"Chuyện này, chúng ta bắt đầu nói lại từ đầu......!phải điềutra rõ!" Hàn Văn iệt ngồi ên cạnh anh trai, ình tĩnh ói.
Hàn ăn Vũ cũng uốn ngồi uống, Văn iệt nhìn anh hai, mỉm ười nói: "Không hải anh hải đi ấy củi ao?"
Hàn ăn Vũ tức iận nhìn m trai nói: "Anh ang xong rồi!!"
Hàn ăn Hạo đột nhiên hìn Hạ uyết, cặp ắt bắn a ánh sáng ức giậnói: "Chuyện ày, giải hích thế ào?"
Hạ uyết không ên tiếng, úi đầu.
Daniel iểu ý của àn Văn Hạo, ỉm cười ói: "Có ột số chuyện, tôi không giải thích, nhưng ngày hôm đó, lý do tôi không nhận điện thoại của Hạ Tuyết, là vì tôi đưa Cẩn Nhu tiểu thư đến bệnh viện, tôi muốn biết, rốt cuộc cô ấy đang suy nghĩ gì......"
Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn Daniel, phát hiện chưa tính sổ chuyện này, cũng có chút tức giận hỏi: "Đúng vậy, trước hết không cần lo rốt cuộc cô ấy đang nghĩ gì, nói cho em biết, rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì?"
Daniel nhìn Hạ Tuyết mỉm cười nói: "Anh cảm thấy cách mà cô ấy đến gần anh rất kỳ quái, vì cô ấy là bạn thân nhất của em, nên anh điều tra tình hình của cô ấy một chút......!Phát hiện mộtchút chuyện thú vị nhiều năm trước......"
Hàn Văn Hạo lập tức liếc mắt nhìn về phía Daniel......
Hạ Tuyết giật mình, có chút miễn cưỡng cười hỏi: "Anh phát hiệnra chuyện gì?"
Daniel chỉ cười nhẹ, nói: "Những chuyện thú vị này, làm cho anhsinh ra hoài nghi cô ấy, nếu như cô ấy là một người bình thường,anh sẽ không chú y quan hệ nguy hiểm của cô ấy, nhưng cô ấy là bạn thân của em, cô ấy rất gần gũi em, cho nên anh muốn tự mình tìm hiểu......"
Hạ Tuyết nghe trong lời nói của Daniel có ý tứ gì, liền nói: "Ý của anh là, anh đến gần Cẩn Nhu, là vì nhìn ra cô ấy có ý đồ gì với em?"
Daniel có chút ngượng ngùng, cụng nhẹ lên trán cô, cười nói: "Ừ......"
Trong lòng của Hạ Tuyết run lên, căng thẳng hỏi: "Cô ấy có ý đồ gì với em?"
Daniel nở nụ cười hấp dẫn, nhưng cũng không lên tiếng.
Trong lòng Hạ Tuyết khẩn trương, liền giục: "Anh nói a!"
Hàn Văn Vũ "aiz" một tiếng, nhìn Hạ Tuyết bật cười nói: "Côngốc đến như vậy à? Người ta đã nói đến mức này rồi, cô còn không hiểu?"
Hạ Tuyết quay đầu nhìn về phía Hàn Văn Vũ hỏi: "Anh hiểu sao?"
Hàn Văn Vũ cười nói: "Đương nhiên tôi hiểu! Người sáng suốtvừa nhìn đã biết, Cẩn Nhu muốn đến gần cô, để quyến rũ chồngcô! Cái người này ngốc quá!"
Trong lòng của Hạ Tuyết lạnh lẽo, cô nhớ đến lúc Cẩn Nhu và Daniel ở trong bệnh viện, cô lập tức quay đầu nhìn Daniel nói:"Nói cách khác, anh đang thử dò xét cô ấy? Cô ấy đến gần anh sao? Cô ấy làm ra hành động gì quá mức với anh sao?"
"Không có......" Daniel mỉm cười nói......"Thậm chí, cô ấy còn tới, giải thích sự thật chuyện của em và Hàn Tổng Tài ở trongmột phòng.....!Để anh không nên hiểu lầm em, cũng đừng tứcgiận với em, phải liên lạc với em, nói em khóc thật lâu......"
Hàn Văn Hạo lại nhìn Daniel......
"Cô ấy giải thích với anh, tại sao anh lại hoài nghi cô ấy?" Hạ Tuyết không tin Cẩn Nhu có mưu tính sâu như vậy......"Từchuyện đó nên anh nhìn ra sao?"
Daniel có chút khó xử, mỉm cười.
Hàn Văn Kiệt mỉm cười nhìn Hạ Tuyết nói: "Hạ Tuyết......!Daniel tiên sinh mặc dù lịch sự nho nhã, phong độ thân sĩ, nhưng hắn không chỉ là một thương nhân, mà hắn còn là một nhà ChínhTrị, nhà chính trị thường tính toán trong lòng, làm sao hắn không biết mưu đồ nhỏ này của Cẩn Nhu?"
Hạ Tuyết nhìn Daniel......
Daniel không lên tiếng, nhếch miệng mỉm cười, hắn không cóthói quen tiết lộ thông tin.
Hạ Tuyết hoàn toàn thất vọng, cô "a" một tiếng nở nụ cười, hai mắt ửng đỏ, nghẹn ngào nhìn mọi người nói: "Nói cách khác......!Cô ấy đến gần tôi, là vì muốn quyến rũ Daniel, sau đó để lấy được chồng chưa cưới của tôi, cố ý sắp xếp người dẫn tôi đếnbệnh viện?"
"Lúc ấy tại sao cô muốn đến bệnh viện?" Hàn Văn Hạo lập tức hỏi Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết vô lực nói: "Lúc đó bởi vì tôi......!Bởi vì......!nhớ Daniel, muốn kết hôn với hắn, cho nên mới đến cao ốc Toàn Cầu......"
Mọi người cùng nhau nhìn về phía cô, Daniel cảm động cười......
Hạ Tuyết hít thở thật mạnh, bị chuyện của Cẩn Nhu đả kích,không tập trung tinh thần được, cô cố gắng nhớ lại nói: "Lúc tôi dừng xe ở dưới lầu tập đoàn Toàn Cầu, không tìm được Daniel, nhưng tôi nghe thấy tiếng hai người phóng viên nói chuyện Tổng Tài Toàn Cầu và nữ diễn viên Cẩn Nhu ở trong bệnh viện, tôi láixe đến bệnh viện tìm......"
Hàn Văn Hạo lập tức nhìn Daniel hỏi: "Xin hỏi trước cửa quýcông ty có gắn cameras không?"
Daniel gật đầu nói: "Có!"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo lạnh lùng chợt lóe lên, chậm rãi nói: "Chỉcần tra ra hai phóng viên này, sẽ biết này chuyện có liên quan đến ai? Rốt cuộc hắn muốn hại ai, sẽ rất rõ ràng!"
Hàn Văn Kiệt nhìn anh cả hỏi: "Anh cả, ý của anh là......!Còn có kẻ thứ ba?"
Hàn Văn Hạo nói ngay: "Anh không rõ lắm! Hai ba chuyện xảy ra liên tiếp, tự nhiên sẽ làm cho người ta hoài nghi! Tình hình theo dõi Lưu phóng viên kia ra sao?"
"Vẫn không có phát hiện bất luận cái gì!" Nhậm Phong nói.
Hàn Văn Hạo nghe xong, suy luận nói: "Chuyện này chỉ có hai kết quả! Hoặc là, Lưu phóng viên thật là một paparazzi bình thường, hoặc là......!Sau lưng của hắn, nhất định có một người rất quen thuộc tôi!!"
Xoảng!!
Một bình hoa bằng sứ màu xanh gần ba trăm năm "xoảng" một tiếng, vỡ vụn ở bên trong hòng trà, ột cô gái ặc đồng hục học inh vừa ròn mười ám tuổi, o sợ cuốn úc trên hế sa lon, hìn một óng người âm trầm đứng bên ửa sổ, ánh mắt ắn như ã thú chợt óe sáng, uay mặt ét to: "Cút ho tôi ………"
Nữ inh hoảng ợ đến ắc mặt ái nhợt ò đi ra goài, vừa ặn nhìn hấy Trầm gọc Lộ ặc váy ài màu xanh ương đậm ẻ một ên, mang iày cao gót àu trắng, ỉm cười đi tới, ô nhìn thấy nữ sinh kia, liền cười lạnh, phong tình vạn chủng đi vào phòng trà, sau đó nhẹ nhàng đitới cửa, nhìn bình hoa vỡ vụn trên sàn nhà, nhìn nhìn hắn đứng trước cửa sổ, hoàn mỹ như vậy, hơi thở mạnh mẽ trên người hắn và người đó rất giống nhau......
Cô cười khẽ …… "Thế nào? Biết Hàn Văn Hạo không chết, tứcgiận?"
Trác Bách Quân không lên tiếng.
Trầm Ngọc Lộ mỉm cười, nhẹ bước đi tới cửa sổ sát đất, ôm vai đứng, quyến rũ mê người nhìn hắn nói: "Chúng ta đều là ngườitrong cuộc chơi, cuộc chơi kết thúc nhanh như vậy, sẽ không thú vị, giống như tối qua anh vuốt ve tôi......!Tôi thích nhất cảmgiác chinh phục người khác của anh......"
Trác Bách Quân lạnh lùng nhìn cô, phát hiện cô gái này rất cócách để hấp dẫn mình, bởi vì trên người cô ta có một mùi thơmlàm cho người ta bị mê hoặc, trong thân thể của cô ta cũng cấtgiấu một mùi thơm, cũng làm cho người ta mê hoặc, hắn thíchnghe cô nói chuyện, hắn cười xấu xa, nói: "Tôi thích nghe cô nịnh nọt tôi như vậy! Mặc dù tôi biết rõ là giả dối......!khôngphải tôi tức giận Hàn Văn Hạo không chết, mà tôi muốn Hạ Tuyết chết!! Tôi muốn để cho hắn nếm thử mùi vị người yêu mình chết, hắn sẽ có cảm giác như thế nào!"
Trầm Ngọc Lộ cười quyến rũ, bước tới trước, đưa hai tay, khẽnâng một chân, chỉa vào giữa hai chân hắn, hôn nhẹ môi của hắn,nói: "Vậy thì từ đi, người hắn yêu, không chỉ có một, chính miệngCẩn Nhu đã nói còn có......!Tiểu công chúa......!Chỉ cần tiểu công chúa mất đi, thì càng thú vị hơn......"
Trác Bách Quân đột nhiên cười, giật phăng chiếc váy màu xanh dương của cô, chỉ còn lại bộ quần áσ ɭóŧ hoa văn khêu gợi, tách ra hai chân của cô, cách lớp áσ ɭóŧ càng không ngừng cắи ʍút̼,cái loại kɧoáı ©ảʍ không tiến vào được, khiến Trầm Ngọc Lộ mê say cười......!Cô ngữa mặt lên, cảm nhận đầu lưỡi Trác BáchQuân khẽ liếʍ lấy nội y của mình, một tầng lụa mỏng, lúc nào cũng xuyên thấu vào từng trận khí nóng, làm cho cô không ngừng nắm chặt hai bầu ngực của mình, kêu nhỏ, kêu nhỏ, giống nhưđến cao trào, hai tròng mắt của cô mê ly, phát ra ánh sáng đỏ rực,trong đầu thoáng qua hình ảnh một con báo nhỏ, hắn đang ở trênngười của mình, không ngừng cắn, mυ'ŧ, đắn đo, cho tới bây giờcũng không có một người nào tiến vào cô như người kia, đó là một loại cảm giác co giật kinh hãi, tiến vào giống như muốn xérách, sương sướиɠ như đi vào cõi thần tiên......!Text được lấy tại TRÙM Truyện
********
Trong sân, không ai dám lên tiếng, chỉ im lặng nhìn Hạ Tuyết xách thùng nước đầy ắp từ dưới núi đi lên, lạnh lùng cắn răng"ùm" một tiếng, đổ đầy lu, sau đó mặt lạnh tiếp tục xách thùngnước đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại!!
Trần lão từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy bộ dáng Hạ Tuyết đột nhiên nổi giận đùng đùng, ngạc nhiên hỏi: "Đứa nhỏ này làm sao thế? Xảy ra chuyện gì?"
Mọi người không có ai lên tiếng, không cách nào giải thích......
Daniel lo lắng nhìn Hạ Tuyết, thở dài một hơi.
Hàn Văn Hạo ngồi một bên, nhìn cái lu chưa đầy nước, đang suynghĩ xem rốt cuộc cô có thể kiên trì được mấy thùng nước.
"Tôi phải đi giúp cô ấy!" Hàn Văn Vũ đau lòng nói.
"No!" Daniel ngăn lại, nói: "Bây giờ cô ấy cần một mình......"
Hàn Văn Kiệt đứng trước con đường nhỏ trong rừng trúc, nhìn Hạ Tuyết một mình xách thùng gỗ bước đi, rất cứng rắn, đầucũng không quay lại, hắn nhíu mày, cô cứng rắn, ngược lại càng lo lắng hơn.
Rừng trúc vẫn xanh tươi tỏa bóng, mặt trời lên cao chiếu xuống con đường nhỏ, dần dần nóng bức!
Hạ Tuyết vừa xách thùng gỗ, vừa lau mồ hôi trên trán, nhớ lúc cô ngã bệnh, 3 giờ sáng, từ nhà Cẩn Nhu lén chạy đến cửa hàng tiệnlợi 24 h mua thuốc cảm, thuốc nhức đầu cho cô, lúc lao vào phòng, trên áo khoác đỏ thẫm của Cẩn Nhu đầy tuyết, cô cũngkhông kịp phủi tuyết trên người, đi tới quỳ trước mặt của Hạ Tuyết, sắc mặt tái nhợt, bàn tay cầm thuốc không ngớt run rẩy, bỏ thuốc vào trong miệng của cô, sau đó bưng nước, nâng nửa người cô lên, đút cho cô uống thuốc, sau khi cô uống xong, cô ấy cũng không nói lời nào, cẩn thận đặt cô trên giường, đắp chănkín cho cô, lạnh run run ôm em trai nhỏ của cô, ngồi bên giường,vừa dỗ em trai ngủ, vừa lo lắng nhìn bầu trời đêm tối tăm, cũng không ai nói gì, nhưng đó lại là quan tâm nhau!
"A …….." Hạ Tuyết hét lên một tiếng, tức giận, nước mắt run rẩylăn xuống, đem thùng gỗ ném mạnh vào trong ao, khóc rống lên, nói: "Cô có biết tôi rất khó khăn mới tha thứ cho cô đã hủy hoại thân thể của tôi sao? Cô cho rằng, tôi thật sự không tim khôngphổi sao? Cô cho rằng cô làm tổn thương tôi ….....!tôi sẽ khôngđau lòng sao? Cô cho rằng tôi tha thứ cho cô dễ dàng sao? Nếu như không phải trong quá khứ, cô đối xử với tôi rất tốt, tuy rằngtôi vẫn không thể quên được quá khứ, nhưng tôi cũng không đến nỗi như một đứa ngốc, bị cô lợi dụng lâu như vậy!! Có phải cô thật muốn tôi chết không? Chỉ có như vậy cô muốn tôi chết sao? Vậy tại sao còn phải cứu tôi? Tại sao còn phải đối xử với tôi tốt như vậy? Nếu như trước kia không phải là sự thật thì tốt biết baonhiêu? Nếu như cô đối với tôi tất cả đều là giả, thật là tốt biết bao nhiêu? Tôi thua thiệt cũng không quan tâm, tôi bị tổn thương cũng không quan tâm, nhưng cô không thể lợi dụngDaniel, tuyệt đối không thể! Cô thật đáng sợ!! Cô không có tư cách dòm trộm hạnh phúc của tôi!! Tôi tuyệt đối không tha thứcho cô nữa! Tuyệt đối sẽ không! Từ đây về sau, chúng ta đườngai nấy bước! Cô đừng mơ tưởng đến gần tôi nửa bước!! Tự giảiquyết cho tốt đi!!"
Hạ Tuyết cắn răng, mặc cho nước mắt lăn xuống, nhắc thùng gỗ,đựng đầy một thùng, sau đó cắn răng đi trở về, đem những ngày tháng màu hồng tốt đẹp nhất, dập tắt trong lòng mình.......