Hạ Tuyết và Hiểu Nguyệt, hai người cùng nhau bước dọc theo đường nhỏ khu rừng phong đi về phía trước, vừa nghe thấy tiếng ồn ào. . . . . .
“Tôi hỏi cô, lần này bộ phim “Nàng dâu vui vẻ”, cô có biết do ai đóng vai nam chính không? ?” Hiểu Nguyệt rung động nhìn Hạ Tuyết nói! !
Hạ Tuyết vừa chống vào hông mình, vừa nhìn Hiểu Nguyệt nói: “Không biết! !”
“Daniel!!!” Hiểu Nguyệt rung động nói!! Nói xong hưng phấn đến nổi tay chân phát run!
Hạ Tuyết cũng sửng sốt, bởi vì thường ngày, nàng cũng chú ý đến tin tức giải trí . . . . . .”Cô nói chính là anh chàng Daniel lai hai dòng máu Trung – Pháp?”
“Đúng vậy! !” Hiểu Nguyệt rung động nói: “Đạo diễn Trương Kính Trung muốn thông qua Daneil, người nước ngoài này giới thiệu cuộc sống thời xưa của người Trung Quốc chúng ta, khám phá chủ đề tươi mới nhất! Nghe nói Trương Kính Trung đã chọn từ lâu, lúc tôi vừa nghe nói chuyện này, trong lòng của tôi không hiểu sao có chút lưu manh, cảm thấy có thể chọn quay nơi trấn nhỏ chúng ta hay không! ! Trời ạ! ! rốt cuộc bọn họ tới rồi! !”
Hạ Tuyết nhìn Hiểu Nguyệt rung động thành như vậy, “chậc” một tiếng nói: “Làm như cô là nữ chính vậy! ! người đóng vai nữ chính trong “Nàng dâu vui vẻ”là ai?”
“Là tôi !” Hiểu Nguyệt đang nằm mơ! Hạ Tuyết ha ha ha cười, lại phát hiện bản thân mình đã sắp đi đến gần Đoàn làm phim, nàng vội vã chống vào cái hông, đi vào một cửa hàng nhỏ, mua cái mũ rơm đội lên đầu. . . . . .
“Cô làm gì vậy? Chỗ này không có nắng! !” Hiểu Nguyệt lẩm bẩm nhìn nàng nói.
“Tôi sợ mọc tàn nhang thôi!” Hạ Tuyết cười nói xong, cùng Hiểu Nguyệt đến gần Đoàn phim, nhìn thấy quả nhiên bọn họ mang theo dụng cụ, thậm chí còn thuê một tòa biệt thự nhỏ của người Hoa nơi này, chuẩn bị quay phim trong một thời gian dài, Hạ Tuyết nhìn nhϊế͙p͙ ảnh gia vừa hút điếu thuốc vừa khiêng máy quay cực lớn xuống xe, vừa nói với chuyên gia ánh sáng phong cảnh ở thị trấn nhỏ này rất đẹp, nàng nhìn trợ lý đạo diễn cầm cái loa nhỏ hò hét: “Mọi người làm nhanh lên, hôm nay đạo diễn muốn mời chúng ta ăn lẩu! !”
Hạ Tuyết đột nhiên nở nụ cười, mới hơn bảy tháng, mà dường như đã trải qua mấy kiếp, thật là cảm thán đời người vô thường. . . . . . lúc này nàng đột nhiên nhìn thấy đạo diễn Trương Kính Trung, trong xe BMW chạy tới, cùng lãnh đạo địa phương bắt tay nhau, nàng lập tức quay đầu lại, kéo mũ rơm xuống. . . . . .
“Cô làm sao vậy? Người kia chính là Trương Kính Trung a…! !” Hiểu Nguyệt chỉ vào Trương Kính Trung nói với Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết gượng cười nói: “Vậy sao? Tôi đi trước, còn có chút việc? !”
“Còn có chuyện gì chứ? Tiệm cà phê của cô cũng 10 giờ mới có người mà!” Hiểu Nguyệt tiếp tục nói.
Hạ Tuyết quay đầu lại, khóe miệng cong lên nói: “Chẳng lẽ hôm nay không thể có khách sớm hơn sao? Người cửa hàng bánh ngọt sẽ đưa bánh ngọt đến rồi. . . . . .”
“Mẹ nó! Cô cũng không chịu giúp tôi ! ! ?” Hiểu Nguyệt tức giận nói với Hạ Tuyết: “Này! ! ! Cô không muốn gặp anh chàng đẹp trai nhất thế giới Daniel một lần sao?”
Hạ Tuyết vẫy tay, nói: “Ở trong mắt tôi, nam minh tinh Trung Quốc đẹp trai nhất chính là Văn Vũ của chúng ta! Ai cũng không đẹp bằng!”
“Mẹ nó !” Hiểu Nguyệt kêu to!
Hạ Tuyết nở nụ cười, thở nhẹ, may mắn mình tháo trang sức và hóa trang kém đi nhiều, nếu không sẽ rất phiền toái rồi?”
Nàng thở dài một hơi, đi vào một khu chợ nhỏ, mua một ít táo xanh, vừa gắng gượng ôm cái bụng to về phía trước, vừa ăn, vừa nhàn nhã nhìn phong cảnh cổ kính trong trấn nhỏ này, thật ra nàng cũng rất thoải mái, vui vẻ, nghĩ muốn cả đời sinh sống ở nơi này. . . . . . cứ suy nghĩ như vậy, đi vào tiệm cà phê của mình, tự mình nói với chính mình: “Hoan nghênh quang lâm………….”
“Hi,. . . . . .” Một giọng nói hấp dẫn vang lên, Hạ Tuyết vừa quay lại, tức khắc trừng to hai mắt, táo trong miệng rớt xuống, táo trong tay cũng rầm rầm rớt xuống. . . . . . Nàng cho rằng bản thân mình trúng tà, nếu không thì anh chàng người lai trước mặt này đẹp trai hơn so với Tả La, chỉ thấy dáng người của hắn cao gần 1m9, mặc sơ mi trắng, áo vest đen, quần tây, đứng ở trước quầy thu ngân, nhìn nàng nở nụ cười mê người . . . . . .
Hạ Tuyết lại nhìn kỹ mặt hắn, càng kinh ngạc hơn, tròng mắt thâm thúy, ánh nhìn sâu thẫm mê hoặc người, lúc nhìn vào người ta, luôn đắm đuối đưa tình, sống mũi cao thẳng giống như hoàng tử England, kiêu ngạo và tôn quý, môi mỏng khêu gợi, lại rất chân thành, ngoại hình nhìn vào vừa đáng chết, vừa đáng yêu. . . . . .
“Mẹ ơi …… Anh là Daniel! !” Hạ Tuyết chỉ vào Daniel, rung động nói.
“Yes! Hô hô!” Hắn hơi chút khiêm tốn cúi đầu cười. . . . . . Ai có biết người đàn ông giống hoàng tử, cao quý, đẹp trai, hoàn hảo, lại đối với phụ nữ lễ phép, khiêm tốn cười, là rất gϊếŧ người không? Quả thực là gϊếŧ người trong nháy mắt mà!
Mặc dù trong lòng Hạ Tuyết không nghĩ gì, nhưng vì hắn mà toát mồ hôi dầm dề, đẩy cánh cửa thủy tinh nhỏ, nhìn ra đường phố yên tĩnh, nàng kinh ngạc nhìn hắn hỏi: “Vừa rồi anh cứ như vậy đi vào tiệm cà phê của tôi ? Không có ruồi bọ nào đuổi theo anh sao?”