Hàn Văn Hạo nghe những lời này, không nhịn được hỏi: "Sau đó thì thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Sau đó ————" Hàn Trung Trí ngẩng đầu lên, cười khổ nhìn con trai nói: "Sau đó ———— Là Trần gia gia của con biết chuyện ————"
Mi tâm của Hàn Văn Hạo căng thẳng, nhìn cha!
Hai mắt Hàn Trung Trí đỏ lên, rốt cuộc đau lòng nói: "Cuối cùng, Văn Giai chống đỡ không được cục diện như nước lũ này, quyết ý muốn chia tay với cha! Cho dù cha có cầu khẩn thế nào, bà ấy vẫn không chịu quay đầu lại!! Không ai biết cha đã đứng ở bên ngoài phòng của bà ấy, mắc mưa ba ngày ba đêm, chỉ xin gặp mặt bà ấy một lần, cũng không biết cha đã quỳ xuống cầu xin bà ấy! Cha không có cách nào rời khỏi bà ấy! Từng giây, từng phút cũng không thể rời bỏ! Chúng tôi yêu nhau, cha không hiểu, tại sao bà ấy phải kiên quyết vứt bỏ cha! Chẳng lẽ là vì cha mẹ của cha phản đối? Lam Anh và Minh Nguyệt yêu cha? Chân tướng đột nhiên phơi bày ————"
Hàn Văn Hạo nhìn cha chằm chằm!
Hàn Trung Trí nhìn con trai, hai mắt đột nhiên hừng hực, nói: "Từ trước đến giờ, cha thống hận nhất là phản bội! Cho nên lúc cha biết Hạ Tuyết và Daniel ở chung một chỗ, lại dây dưa với con thì cha vô cùng thống hận!"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, ánh mắt chợt lóe, lẫn tránh cha.
Ánh mắt Hàn Trung Trí dịu đi, lại rơi vào bi thương sâu sắc nói: "Đêm hôm đó, Cha thấy Văn Giai len lén đi ra trang viên, vừa lúc cha muốn đi tìm bà ấy, không ngờ nhìn thấy bà ấy muốn đi ra ngoài, liền đi theo bà ấy đi ra ngoài, không nghĩ tới, bà ấy đi vào trước cửa một biệt thự sang trọng, sau đó cha trợn mắt nhìn người phụ nữ mình yêu tha thiết, cùng một nam minh tinh ôm nhau, tình thâm ý thiết ôm hôn!!"
Mặc dù, Hàn Văn Hạo biết tình huống này, nhưng nghe được từ trong miệng của cha, vẫn chấn động mạnh!
Trong ánh mắt Hàn Trung Trí nổ tung ra hận ý đáng sợ, nắm chặt quả đấm, thoáng qua một chút thê lương, nói: "Cha thống hận bà ấy, lại phản bội cha! Cha hận không thể gϊếŧ chết bà ấy để tiết mối hận trong lòng của cha! Cha muốn gϊếŧ bà ấy! Nhưng cha ra tay không được!! Cha không hiểu, bản thân cha cũng sai!! Cha là con trưởng của nhà họ Hàn, bên cạnh có bao nhiêu oanh, yến! Nhưng cha chưa bao giờ tiếp xúc với bất cứ người nào, toàn tâm toàn ý vì bà ấy! Nhưng bà ấy lại phản bội cha! Cha nổi giận!! Hoàn toàn nổi giận!! Cha đã dùng tất cả thế lực, hủy diệt gần 60 trang viên trên tay sư phụ, bao gồm 20 trang viên trong tay Văn Giai!"
Hàn Văn Hạo cắn răng, nhìn cha!
Hai mắt Hàn Trung Trí rưng rưng, cúi đầu nghẹn ngào nói: "Cha xin lỗi sư phụ, bởi vì lúc đó, tuổi trẻ khí thịnh, hủy diệt gần một nửa cơ nghiệp mà sư phụ khổ tâm vun đắp cho cha! Lúc đó, ông ấy rất tức giận, nghĩ tới ông ta hô mưa gọi gió nhiều năm, lại bị học trò cưng của mình phản bội, ông ấy đau lòng, vẫn cứu vãn trang viên, phát ra cảnh cáo nghiêm trọng với cha, nhưng cha không nghe cảnh cáo của ông ấy, vẫn dùng thủ đoạn của cha, làm áp lực với trang viên! Nhưng bất đắc dĩ lúc ấy, trên tay cha đổ quá nhiều tiền vốn vào trang viên, nhất thời không thể sinh lợi, lần đầu tiên, Hàn Trung Trí ta rơi vào khủng hoảng tài chính, cái này gọi là làm ác, có ác báo!!"
Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo xẹt qua đau lòng.
"Lúc này ———— Mẹ của con xuất hiện ———— Lúc cha lâm vào khốn cảnh, khó khăn hai đầu, Văn Giai và sư phụ, mẹ của con xuất hiện, bà ấy an ủi cha, cầu xin cha bỏ qua, buông xuống thù hận, mặc dù cha không nghe bà ấy khuyên, nhưng nhất thời vẫn bị dịu dàng của bà ấy mê hoặc.
Đêm hôm đó, cha uống rượu, xảy ra quan hệ với bà ấy, không ngờ đêm hôm đó, Văn Giai cũng tới tìm cha, muốn cầu xin cha để xuống thù hận, lại bắt gặp chuyện của cha và Minh Nguyệt ———— Bà ấy đau lòng, chạy trở về trang viên, sư phụ biết được chuyện này, rốt cuộc giận dữ, muốn dùng tất cả năng lực triển khai đấu sống chết với cha, vì con gái cưng, đòi công đạo ———— Có lẽ khi đó, Văn Giai và Lam Anh cầu khẩn sư phụ, mới dừng lại trận can qua này, còn bỏ ra 200 trang viên đưa cho cha, giải trừ hết khốn cảnh, khiến cổ phiếu tăng trở lại———— có lẽ ở trong lòng của ông ta, nghĩ cuối cùng có một ngày, cha và Văn Giai có thể sum hợp ———— Mặc dù sau đó, Văn Giai và cha đã thẳng thắn với nhau, nói chân tướng, cũng chỉ là một tuồng kịch, một tuồng kịch muốn cho cha rời đi, lúc cha quyết ý cho rằng tất cả thù hận, tất cả đều đã qua, rốt cuộc có thể cùng bà ấy ở chung một chỗ cả đời, lúc chuẩn bị kết hôn, mẹ của con lại mang thai, bà ấy khóc, quỳ gối van xin Văn Giai thành toàn cho bà ấy và đứa nhỏ trong bụng, mẹ của con lựa chọn quỳ gối van xin kẻ yếu ————" Hàn Trung Trí bất đắc dĩ cúi đầu, nghẹn ngào khổ sở.
Hàn Văn Hạo cúi đầu, nhớ đã nhiều năm mẹ ẩn nhẫn, sâu kín nói: "Cho nên cha vẫn rất hận mẹ ———— Trách bà ấy phá hủy hạnh phúc của cha và dì Văn Giai ————"
"Đúng vậy!! Lúc còn trẻ oán trách bà ấy!! Tại sao bà ấy không cầu xin cha? Tại sao bà ấy không để cho cha lựa chọn? Lại muốn ép Văn Giai rời đi? Lúc ấy Văn Giai rời đi vì cha, hai lần cũng là vì thành toàn cho Minh Nguyệt ———— Bởi vì bà ấy quá thiện lương, quá dịu dàng, quá yêu hai người chị em này ———— Bà ấy là kẻ yếu, cũng là một người mạnh mẽ, bà ấy thành toàn cho một đôi mẹ con ———— Hủy diệt tình yêu của mình để thành toàn cho một đôi mẹ con ———— Cha hận Minh Nguyệt, cha cũng hận bản thân!! Tất cả cũng vì cha, mới trở thành sai lầm lớn!!" Hai mắt Hàn Trung Trí đỏ lên, bi thương nói!
Hàn Văn Hạo nhìn cha, hỏi tiếp: "Cha thật sự hận mẹ như vậy sao?"
Hàn Trung Trí đột nhiên ngẩng đầu nhìn con trai, sâu sắc, nói: "Cha không hận mẹ con nữa, lúc con và hai em trai ra đời, cha đã không còn hận bà ấy ———— Nhìn các con oa oa chào đời, nhìn sinh mạng truyền thừa, sinh mạng ra đời, cha đã không còn hận nữa ———— Bà ấy mang thai, bà ấy muốn cho đứa bé một gia đình, cha có thể trách bà ấy sao? Chẳng qua, đã nhiều năm rồi, trong lòng bà ấy vẫn còn áy náy với chuyện của cha và Văn Giai, cho tới bây giờ, ở nhà họ Hàn cũng không ngẩng đầu lên ————"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, thâm trầm hít một hơi!
"Trong tình yêu, ai đúng ai sai? Văn Giai sai? Hay đúng? Lúc ấy, cha cũng đã từng oán trách bà ấy đối với tình yêu yếu đuối, cha cũng đã từng oán trách bà ấy không đủ dũng cảm! Cha cũng đã từng oán trách bản thân mình không đủ dũng cảm! Nhưng trong thế giới ái tình, ai có thể tuyệt đối dũng cảm? Đây chính là lý do vì sao cha tiếp nhận Hạ Tuyết!" Hàn Trung Trí đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo!
Hàn Văn Hạo nhìn cha!
"Bởi vì cô ấy đối với tình yêu rất dũng cảm! Cô ấy dám ở trước mặt của cha, thẳng thắn nói yêu con, cầu xin sự tha thứ của cha, cầu xin cha tiếp nhận cô ấy, cam kết với cha, sẽ yêu con thật tốt, đến chết cũng không đổi! Cha bị cảm động! Ít nhất, lúc cha trách móc cô vấy, lại dũng cảm đứng ở trước mặt của cha, khiêu chiến tất cả với cha! Cha bị cảm động!" Hàn Trung Trí nhìn con trai nói!
Hàn Văn Hạo hơi cúi đầu, nhớ tới Hạ Tuyết, trong lòng ấm áp.
"Đây chính là tất cả!! Tất cả mọi chuyện!! Tối nay cha cũng nói cho con biết!" Hàn Trung Trí nhìn con trai nói: "Về phần cha, con cháu đời sau phán xét thế nào, tùy ý thôi ———— Sư phụ hiểu lầm cha thế nào, cũng tùy ý thôi ———— Cha luôn nhớ kỹ, vĩnh viễn ông ấy đã dạy cho cha tất cả, còn có đối với ân đức của ông ấy ———— hay những thứ khác ———— Cũng không sao cả ————"
"Cha ————" Hàn Văn Hạo đột nhiên nhìn cha chằm chằm, hỏi: "Cha ———— Còn nhớ tới dì Văn Giai không?"
Ánh mắt Hàn Trung Trí tối sầm lại, nuốt xuống một chút khổ sở, có chút thê lương nói: "Cha của con từng tuổi này, đã rõ ràng, trải qua tình yêu và oán hận, cũng không sánh bằng bình tĩnh sống, bình yên sống tốt, con cái khỏe mạnh sống tốt ———— Một chút tình yêu va oán hận, cho tới bây giờ ———— Đã không còn quan trọng, nếu không quan trọng nữa, cũng đừng nhớ tới, cha chỉ hi vọng bà ấy có thể ở một nơi mà cha không biết, sống thật tốt ———— Ít ra, có thể giống như mẹ của con hay dì Lam Anh vậy, có một người thương yêu, có người làm bạn, sống tốt, vậy thì đủ rồi ———— vả lại, còn nhớ tới hay không nhớ tới, đó là không tôn trọng mẹ của con ————"
Hàn Văn Hạo không thốt nên lời, nhìn vẻ mặt của cha buồn bã, trong lòng có chút đau, rất nhiều lời nuốt ở trong cổ, không thể nói ra.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Hai cha con cùng quay đầu, nhìn cửa mở ra một chút, Trang Minh Nguyệt mỉm cười đi tới, khuyên lơn, nói: "Cũng đã khuya rồi, nếu thật sự không có chuyện quan trọng, nên nghỉ ngơi sớm đi ————"
Hàn Trung Trí suy nghĩ một chút, cũng gật đầu, đứng lên, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Con cũng nghỉ ngơi sớm đi ————"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ gật đầu một cái.
Trang Minh Nguyệt vừa muốn cùng với chồng đi ra ngoài, lại quay đầu nhìn con trai còn ngồi trên ghế sa lon, trầm ngâm, bà đau lòng đi tới, cầm áo khoác ngoài trên ghế sa lon, nhẹ khoác lên trên người của con trai, kéo cổ áo cho hắn, đau lòng nói: "Tối nay rất lạnh, con đừng ăn mặc mỏng manh như vậy, về ngủ sớm một chút, bồi Hạ Tuyết ———— Không nên bị cảm ————"
Hàn Văn Hạo đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn mẹ thật sâu, nhẹ nắm bàn tay có chút lạnh lẽo của mẹ, sâu kín nói: "Mẹ ———— Tay sao lạnh như vậy?"
"Có sao?" Trang Minh Nguyệt đưa bàn tay lên mặt, cười nói: "Tại sao mẹ không có cảm giác vậy? Mẹ trời sanh thể chất yếu mà ————"
Hàn Văn Hạo đau lòng nhìn mẹ nói: "Mẹ phải chú ý thân thể, đừng luôn suy nghĩ cho bọn con ——— Mẹ cũng phải suy nghĩ cho mình một chút ———"
"Đứa nhỏ này————" Trang Minh Nguyệt mỉm cười đứng lên nói: "Mẹ cũng lớn tuổi, các con chăm sóc tốt hạnh phúc của mình là đủ rồi ———— Mẹ trở về phòng đây, chuẩn bị đàn hương cho cha con ————"
Hàn Văn Hạo nhìn mẹ chậm rãi đi ra khỏi phòng, sau đó khẽ đóng cửa lại, bên trong gian phòng lại trở nên tối đi, hắn nhìn chằm chằm cánh cửa kia, biết có một số sự thật, nhất định phải cản ngăn hạnh phúc ở ngoài cửa ————.