Yêu Không Chậm Trễ

Chương 7

Phó Cảnh Sâm quay đầu nhìn cô, chứng kiến vẻ mặt kinh ngạc của Lục Tinh, anh cười cười: "Nhớ ra?"

Lục Tinh nhớ ra rồi, ký ức khó phai mờ. Đó là lần đầu tiên cô nghe có người nói cô là con dâu nuôi từ bé của anh; cũng là lần duy nhất, một Lục Tinh chỉ mới 16 tuổi chưa từng nghĩ đến chuyện thành gia lập thất thì sau ngày hôm đó cô nhận ra mình thích anh, cô đã có đối tượng để kết hôn. Vì vậy, mỗi lần trông thấy anh cô đều ngượng ngùng, luôn lo lắng bị người khác nhìn thấu bí mật mềm mại nhất chôn sâu dưới đáy lòng mình.

Bí mật ngọt ngào nhất hiện tại lại biết thành ký ức chua xót.

"Lâu lắm rồi, anh không nhắc tôi cũng đã quên." Cô nở nụ cười, không muốn thừa nhận đoạn hồi ức ấy: "Khi đó tôi không nhìn rõ dáng dấp bọn họ thế nào, huống gì đã qua nhiều năm như vậy rồi."

"Vậy sao?" Phó Cảnh Sâm thấp giọng lẩm bẩm, giọng nói giống như từ nơi xa xôi truyền đến, nhẹ nhàng đập vào con tim Lục Tinh, tựa như muốn vạch trần lời nói dối của cô.

"Ừ." Lục Tinh nghiêm túc trả lời.

Anh khẽ cười khẽ, điệu cười lộ ra nét sung sướиɠ, Lục Tinh cắn răng im lặng.

Địa điểm dùng bữa là Hoa viên, ở đây có nhà hàng Trung Hoa nổi tiếng nhất nhì thành phố B. Bên ngoài bừng bừng khí thế, bên trong lại thanh nhã, sang trọng. Không ít những chiếc xe sang đắt tiền đã ngừng trước cửa. Phó Cảnh Sâm đỗ xe rồi đưa Lục Tinh vào trong, vừa bước đến cửa đã có nhân

viên đon đả chào mời.

Nhanh chóng đã đứng trước cửa phòng riêng, nhân viên đưa tay đẩy cửa lớn, Lục Tinh sững sờ khi trông thấy nhóm người bên trong. Không phải đã nói chỉ giới thiệu hai người biên kịch thôi sao? Thế nào... bây giờ lại... Nhiều người như vậy? Ngay cả Cảnh Tâm cũng đến, ngồi kế bên cô ấy là một người đàn ông thành thục anh tuấn. Một tay anh ta gác lên thành ghế Cảnh Tâm, nửa như đem cô ấy ôm vào trong ngực, tư thế thân mật.

Nếu cô nhớ không lầm, người đàn ông kia chính là tổng giám đốc Tần Sâm, là bạn trai Cảnh Tâm.

Ngoài ra còn có ba nam hai nữ, trong đó cô chỉ quen biết boss của mình. Bây giờ biết rõ Thời Vực chính là người năm đó trêu chọc cô là con dâu nuôi từ bé, Lục Tinh có hơi lúng túng.

"Mấy người trễ quá!" Thời Vực nhàn nhạt lên tiếng, thay đổi tư thế ngồi ra vẻ đã đợi rất lâu. Anh ta đưa mắt nhìn Phó Cảnh Sâm, giọng xem thường: "Đón người cũng mất nhiều thời gian như vậy."

Phó Cảnh Sâm chỉ đơn giản đáp lời: "Kẹt xe!"

"Để mọi người đợi lâu, thật sự rất xin lỗi." Lục Tinh áy náy, đáy lòng âm thầm nghiến răng "Thời tổng, nếu không phải ngài không báo sớm cho tôi biết, thì tôi cũng không tới muộn như vậy!"

Cảnh Tâm vui vẻ vỗ vỗ lên chỗ trống bên cạnh: "Tinh Tinh, đến đây ngồi đi!" Rồi nói với Phó Cảnh Sâm: "Anh, không phải anh nói đi công tác sao?"

Phó Cảnh Sâm trả lời qua loa: "Về lúc chiều!"

Mắt Lục Tinh đảo nhẹ, nhìn nhìn bên kia cố ý chừa ra hai chỗ trống, cô cười cười đi qua: "Được!"

Phó Cảnh Sâm cũng tự nhiên cùng cô đi qua bên đó.

Thời Vực: "Chúng tôi gọi đồ ăn rồi, hai người xem xem còn muốn gọi thêm món gì không?"

Lục Tinh vô thức đáp: "Không ạ!"

Phó Cảnh Sâm nhận thực đơn từ tay phục vụ, nhìn lướt qua các món vừa gọi, anh gọi thêm: "Thêm một phần thăn bò và canh cá kiểu Trung Quốc, ít cay."

Lục Tinh mấp máy môi, hai món này đều là món khoái khẩu của cô.

Nhân viên phục vụ cầm menu ra ngoài, đến lúc này Thời Vực mới đứng lên giới thiệu cho Lục Tinh: "Vị này chính là đạo diễn Trần Thuấn, còn vị bên cạnh này là người tôi đã hợp tác nhiều năm biên kịch Viên."

Trần Thuấn khoảng ba mươi tuổi, không quá đẹp trai, nhưng hơn người ở chỗ có khí chất. Lục Tinh nhớ bữa tiệc lần trước có từng gặp qua anh ta, chính là người trò chuyện say mê với Tiêu Nghệ. Biên kịch Viên trông có vẻ lớn hơn một chút, hơi mập. Hai người này nổi tiếng về độ ăn ý trong công việc. Ở nước ngoài một thời gian dài, cô không quan tâm đến các vấn đề trong nước cho lắm, hơn nữa ngành giải trí trong và ngoài nước có nhiều điểm khác nhau. Quay về đây coi như Lục Tinh làm lại từ đầu.

Lục Tinh lễ phép gật đầu mỉm cười với bọn họ, Thời Vực lại chỉ cô gái trẻ tuổi bên cạnh: "Minh Chúc, đừng thấy cô ấy trẻ tuổi, cũng là biên kịch."

Lục Tinh hướng về phía Minh Chúc, phong cách của cô ta có hơi đặc biệt, đôi mắt trong vắt, con mắt đặc biệt sạch sẽ, đuôi mắt phải có một nốt ruồi nhỏ, dung mạo rất xinh xắn. Hai người nhìn nhau nở nụ cười.

"Xin chào, tôi là Cố Tây." Cô gái ngồi bên cạnh Thời Vực không cần Thời Vực giới thiệu, cười tủm tỉm tự giới thiệu.

Lục Tinh cũng nhoẻn miệng cười: "Tôi là Lục Tinh."

Thời Vực nhíu mày, ôm bả vai Cố Tây: "Bạn gái của tôi, cũng là người

quản lí giống cô."

Ồ? Lục Tinh kinh ngạc nheo mắt, giống như nhớ ra gì đó, vài giây sau cô giật mình: "A! Chị là quản lý cũ của Tiêu Nghệ? Nhưng Tiêu Nghệ đã đổi công ty rồi, vì sao chị không đi cùng?"

Sau đó cô phát hiện sắc mặt Thời Vực cực kỳ khó coi.

Cô nhớ tới Đỗ Tiểu Vi từng tám chuyện với cô, lúc đó còn lơ mơ không hiểu... nhưng bây giờ hình như đã giác ngộ được mấy phần.

Cố Tây nhẹ nhàng giải thích: "Tiêu Nghệ không được coi là do tôi quản lí. Lúc trước công ty sắp xếp giao cho tôi trong hai năm; tuy nhiên, trên tay tôi đồng thời còn có mấy nghệ sĩ khác. Bây giờ theo tôi từ khi chân ướt chân ráo ký hợp đồng với Tân Thần Quốc, chưa lăng xê bọn họ thành công, tôi không muốn đi."

Lục Tinh đã hoàn toàn hiểu rõ. Thời Vực hao tâm tổn trí lấy đi người nổi nhất trên tay Cố Tây, nhưng lại không dụ được cô ấy về cùng, bởi cái cô ấy không thể rũ bỏ không phải là Tiêu Nghệ mà chính là những nghệ sĩ mới trên tay mình. Nếu như Thời Vực muốn có được Cố Tây, vậy phải dụ được tất cả người mới dưới tay cô ấy. Nếu như dụ được lại còn phải bồi thường hợp đồng. Vấn đề then chốt là Cố Tây có muốn hay không, trên thực tế cô ấy không muốn.

Bỗng nhiên cô cảm giác tội nghiệp Thời Vực, vài giây đồng cảm, trước mặt ông chủ chẳng biết nói gì ngoài nụ cười động viên.

Đồ ăn rất nhanh được dọn lên, tất cả mọi người ngồi ngồi vào vị trí, bấy giờ Cảnh Tâm mới kéo kéo Lục Tinh, chỉ chỉ người đàn ông bên cạnh mình, gương mặt nở hoa.

Người đàn ông lịch sự gật đầu mỉm cười với cô: "Xin chào, tôi thường nghe Cảnh Tâm nhắc tới cô, tôi là Tần Sâm."

Lục Tinh mỉm cười, nháy mắt với Cảnh Tâm mấy cái rồi mới nhìn đối phương: "Tôi cũng thường nghe Tâm Tâm nhắc đến anh, trên tivi cũng thường thấy qua!"

Cảnh Tâm hơi thẹn thùng, đây là lần đầu cô đưa bạn trai đến cùng. Cô cầm đũa: "Ăn thôi, ăn thôi... tôi đói chết rồi."

Lục Tinh cười cầm lấy đũa, cúi đầu liền nhìn thấy bát cô đã có thêm một miếng cá tươi ngon, xem kĩ là không có xương.

Cô quay đầu sang Phó Cảnh Sâm, anh tự nhiên lên tiếng: "Không phải em thích ăn cá sao?"

Thật sự cô thích ăn cá, nhưng hành động này của anh với người khác mà nói có hơi "quá thân mật", cộng thêm mấy từ của anh dễ khiến người khác hiểu lầm kia... Lục Tinh xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn, tôi tự ăn được rồi."

Cảnh Tâm ngạc nhiên: "Anh, anh còn nhớ rõ Tinh Tinh thích ăn cái gì à?" Trong ấn tượng của cô, Phó Cảnh Sâm và Lục Tinh không thân thiết cho lắm; hơn nữa, anh cũng không phải là dạng người biết quan tâm người khác. Vậy mà nhiều năm như vậy, anh vẫn nhớ rõ Lục Tinh thích ăn cái gì, còn đặc biệt gắp thêm đồ ăn.

Phó Cảnh Sâm liếc nhìn cô em gái: "Nhớ rõ!"

Khi còn bé Lục Tinh biểu hiện khá rõ ràng sở thích của mình. Ví dụ: cô thích chó, chỉ cần nhìn trên đường, bất kể là chó nhà ai, có chủ nhân đi theo hay không, đều ngồi xổm trước mặt đùa giỡn một chút. Thật ra chỉ cần để ý một chút, qua ánh mắt của cô đều có thể nhận ra được cô thích gì.

Giống như năm đó, cô thường xuyên ngượng ngùng khi đối diện với anh, nói chuyện lại không dám nhìn vào mắt anh; khi đó, anh đã biết tình cảm của cô đối với anh đã không còn đơn thuần như trước, cô thích anh.

Tay Lục Tinh thoáng khựng lại. Ánh mắt sắc bén của Cảnh Tâm hướng về phía hai người bọn họ, tìm tòi nghiên cứu nhìn bọn họ. Qua sắc mặt của cô ấy không biết cô ấy đang suy nghĩ gì.

Trên bàn cơm, Lục Tinh, biên kịch và đạo diễn giới thiệu đơn giản, lưu lại số điện thoại của nhau.

Tất cả mọi người đều lái xe tới, cũng không uống rượu. Sau bữa cơm, mọi người tạm biệt ra về. Cảnh Tâm vẫn chưa muốn đi, lôi lôi kéo kéo Lục Tinh: "Tinh Tinh, chúng ta đi dạo phố đi?"

Dạo phố thì được... nhưng mà, Lục Tinh liếc cô ấy: "Em không sợ bị người khác nhận ra sao?"

Cảnh Tâm cong môi: "Nhận ra cũng đâu sao. Em cũng đâu nổi tiếng, toàn diễn mấy vai nhỏ."

Ngữ điệu của cô ấy có mấy phần không hài lòng. Lục Tinh cũng thắc mắc, sau lưng của Cảnh Tâm là thế lực lớn của hai nhà Phó Cảnh. Nhà họ Phó lập nghiệp và phát triển chuyên về lĩnh vực bất động sản, khách sạn, đứng đầu trong nước, sau khi Phó Cảnh Sâm tiếp nhận tập đoàn Phó thị, ngoại trừ phát triển những ngành vốn có, còn đầu tư vào những ngành phụ khác trong đó có ngành điện ảnh. Gia đình họ Cảnh là quân nhân, thế lực khá lớn... Nhìn hết ngành giải trí cũng không có nhiều nữ nghệ sĩ có được gia thế như Cảnh Tâm.

Chỉ có điều, cô ấy chưa từng diễn vai nữ chính.

Lục Tinh ngẫm nghĩ nguyên nhân chủ yếu có thể là do cha mẹ cô ấy không hy vọng cô bước vào ngành này.

"Anh nhớ ngày mai em còn có buổi phỏng vấn, phải thức dậy từ sáu giờ sáng!" Tần Sâm ở bên cạnh khẽ nhắc nhở.

"Bây giờ vẫn chưa tới chín giờ, không sao đâu!" Cảnh Tâm không thèm để ý. Cô ấy vẫn muốn đi dạo phố với Lục Tinh, hôm nay cực kỳ thích hợp.

"Nếu không để hôm khác nhé?" Lục Tinh do dự, "Đợi ngày nào em không có lịch trình chúng ta hẹn nhau có được không?"

Vẻ mặt Phó Cảnh Sâm khẽ biến, anh nói với em gái: "Anh và Lục Tinh còn có việc, các em hẹn nhau hôm khác đi."

Cảnh Tâm liếc nhìn anh, "Vậy được rồi, Tinh Tinh, lần sau chúng ta hẹn nhau nhé."

"Ừm!" Lục Tinh đồng ý, "Chị chờ điện thoại của em."

Cảnh Tâm và Tần Sâm đi rồi, Phó Cảnh Sâm lên tiếng: "Tôi đưa em về." Lục Tinh gật đầu: "Phiền anh."

"Đi thôi!" Phó Cảnh Sâm đi trước cô.

Sau khi lên xe, Diệp Hân Nhiên gọi điện thoại đến, Lục Tinh nghe máy. Giọng nói Diệp Hân Nhiên đầy hưng phấn: "Tinh Tinh, tớ có món quà tặng cậu, khi nào cậu về?"

"Quà gì vậy?" Lục Tinh hứng thú.

"Đợi cậu về sẽ biết, tớ đã đến trước cổng tiểu khu. Bao lâu nữa thì cậu đến nhà?"

"Cũng không biết, chắc khoảng nửa tiếng."

"Được, tớ chờ cậu, bảo đảm cậu sẽ thích món quà này!" Giọng Diệp Hân Nhiên chắc nịch.

"Ừ!" Lục Tinh bật cười vui vẻ, Phó Cảnh Sâm nghiêng đầu nhìn cô, trong xe cách âm rất tốt, giọng Diệp Hân Nhiên lại rất lớn, anh nghe trộm được một chút, anh cũng tò mò đó là món quà gì.

Cúp điện thoại, khuôn mặt Lục Tinh vẫn chưa hết ý cười, tâm trạng rất tốt. Phó Cảnh Sâm nhếch môi: "Hai mươi phút nữa là đến, nơi này cách chỗ ở của em không xa."

Lục Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ừ."

Cô im lặng nhìn đồng hồ trên điện thoại di động, cô muốn thử xem có đúng là hai mươi phút về đến nơi hay không.

Hai mươi phút sau, xe đến trước cổng tiểu khu, Lục Tinh sốt ruột: "Anh đỗ xe ngay cổng ra vào là được rồi!"

Vừa rồi Diệp Hân Nhiên nói với cô là đợi dưới tầng, cô không muốn bọn họ chạm mặt, lỡ như Diệp Hân Nhiên nhịn không được mắng anh làm sao bây giờ...

Phó Cảnh Sâm nhìn cô không chớp mắt, giọng nói trầm thấp tăng thêm vài phần: "Tôi muốn đưa em đến dưới tầng."

Lục Tinh rối loạn, nói không nên lời.

Xe chậm rãi tới gần tòa nhà cô ở, Lục Tinh đã trông thấy Diệp Hân Nhiên từ đằng xa cùng một chú chó lông màu trắng mềm mịn. Lục Tinh ghé sát vào kính cửa quan sát. Diệp Hân Nhiên có nuôi một chú mèo nhỏ, cô ấy nói muốn tặng quà cho cô... chính là chú chó này ư?

Xe còn chưa ngừng, Lục Tinh đắc ý: "Ngừng xe ở đây được rồi! Hân Nhiên đang dắt theo chó, không phải anh sợ chó sao? Không cần lại gần quá, tôi tự đi qua là được."

Xe tăng tốc, vù một cái ổn định dừng ở bên cạnh Diệp Hân Nhiên, Lục Tinh nghe tiếng Phó Cảnh Sâm lạnh lùng vang lên: "Không phải tôi sợ chó, là ghét chó."