Quảng Cáo Tìm Vợ Yêu

Chương 170

Hai tay Hạ Tuyết cắm vào trong áo túi, đi trêи con đường tối tăm, nhìn tuyết rơi đầy trời như lông ngỗng trắng, đột nhiên cảm giác vô cùng thê lương, đi qua một trạm xe bus, nhìn thấy trêи bảng quảng cáo viết dòng chữ ……..”Hãy yêu đi, chỉ cần không sợ cô đơn …… hãy yêu đi, chỉ cần không sợ tổn thương. . . . . .” Nàng chậm rãi dừng trước dòng chữ quảng cáo, nước mắt lăn xuống, không biết sao lại nhớ tới Hàn Văn Hạo, vừa rồi ở trong toa xe ôm hôn nàng, nụ hôn đầy trân trọng, khi hắn ôm nàng, hai tay rất dịu dàng. . . . . .

“A ……….” Hạ Tuyết đột nhiên nhìn tấm bảng quảng cáo kia, hét to một tiếng, khóc rống lên: “Tôi phải làm sao đây?”

Hứa Mặc và Nhậm Phong nhìn Hạ Tuyết, sửng sốt.

Hạ Tuyết tức giận, ngẩng mặt lên nhìn trời đầy tuyết khóc to: “A ………. Hạ Tuyết, mày làm sao vậy? ?”

Hứa Mặc và Nhậm Phong che dù đi tới trước mặt Hạ Tuyết, che chắn tuyết cho nàng. . . . . .

“Che chắn một chút gió tuyết thì có ích gì? Cuộc đời người ít đi gió tuyết thì tốt hơn. . . . . .” Hạ Tuyết thở dài, tiếp tục đi về phía trước!

“Đêm nay cô không muốn nghỉ ngơi sao?” Hứa Mặc nhàn nhạt hỏi Hạ Tuyết.

Hạ Tuyết quay đầu lại nhìn Hứa Mặc hỏi: “Nghỉ ngơi gì chứ? Hai người đã mệt mỏi sao? Đi thôi. . . . . .”

“Tôi chỉ muốn biết cô đến khi nào thì muốn nghỉ ngơi!” Hứa Mặc nhìn Hạ Tuyết hỏi.

Hạ Tuyết nhàn nhạt xoay người, sau đó chỉ vào cảnh tuyết rơi nơi xa xăm, nói với hai anh chàng đẹp trai đứng sau lưng: “Hai người có nhìn thấy gì không?”

Hứa Mặc và Nhậm Phong cùng ngẩng đầu, nhìn bầu trời tối tăm, chỉ có bông tuyết bay bay như lông ngỗng thì chẳng có gì cả, có chút ngạc nhiên nhìn nàng. . . . . .

Hạ Tuyết thở dài, nhìn nơi chân trời xa xăm nói: “Phía trước là tòa cao ốc Hải Thần, tôi và em trai tôi thường đi xung quanh, nơi đó có đủ loại hoa Lavender, thậm chí ngay cả trêи bức tường của con hẻm nhỏ, cũng có đủ loại các loại bươm bướm màu tím, trắng, đỏ, vàng, xanh. . . . . .quán cà phê của tôi mở tại bên cạnh con hẻm nhỏ, mỗi buổi sáng, lúc trời còn sương, tôi mở cửa ra chuẩn bị buôn bán …… Lúc này, trong quán bay ra mùi cà phê thơm lừng . . . . . .”

Hạ Tuyết đột nhiên cười khổ nói: “Tôi vẫn cho rằng, trêи bầu trời kia, chứa đựng ước mơ của tôi, đó là những khoảnh khắc hạnh phúc nhất về mơ ước của tôi, nhưng đêm nay, tất cả những ước mơ về nơi ấy, đã bị tan vỡ mất rồi. . . . . .”

Hứa Mặc và Nhậm Phong không khỏi nhìn nàng. . . . . .

Ánh mắt Hạ Tuyết chớp chớp, không ai biết, bây giờ trong lòng nàng suy nghĩ gì. . . . . . Nàng nặng nề thở một hơi, nước mắt lăn xuống. . . . . .

*****

Dưới chân cầu!

Hạ Tuyết trải tấm vải cũ kỹ, sau khi đắp chăn lên người, nàng ôm rương hành lí của mình ngủ thϊế͙p͙ đi, nước mắt vẫn lăn ra từng giọt chưa khô.

Hứa Mặc và Nhậm Phong ngồi dưới chân cầu đầu bên kia, đốt lò lửa sưởi ấm, nhìn Hạ Tuyết yên tĩnh nằm ngủ, cũng không biết nàng có lạnh hay không . . . . . . Hứa Mặc nghĩ nghĩ, vẫn có chút lo lắng, đi tới đến trước mặt nàng, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng kéo chăn che kín cho nàng, đặt tay lên trán của nàng, cảm giác thật lạnh lẽo, hắn gọi Nhậm Phong dời lò sưởi đến bên người Hạ Tuyết. . . . . .

“Có nói cho Hàn tiên sinh biết tình huống bây giờ của cô ấy hay không?” Nhậm Phong nhàn nhạt hỏi Hứa Mặc!

Hứa Mặc cẩn thận canh giữ lò sưởi bên cạnh, muốn điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, để cho nàng ngủ được thoải mái, chậm rãi nói: “Hàn tiên sinh muốn chúng ta bảo vệ cô ấy, bây giờ cô ấy là cô chủ của chúng ta! Nếu cô ấy không muốn nói, chúng ta cũng tuyệt đối không thể lộ ra!”

Nhậm Phong đành phải gật đầu. . . . . .

Hôm nay Hạ Tuyết thật sự mệt mỏi, cho nên ngủ rất ngon !

Hứa Mặc và Nhậm Phong đang canh giữ bên người Hạ Tuyết, lúc đang sưởi ấm, đột nhiên phía sau xuất hiện hai bóng đen áp đến, bọn hắn lập tức cảnh giác, nhanh như chớp, rút súng lục ra, lạnh lùng xoay người lại, nhìn thấy Chính Hách và Hi Thần. . . . . . Bọn hắn sửng sốt, hỏi: “Các người tới đây làm gì?”

“Có chút việc muốn hỏi cô chủ của các người!” Chính Hách nhai kẹo cao su, tươi cười nói.

“Cô ấy ngủ rồi, ngày mai đi! !” Hứa Mặc nói.

“Không còn kịp nữa! !” Hi Thần đột nhiên tiến lên, lập tức đánh thức dậy Hạ Tuyết!

“Làm gì vậy? Buồn ngủ mà! ! !” Hạ Tuyết tức giận ở trong chăn kêu to!

Trong tay Hi Thần đột nhiên có bốn tấm hình, đưa cho Hạ Tuyết nhìn hỏi: “Chúng tôi là người của Hàn tiên sinh! Là cộng sự của Hứa Mặc và Nhậm Phong! Tôi là Hi Thần! Cô nhìn xem. . . . . . Vào đêm đó, bốn người đàn ông có ý đồ muốn cưỡng bức cô, có phải là bọn hắn hay không?”

Trong lòng Hạ Tuyết lúc đầu không khỏi run lên, có chút tò mò liếc mắt nhìn cô gái trước mặt, dụi dụi ánh mắt ʍôиɠ lung, cầm mấy tấm hình kia, vừa nhìn thấy người đàn ông hung dữ trong tấm ảnh, nàng “a” một tiếng, kêu to: “Đúng vậy! ! Chính là bọn họ!”

Chính Hách nhai kẹo cao su cười. . . . . .

Ánh mắt Hi Thần đã có chút trầm trọng hỏi: “Cô xác định là bốn người bọn hắn?”

“Đúng vậy a!” Hạ Tuyết nhìn bọn hắn nói: “Có cái gì ngạc nhiên à?”

Hi Thần và Chính Hách im lặng không lên tiếng, suy nghĩ. . . . . .

Hứa Mặc đi qua, cầm lấy tấm ảnh, ánh mắt tức khắc ngưng đọng, nhanh chóng nói: “Người này không phải. . . . . .”

Ánh mắt Chính Hách chớp lóe, nhìn Hứa Mặc!

Hứa Mặc lập tức không lên tiếng. . . . . .

Hạ Tuyết nhìn bọn hắn, sửng sốt. . . . . .

*****

Chuông điện thoại vang lên.

Hàn Văn Hạo tiếp điện thoại, ʍôиɠ lung đáp lời: “Ừ!”

“Chúng tôi đã điều tra được, mấy ngày trước, bốn người đàn ông có ý đồ muốn cưỡng bức Hạ tiểu thư . . . . . .” Hi Thần nhàn nhạt nói với Hàn Văn Hạo.

“Nói đi!” Hàn Văn Hạo chậm rãi đáp lời.

Hi Thần suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng nhịn không được nói: “Bọn hắn là . . . . . . bốn tên vệ sĩ của Dạ Thiên Thiên tiểu thư !”

Ánh mắt Hàn Văn Hạo lạnh lùng. . . . . .”Cái gì?”

Dạ Thiên Thiên vẫn nằm trêи giường, ngủ sâu. . .