Hạ Tuyết ngồi dậy, hai mắt bắt đầu lóe lên lo lắng, chậm rãi vươn tay, cầm khung hình lên, nhìn Tần Thư Lôi đứng trước bánh ngọt đính hôn, đang ngậm răng cười khẽ, thật quyến rũ và hạnh phúc, hai tròng mắt của cô đỏ lên, nhớ mình đã từng nói lời thề son sắt: Phụ nữ không nên tổn thương phụ nữ!
Thực tế giống như một cái tát tai thật mạnh, hung ác tát vào mặt của mình! Mặt đỏ tới mang tai, ô ô vang dội! Mất hết mặt mũi!
Hạ Tuyết tranh thủ trả khung hình về chỗ cũ, không dám nhìn lại, một tay chặn ngực, biết lòng tham của mình đã qua, bắt đầu trừng phạt mình, chút kích động đã qua, về nguyên tắc, về trong sạch, giống như con chim sơn ca in trên lụa mỏng, nó đẹp nhất, nhưng có lẽ mất đi sinh mạng và chân thật.
Hạ Tuyết chậm rãi đứng dậy, nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm ở phía sau phòng ngủ, đối với người yêu nhau, âm thanh này, thật ra nghe cảm động nhất, giống như bọn họ trải qua cuộc sống gia đình bình yên, rất gần gũi, rất quen thuộc.
Hạ Tuyết từ từ đi tới cạnh cửa phòng tắm, nhẹ tay đỡ trên khung cửa, lắng nghe tiếng nước chảy, hai tròng mắt của cô lộ ra nụ cười, chẳng qua rất khổ sở, cô thở dài một hơi, không nghĩ nhiều, chậm rãi xoay người rời khỏi phòng của Hàn Văn Hạo, cẩn thận khép cửa lại.
Tiếng nước chảy dần dần ngưng lại, trên người Hàn Văn Hạo, quấn khăn tắm bao chặt bên hông, vừa xới mái tóc ướt đẫm của mình, vừa đi ra ngoài nói: "Ở trong phòng của tôi chờ lâu, em thích không?”
Tĩnh lặng! Một mảnh tĩnh lặng! Rất tĩnh lặng.
Hàn Văn Hạo ngây ngô đứng bên cửa, nhìn bốn phía yên tĩnh, hắn nhướng mày, lại đi ra phòng khách, thư phòng, tầng lầu nhỏ, hồ tắm lộ thiên, cũng không thấy người, hắn lại trở về phòng ngủ, nhìn nếp nhăn nơi nệm giường, ánh mắt chợt lóe, rốt cuộc phát hiện có chút không ổn, hắn nhìn thấy tấm ảnh của Tần Thư Lôi đang đặt ở dưới đèn bàn, hắn căng thẳng quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa.
****
Hạ Tuyết bước nhanh ra khỏi phòng, đột nhiên thấy Hàn Văn Vũ mặc áo len cao cổ màu trắng, bên ngoài khoác áo khoác màu cà phê, cổ đang quấn khăn choàng màu đỏ thẫm, đang đứng ở cửa cầu thang, quả nhiên nhìn thấy Hạ Tuyết đến nhà mình như mọi người nói, hắn lập tức cười lên ha hả, nhào tới đến trước mặt của Hạ Tuyết, ôm cả người cô lên, xoay vòng tròn, nói: "Ôi, mẹ ơi!! Cô thật sự tới nhà của tôi à!! Ôi, tôi vui quá đi! Ngày nào cô cũng tới nhà của tôi!! Chúng ta ngày nào cũng ở chung!
Hạ Tuyết bị Hàn Văn Vũ ôm xoay tròn choáng váng, cô “a” một tiếng, cười to nói: "Ôi chao, tổ tông ơi! Tôi choáng váng rồi, đừng xoay nữa!
Hàn Văn Kiệt nghe tiếng nói, cũng ra khỏi phòng, thấy anh hai như vậy, hắn đột nhiên bật cười.
Hàn Văn Vũ ôm Hạ Tuyết, nhìn cô, thật nhiệt tình cười nói: "Không nói gạt cô, tôi muốn bắt chước hôn lễ của người bạn thân, nếu nói sáu năm sau, chúng ta còn chưa kết hôn, chúng ta ở cùng nhau đi! Tôi muốn kết hôn với cô! Tôi ôm cô vào động phòng!"
Hạ Tuyết nghe không khỏi cười một tiếng, sau đó vỗ vào vai của hắn nói: "Này! Lời như thế anh cũng dám nói! "
"Tới đây!! Vào phòng tôi!" Hàn Văn Vũ trực tiếp ôm Hạ Tuyết đi vào phòng của mình, Hạ Tuyết nhìn thấy một phòng khách tương đối hiện đại, nhưng bên bộ ghế sa lon màu cà phê, lại đặt một bức tượng điêu khắc Ông Thọ trông rất sống động, đang cầm quả đào tiên, cười ha ha nhìn mình, cô vừa nhìn thấy bức tượng ông Thọ này, không nhịn được cất tiếng cười to nói: "Đây là có chuyện gì, ở đâu có Ông Thọ cao bằng người vậy?"
Hàn Văn Kiệt mỉm cười đi tới nói: "Ông Thọ này vốn bày biện trong phòng của cha mẹ chúng tôi, nhưng từ lúc anh hai biết chuyện tới giờ, hắn vẫn nói mình là cháu của ông Thọ, muốn mang vào trong phòng của mình, lúc đầu, cha mẹ không đồng ý, sau đó hắn thừa dịp người cả nhà đi du lịch, tự mình dời qua đấy! Người này không biết xấu hổ!"
"Ôi chao! Bây giờ nó thuộc về tôi! Cô thích không, tôi đưa cho cô" Hàn Văn Hạo lập tức nhìn Hạ Tuyết nhiệt tình cười hỏi.
Hạ Tuyết đứng ngay ngắn, thật sự cảm thấy Ông Thọ này rất đáng yêu, tò mò đi tới, tay nhẹ xoa xoa mặt của Ông Thọ, kỳ quái hỏi: "Cái này làm bằng vật liệu gì mà rất trơn bóng a".
"Đây là đồ cổ!! " Hàn Văn Vũ lập tức đi tới sau lưng Hạ Tuyết, ôm chặt bả vai của cô, giống như vợ chồng, cười nói: "Nếu cô gả cho tôi …….
.
tôi liền mang nó về nhà của chúng ta!!"
Hàn Văn Hạo thay áo len màu xanh dương nhạt, quần dài màu xám tro, nhanh chóng ra khỏi phòng, lo lắng muốn đi xuống lầu, lại nghe trong phòng của em trai có tiếng cười, hắn nhanh chóng đi tới, vừa tới cửa, nghe được câu này, sắc mặt của hắn lạnh lẽo, liền đi vào nói: "Ngay cả khi chú kết hôn, Ông Thọ này chú cũng không mang đi được! Gần 10 triệu đó, chú có thể bảo toàn hòn đá này sao?"
"10 triệu?" Hạ Tuyết kinh ngạc nhìn Ông Thọ này "Không thể nào"
Hàn Văn Kiệt cười nhẹ nói: "Cái này làm từ ngọc tinh khiết!"
"Ôi chao! Tiền tài là vật ngoài thân, Hạ Tuyết thích, vác đi đi! " Hàn Văn Vũ lập tức sảng khoái nói.
Hạ Tuyết quay đầu nhìn Hàn Văn Vũ cười nói: "Vậy tôi không cần gả cho anh!"
Hàn Văn Vũ lập tức nắm chặt hai tay của Hạ Tuyết, nhìn cô đắm đuối đưa tình nói: "Cô nguyện ý hôn tôi một cái, tôi sẽ cho cô!"
Hàn Văn Hạo lập tức cắn chặt răng, nắm chặt vai Hàn Văn Vũ, nghiêng người ra trước, mặt lạnh nói: "Chờ chú về ăn cơm lâu như vậy, bây giờ mới trở về, không có lễ phép! Đi xuống đi! "
"Không!" Hàn Văn Vũ muốn nhào vào Hạ Tuyết!
"Đi xuống!! " Hàn Văn Hạo lại quát em trai!!
"Hừ! Hạ Tuyết, chúng ta đi!" Hàn Văn Vũ tức giận trợn mắt nhìn anh trai một cái, kéo tay Hạ Tuyết muốn đi xuống, Hàn Văn Hạo căng thẳng nhìn Hạ Tuyết nở nụ cười nhàn nhạt, hắn âm thầm nắm nhẹ tay của cô, hai mắt nóng rực nhìn cô.
Hạ Tuyết cúi đầu không lên tiếng, nhẹ nhàng tránh thoát, sau đó cùng Hàn Văn Vũ đi ra ngoài.
Hàn Văn Hạo đứng ở trong phòng, cắn chặt răng, nắm chặt quả đấm, ánh mắt mãnh liệt chớp lóe.
Phòng khách Hàn gia bởi vì cháu gái mà tất cả đèn l*иg được thắp sáng, bởi vì chuẩn bị dùng bữa ăn, tất cả người giúp việc rối rít đi tới đi lui, trong tay bưng các loại bánh ngọt đem về phòng bếp, một nhóm người giúp việc khác, mang trà khai vị trước bữa ăn tối, đứng thành một hàng, từ bên trong phòng bếp đi ra, để đi tới phòng ăn.
Trong lúc Hi Văn chờ hai chú về, đã đi xem trong nhà từ trên xuống dưới, càng xem càng thích nhà của cha, chỗ nào trong nhà cô bé cũng thích, nhưng không thích ông nội!
Hàn Trung Trí vẫn ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt cũng không rời cháu gái, nhìn cháu gái lớn, dáng dấp thông minh hoạt bát, ông ta càng nhìn càng vui vẻ, cất tiếng cười to lên.
"Các cậu chủ và Hạ tiểu thư đã xuống, chúng ta có thể ăn cơm" Lý thẩm đi vào phòng khách nhìn Hàn Trung Trí nói.
"Được rồi, được rồi, được rồi, Hi Văn, ăn cơm" Hàn Trung Trí nhìn cháu gái ngoắc tay, sau đó mọi người cùng nhau đi tới phòng ăn, Hàn Văn Kiệt và Hàn Văn Vũ cũng mỉm cười, cùng với Hạ Tuyết đi xuống lầu.
Hàn Văn Hạo đứng trên cầu thang, nhìn bóng lưng Hạ Tuyết, sắc mặt tối tăm, có chút lo lắng đi theo.
.