo, rút khăn giấy lau qua lại thuận tay đẩy mấy sợi tóc dính bên má cô ra.
Phơi nắng một ngày, trong phòng xác thật có chút nóng nực.
Anh lại đến phòng khác tìm cây quạt hương bồ nhỏ, từng chút một quạt, gió lạnh từng trận đưa tới, ấn đường nhăn lại của Ôn Thiên Thụ rốt cuộc cũng giãn ra.
Nhưng ngủ không bao lâu, di động liền "Ong ong ong" rung lên, Hoắc Hàn nhìn màn hình một cái, là Bạch Tuyết Ca gọi tới.
Ôn Thiên Thụ cũng bị đánh thức, mơ hồ sờ đến di động, mở máy tiếp điện thoại, bên kia thanh âm nũng nịu khuếch tán trong không khí, "Thụ a, đoán xem em hiện tại ở đâu nào?"
Cô ngồi dậy, "Không gạt chị?"
"Mau ra đây tiếp giá đi." (Giá trong "thánh giá", kiệu của vua a)
Ôn Thiên Thụ kết thúc trò chuyện, gãi gãi tóc, "Bạch Tuyết Ca tới, hiện tại ở trong thôn." Sao cô ấy biết mình ở chỗ này?
Bạch Tuyết Ca chỉ biết địa chỉ đại khái, khi gọi điện thoại một đường hỏi thăm lại đây, người đã ở gần nhà cụ bà, trước mắt là một loạt nhà ở, kiểu dáng đều khá giống nhau, cô ấy thử đi vào một nhà gần nhất, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đứng dưới mái hiên, "Xin hỏi Ôn Thiên Thụ ở đây phải không ạ?"
Diệp Nghênh liếc nhìn cô một cái, lộ ra tươi cười lễ phép, "Cô ấy ở cách vách."
"Cảm ơn." Bạch Tuyết Ca đi tới cửa, lại quay đầu lại nhìn một cái, không nghĩ tới người nọ cũng yên lặng nhìn cô, đáy lòng nháy mắt hiện lên một cảm giác nói không rõ, xấu hổ cười cười liền xoay người đi ra ngoài.
Trong ấn tượng căn bản chưa từng gặp qua người này, nhưng cảm giác lại có điểm quen thuộc, hẳn là ... chính mình suy nghĩ nhiều?
"Tuyết Ca." Giọng nam trầm thấp hữu lực từ chiều hôm truyền tới.
"Em ở đây."
Bạch Tuyết Ca đi qua, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đỏ bừng, "Vừa mới hỏi được rồi, Tiểu Thụ ở nhà này."
Vừa dứt lời, cô thấy thân ảnh tinh tế từ bên trong cánh cửa dò ra, "Tiểu Thụ!"
Ôn Thiên Thụ cũng thấy cô ấy — cùng phía sau cô ấy ... Chu Mộ Sơn.
Hai người này cùng nhau tới, tình huống này là thế nào?
Chu Mộ Sơn đồng thời cũng thấy được Ôn Thiên Thụ cùng người đàn ông sau lưng cô, trên mặt không có gì biến đổi, phảng phất cũng không cảm thấy kinh ngạc, mà Bạch Tuyết Ca đối với việc giữa bọn họ sớm đã biết "Lược thuật trọng điểm", càng là không có gì kinh ngạc.
Trừ bỏ một điều —
Trời ơi! Đầu đinh chính là khảo nghiệm giá trị nhan sắc đàn ông nhất a, ngũ quan hơi kém chút thôi cũng không nhìn được, người đàn ông này mi mày anh tuấn, mũi cao thẳng, dáng người cao dài cân xứng, đường cong ngạnh lãng ẩn ẩn hiện lên dưới áo sơmi trắng, đặc biệt là ánh mắt kia ...
Người đàn ông của Tiểu Thụ soái đến có điểm phạm quy a.
Bốn người cùng nhau vào phòng.
Vốn dĩ phòng đã nhỏ lại càng có vẻ chật chội.
Đuổi hai người đàn ông ra xe dọn đồ, Ôn Thiên Thụ kéo Bạch Tuyết Ca đến một bên, "Các ngươi làm sao tìm tới đây được?"
"Từ đầu là đi chùa Thanh Minh nhưng không tìm được người." Bạch Tuyết Ca nói, "Sau lại trên TV nhìn thấy được tin tức phát hiện cổ mộ ngàn năm ở trấn Phong Lai, còn bắt được bọn trộm mộ ..."
Cái mũi này cũng quá thính đi?
"Kỳ thật em cũng là thử thời vận, coi như là tới du lịch. Vốn dĩ tối hôm qua đã đến huyện thành, nhưng em chưa thích ứng khí hậu ở đây, Chu Mộ Sơn liền nói nghỉ ngơi một đêm trước, nên mới chậm trễ thời gian."
Ôn Thiên Thụ nghe được từ mấu chốt, hơi hơi nheo lại đôi mắt.
"Thụ a," Bạch Tuyết Ca ôm mặt cô, "Sao chị gầy đi nhiều như vậy?"
"Mà cũng đúng thôi, vùng khỉ ho cò gáy này, nhất định ăn không ngon ngủ không yên đi?" cô ấy lại lo nói đến chính mình, "Cũng đúng là, mới có hai ngày em đã cảm thấy làn da chính mình đều kém đi nhiều, trở về nhất định phải bảo dưỡng thật tốt."
Ôn Thiên Thụ nhẹ giọng nhắc nhở cô ấy: "Buổi tối ngủ trên giường ván gỗ, động thân một chút liền kêu kẽo kẹt không ngừng, đắp cũng là chăn vừa cứng vừa nặng, em chuẩn bị làm sao bây giờ, công chúa đậu Hà Lan?"
"Người ta hiện tại nào có yếu ớt như vậy."
Bạch Tuyết Ca nhìn khắp nơi, "Toilet ở đâu? Nghẹn một đường rồi."
Ôn Thiên Thụ chỉ cho cô ấy xem: "Nhớ phải đóng cửa lại." Lại hù dọa cô ấy, "Cẩn thận có dê xông vào."
Hoắc Hàn cùng Chu Mộ Sơn dọn không ít đồ tiến vào, nước khoáng, thùng giấy, bánh quy, hòm thuốc ...
Chu Mộ Sơn đem một cái bao lớn đặt trên bàn, "Đây là mẹ em bảo anh mang đồ bổ cho em." Lại chỉ vào túi hành lý Hoắc Hàn mới vừa mang vào, "Đó là quần áo đổi mùa."
Mùa thu mau tới rồi.
Mẹ cô thật đúng là suy xét chu toàn.
Hoắc Hàn đáy mắt đè nặng ý cười.
Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của Bạch Tuyết Ca — "A, lưu manh!"
Chu Mộ Sơn tông cửa xông ra.
Một lát sau, hai người cùng nhau trở về, Bạch Tuyết Ca hốc mắt hồng hồng, trên mặt lại là ý cười doanh doanh, xem ra là đã dỗ xong rồi.
Ngoài phòng dưới gốc cây nhỏ, tiểu lưu manh bị người dùng dây thừng cột lấy, vừa kêu "Mị mị mị" vừa đi cuốn lá xanh ăn.
Cụ bà biết có khách mới tới, phân lượng đồ ăn trực tiếp bỏ thêm gấp đôi, Ôn Thiên Thụ cùng Bạch Tuyết Ca từ trước đến nay đều ăn không nhiều lắm, còn dư lại không ít, toàn bộ giao cho hai người đàn ông.
Cơm nước xong, không biết thế nào lại mất điện.
Cụ bà giúp bọn họ bày bàn gỗ nhỏ trong sân, thắp một cây đèn dầu, liền về phòng nghỉ ngơi trước.
Gió đem ngọn đèn dầu thổi lung lay.
Ôn Thiên Thụ cắt một mâm hoa quả đặt trên bàn, hai ngón tay cầm lấy một miếng đưa vào trong miệng Hoắc Hàn, "Chua không?"
"Vẫn ăn được."
Dư lại nửa kia cô chính mình ăn.
Chu Mộ Sơn vuốt vuốt chén trà, "Lần này lại đây, ngoại trừ đưa em vài thứ, còn có việc lần trước em nhờ anh đi tra, có vấn đề."
"Người phụ nữ kia hiện tại ở đâu?"
Chu Mộ Sơn lắc đầu, "Không biết tung tích." Sau khi xuất ngoại, cô ta tựa như biến mất khỏi nhân gian.
Ôn Thiên Thụ nói: "Cái này cũng quá kỳ quái."
Hoắc Hàn hỏi: "Một chút tin tức đều không tra được?"
Chu Mộ Sơn: "Phải."
"Anh," Ôn Thiên Thụ nghĩ nghĩ, "Vậy anh giúp em tra xem những việc trước kia giữa cô ta và cha em, còn có ..." Ngữ khí cô hơi dừng một chút.
Hoắc Hàn theo bản năng cách vải dệt nhẹ nắm lấy tượng ngọc Phật trong túi.
Quả nhiên, nghe được cô nói: "Còn có chi tiết cụ thể tai nạn xe cộ năm đó của cha em."
———
Tác giả có lời muốn nói: Chương trước rất nhiều tài xế già a, ngũ thể đầu địa.
Chương này lại đến cái: Nếu Thụ ca là quỷ hút máu, nàng muốn hút nhất chính là ...
Còn có a, Bạch gia, Bạch Tuyết Ca, ta tuy rằng lười, tên này cũng không phải là tùy tiện lấy a
Đúng rồi, phía trước nói sai, bổn văn tiếp theo là viết thanh mai trúc mã ngọt văn 《 tay không hái sao trời 》, đại gia nhưng trước cất chứa ~ thu đến càng nhiều, thời gian khai văn càng sớm a ~