Hạ Tuyết đỡ Hàn Văn Vũ từng bước, từng bước khó khăn đi ra ngoài khách sạn.
.
.
.
.
. Tiểu Thanh và Lynda nghe Văn Vũ rời đi, vội vàng cùng đi ra bên ngoài cửa khách sạn, thấy Hạ Tuyết đang cố hết sức đỡ Hàn Văn Vũ đi ra ngoài, cô lập tức nắm chặt cánh tay Tiểu Thanh, nói: “Đừng đi!” “Tại sao? Hạ Tuyết một mình làm sao có thể đỡ nổi?” Tiểu Thanh vội nói! Lynda bất đắc dĩ thở dài, nhìn cả người Hàn Văn Vũ say đến hôn mê, tựa vào người Hạ Tuyết, Lynda sâu kín nhìn bóng lưng mất mát của Hàn Văn Vũ, nói: “Đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng người chờ mong đã trở lại, tội gì lại đi quấy rầy hắn? Để cho hắn hưởng thụ một chút thời gian quý báu này đi.
.
.
.
.
.” Tiểu Thanh cũng đau lòng nhìn Văn Vũ được Hạ Tuyết đỡ đi ra khách sạn.
.
.
.
. “Này!” Hạ Tuyết vừa đỡ Văn Vũ đi ra ngoài, vừa cầm điện thoại di động nói với Isha: “Văn Vũ say rồi, tôi đưa hắn về trước, một chút nữa tôi về, cô giúp tôi chăm sóc tốt cho Hi Văn!” “Biết rồi! Cô cẩn thận một chút, đề phòng truyền thông a!” Isha nói. “Mặc kệ!” Hạ Tuyết cúp điện thoại, đội mưa phùn rã rít, đỡ Hàn Văn Vũ đi ra khỏi đại sảnh, nhìn cơn mưa lạnh lẽo, cô thở dài, quay đầu nhìn cả người Hàn Văn Vũ đang say bất tỉnh tựa vào người mình, hai mắt khép chặt, còn thấp thoáng giọt lệ, trong lòng của cô đau xót, cố hết sức đỡ Hàn Văn Vũ chuẩn bị đi đến xe mình, đột nhiên thân thể Hàn Văn Vũ bị một sức mạnh kéo ra, cô nhất thời luống cuống ngẩng đầu lên, lại thấy Hàn Văn Hạo mặc âu phục màu đen, xuất hiện trước mặt của mình, một chút cũng không khách khí, quở trách nói: “Không phải tôi đã cảnh cáo cô! Hạn chế đến gần Văn Vũ?” Hạ Tuyết tức giận nhìn Hàn Văn Hạo, nói: “Anh nhìn em trai tốt của anh một chút, hắn uống say rồi !” Hàn Văn Hạo cúi đầu, nhìn bộ dáng em trai say túy lúy, hắn cắn răng, lạnh lùng hỏi: “Cô đoạt giải thưởng, có quan hệ gì đến hắn? tại sao hắn uống rượu ?” Hạ Tuyết không lên tiếng.
.
.
.
.
. Hàn Văn Hạo ngẩng đầu lên không khách khí nhìn cô, sau đó đỡ em trai xoay người, muốn đi lên chiếc Rolls-Royce.
.
.
.
.
. Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Vũ tựa vào người anh trai, bóng lưng cô đơn, cô bước lên phía trước một bước, rồi lại dừng lại, sâu kín nhìn hắn.
.
.
.
.
. “Hạ Tuyết.
.
.
.
.
.
Hạ Tuyết.
.
.
.
.
.” Hàn Văn Vũ vừa được anh trai đỡ đi về phía trước, hắn khôi phục một chút ý thức, hơi thở phì phò khó chịu, quay đầu nhìn Hạ Tuyết đứng ở đầu kia khách sạn, trong lòng của hắn đau xót nói: “Hạ Tuyết.
.
.
.
.
.
Chẳng lẽ tôi uống say rồi, cô đưa tôi một lần cũng không được sao?” Hạ Tuyết sững sờ, nhìn Hàn Văn Hạo, hắn không cho phép, cô không dám tiến tới.
.
.
.
.
. Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, đỡ em trai, mặt lạnh nói: “Cùng nhau đi! Nếu không, tối nay hắn vô cùng náo loạn ! !” Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, liền nhanh chóng bước tới, cùng đỡ Hàn Văn Vũ lên xe, ba người cùng nhau ngồi vào sau xe, đầu Hàn Văn Vũ tựa vào vai Hạ Tuyết, tay nắm chặt tay của cô, giống như đứa bé, dính vào cô, có lẽ tối nay thật vui, có lẽ tối nay rất kϊƈɦ động, có lẽ rượu cồn giống như người ta nói, biến thành người khác, chỉ thấy Hàn Văn Vũ nắm chặt tay Hạ Tuyết, không muốn buông ra.
.
.
.
.
. Hạ Tuyết không dám buông ra tay của hắn, chỉ quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Văn Hạo.
.
.
.
.
. Vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng quay đầu đi, nhìn mưa rã rít ngoài cửa xe, ánh mắt lóe lên một tia không thể nắm bắt. “Anh à.
.
.
.
.
.” Hàn Văn Vũ trong ý thức, biết anh trai ở bên cạnh, hắn đột nhiên nghe xót xa gọi nhỏ. Hàn Văn Hạo quay đầu lại nhìn em trai.
.
.
.
.
. Hàn Văn Vũ nắm chặt tay Hạ Tuyết, mặt tựa vào trước vai của cô, nghẹn ngào khẩn cầu nói: “Anh à, từ nhỏ anh luôn có năng lực xử lý mọi chuyện hơn em, từ nhỏ anh muốn cái gì, dường như không có gì có thể làm khó anh ……… lần này anh có thể giúp em một chuyện hay không?” Hàn Văn Hạo tiếp tục nhìn em trai, không lên tiếng.
.
.
.
.
. Nước mắt của Hàn Văn Vũ từ khóe mắt lăn xuống, hắn nắm chặt tay Hạ Tuyết, giọng khàn khàn nói: “Lần này, anh có thể giúp em, làm cho Hạ Tuyết trở về bên cạnh em hay không?” Hạ Tuyết quay đầu đi, kϊƈɦ động nhìn mưa bay ngoài cửa sổ, nước mắt lăn xuống . Hàn Văn Hạo cũng cắn răng quay đầu đi, làm như không nghe thấy. Hàn Văn Vũ đột nhiên kϊƈɦ động nắm chặt Hạ Tuyết tay, mỉm cười buồn bã, nước mắt tiếp tục lăn xuống nói: “Anh à, anh biết không? Em thật sự rất yêu thích Hạ Tuyết, em có thể vì cô ấy, buông bỏ tất cả.
.
.
.
.
.
Chỉ cần cô ấy đồng ý yêu em.
.
.
.
.
.
Nhưng làm thế nào đây ? Chờ đợi người ta sáu năm, trở lại, bên cạnh đã có thêm một người.
.
.
.
.
.
Không phải, hai nguời.
.
.
.
.
.
Một người là cô ấy yêu hiện tại, một người là con gái của cô ấy với người yêu quá khứ.
.
.
.
.
.” “Cô ta không yêu hắn! Chẳng biết tại sao cô ta sinh cho hắn một đứa bé! Cô ta là kẻ điên!” Hàn Văn Hạo tức giận nói! Hạ Tuyết cắn răng nhìn Hàn Văn Hạo, tức giận nghẹn ngào nói: “Đúng vậy ! ! Tôi chính là chẳng biết tại sao lại sinh! ! Tôi là kẻ điên!” Hàn Văn Vũ lại cười khổ nói: “Anh nói em có quá ngốc không ? Trong lòng của cô ấy rõ ràng đã có người khác, em lại yêu cô ấy sáu năm.
.
.
.
.
.
Hàng năm mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm chờ đợi, cái loại đó cô đơn giống như một thanh đao lạnh lẽo cắm vào trong tim của em, đâm vào làm máu chảy đầm đìa.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết cúi đầu, nước mắt từng giọt, từng giọt lăn xuống.
.
.
.
.
. “Anh à.
.
.
.
.” Hàn Văn Vũ đột nhiên thở dốc một hơi, tựa vào vai anh trai, nghẹn ngào, khổ sở nói: “Anh, anh giúp em đi, giúp em đi, giúp em bảo Hạ Tuyết trở lại bên cạnh em, người của em, em yêu, em đã cầu xin cô ấy không trở về, anh giúp em đi.
.
.
.
.
.
anh à, giống như lúc còn bé, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh vĩnh viễn đều đứng trước mặt em và em trai, ngăn cản khó khăn hết lần này đến lần khác, giúp em đi.
.
.
.
.
.
anh.
.
.
.
.
Em thật sự rất yêu thích Hạ Tuyết.
.
.
.
.” Ánh mắt Hàn Văn Hạo đột nhiên biến thành hận ý, vẻ mặt lạnh lùng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nắm tay càng lúc càng siết chặt, l*иg ngực phập phồng kịch liệt ! ! “Anh.
.
.
.
.
.
Làm thế nào à? Em thật sự thực rất yêu thích Hạ Tuyết.
.
.
.
.
.anh.
.
.
.
.
.
Giúp em đi.
.
.
.
.
.
Giống như lúc còn bé, giúp em và em trai vậy, giúp em đi.
.
.
.
.
.” Hàn Văn Vũ nắm chặt cánh tay anh trai, mặt tựa vào vai anh trai, khổ sở co quắp, rơi lệ, giọt nước mắt rơi trêи ống tay áo anh trai.
.
.
.
.
. Hạ Tuyết không nói nên lời, chỉ đành phải cắn chặt răng, mặc cho nước mắt từng giọt lăn xuống. Hai mắt Hàn Văn Hạo xẹt qua đau đớn, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng, đè nén cảm xúc quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ …… .