“Daniel! !” Hạ Tuyết hồi hộp nắm chặt tay hắn, gọi. Daniel chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tuyết, ánh mắt lo lắng, dừng tay lại, có chút đau lòng cười nói: “Trước mặt anh, em cũng không bỏ được quá khứ kia, thì đối với điện ảnh, em bỏ xuống được sao?” Hạ Tuyết đột nhiên cười, nhìn Daniel nói: “Daneil.
.
.
.
.
.
Điện ảnh là do ánh sáng và hình ảnh kết hợp, người xem nhìn thấy nhân vật, chính là mặt thật và mặt trái, bên trong kết hợp với bên ngoài.
.
.
.
.
.” Daniel nhìn Hạ Tuyết.
.
.
.
.
. Hạ Tuyết nhìn Daniel thật lòng nói: “Em do dự, là vì em rất thích tác phẩm này, không bỏ được, thật sự không bỏ được.
.
.
.
.
.
Giống như cô gái đứng trong rừng trà trêи núi, sâu xa nhìn trời đất, đang nhìn em.
.
.
.
.
.
Có đôi khi, em có cảm giác, cô ấy đang tồn tại trong thế giới của em ……” Daniel chăm chú nhìn Hạ Tuyết nói: “Nếu em đang ở Hollywood thì không có chuyện gì, nhưng em đang ở Trung Quốc, thật ra em là một người phụ nữ truyền thống, em có thể tiếp nhận sao? thậm chí có lúc chạm vào em, em đã sợ.
.
.
.
.
.” “Em không sợ.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết thật lòng nói. Daniel nhìn cô.
.
.
.
.
. Hạ Tuyết thở dài, nói: “Em chỉ muốn cẩn thận một chút.
.
.
.
.
.
Daniel, sáu năm qua, anh đã làm bạn với em sáu năm, bất kể em cự tuyệt anh như thế nào, anh vẫn ở bên cạnh em, chúng ta dựa vào nhau, từ trước đến nay cũng không vượt qua nửa bước, bởi vì anh tôn trọng em, em cũng tôn trọng tình cảm của anh.
.
.
.
.
.” “Cho nên em lựa chọn trở về……Nếu tìm em được đáp án, chúng ta sẽ tách ra……” Daniel nói. Hạ Tuyết nhìn hắn, trong lòng có chút đau xót, nói: “Tại sao anh lại nghĩ như vậy?” Daniel nhàn nhạt nói: “Không phải như vậy sao?” Hạ Tuyết bất đắc dĩ nhìn hắn, nhàn nhạt xoay người rời khỏi.
.
.
.
.
. Daniel lập tức nắm chặt tay cô, hồi hộp từ phía sau lưng nhìn cô.
.
.
.
.
.”Đi đi vậy?” “Ra ngoài dạo một chút.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết nhàn nhạt nói xong, nhẹ nhàng kéo tay hắn ra. Daniel lập tức từ phía sau ôm chặt cô, thở phì phò nói: “Thực xin lỗi.
.
.
.
.
.” “Anh không có lỗi” Hạ Tuyết trả lời nói. “Không.
.
.
.
.
.
là lỗi của anh.
.
.
.
.
.
anh thật sự sai rồi.
.
.
.
.
.
Nếu thật sự em muốn đóng bộ phim đó, anh sẽ ủng hộ em.
.
.
.
.
.” Daniel vội vàng nói: “Có lẽ, hiểu biết về điện ảnh của anh không bằng em.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết bất đắc dĩ cười, quay đầu nói với Daniel: “Em đã nói rồi.
.
.
.
.
.
Em không có ý định diễn.
.
.
.
.
.
Đối với loại vai diễn như vậy, chắc chắn em phải hỏi ý kiến của anh, bởi vì chưa suy nghĩ xong, cho nên em chưa đến xin ý kiến cuối cùng của anh.
.
.
.
.
.” “Xin ý kiến của anh?” Daniel đột nhiên cười nhìn cô.
.
.
.
.
. Hạ Tuyết Uhm một tiếng, nói với Daniel: “Em khẳng định muốn hỏi ý kiến của anh…….
có lẽ tương lai em và anh cùng chung một chỗ? Bân giờ em phải có trách nhiệm đối với cử chỉ, lời nói của mình…… Phải biết rằng anh là con trai của Tổng Thống……Tương lai, anh cũng có thể làm Tổng Thống.
.
.
.
.
.” “How-do-you-know?” Daniel mỉm cười hỏi cô. Hạ Tuyết nhẹ nhàng sửa lại cổ áo cho hắn, bất đắc dĩ cười nói: “Mỗi ngày nghe anh nói chính trị, có thể cảm giác được dã tâm của anh.
.
.
.
.
.
Người bình sẽ bị vẻ ngoài thân sĩ dịu dàng của anh lừa gạt, nhưng em rất hiểu anh.
.
.
.
.” Daniel chăm chú nhìn Hạ Tuyết, đột nhiên cười. Hạ Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Daniel, thật lòng hỏi: “Anh thật sự.
.
.
.
.
.
Không thích em đóng vai “Trà Hoa Nữ”?” Daniel do dự một lúc, cuối cùng thật lòng nói với Hạ Tuyết: “Anh không thích.
.
.
.
.
.
anh.
.
.
.
.
.
anh không chấp nhận được người đàn ông khác đυ.ng chạm đến em.
.
.
.
.
Tha thứ anh.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết lắc đầu, mỉm cười nói: “Không sao.
.
.
.
.
.
Anh không thích, em sẽ không làm.
.
.
.
.
.” Daniel nhướng mày, hồi hộp nhìn Hạ Tuyết nói: “Thật sao?” “Uhm!” Hạ Tuyết gật gật đầu! “Cám ơn em.
.
.
.
.
.” Daniel ôm Hạ Tuyết vào trong lòng. Hạ Tuyết dựa vào trong lòng Daniel, vươn hai tay, nhẹ nhàng ôm cổ của hắn, chợt nghĩ đến Hàn Văn Kiệt và Mộng Hàm vui vẻ cùng một chỗ, nghĩ đến Hàn Văn Vũ tươi cười cỡi mở, nhớ tới Hàn Văn Hạo đã đính hôn, ánh mắt của cô sâu kín nhấp nháy, trong lòng có chút tan vỡ, trái tim cô phập phồng, chậm rãi nói: “Daniel.
.
.
.
.
.
em rất lạnh.
.
.
.
.
.” Daniel vừa nghe, ôm cô thật chặt.
.
.
.
.
. Hạ Tuyết cắn răng, nín thở, uất ức nói: “…….” .