Quảng Cáo Tìm Vợ Yêu

Chương 99

Sáng sớm!

Chín giờ!

Tuyết rơi!

Tuyết bay phất phới!

Hàn Văn Vũ nằm ngủ trên giường đang ngủ say, lại nghe được từng đợt tiếng động kỳ quái, sau đó nghe tiếng một cô bé khẽ hát “Ánh trăng tròn” . . . .”. Ánh trăng tròn nheo mắt, cơn gió thoảng bay qua, nụ cười thơ ngây của em, mình tựa sát vào nhau, diều bay cao thật xa, buông cánh tay ra, nếu muốn bay thì dùng sức đuổi theo, mộng đẹp trở thành hiện thực … Tương lai một ngày nào đó, có lẽ anh sẽ quên, có lẽ sẽ làm cho em khóc, em vẫn yêu anh, không đổi thay, tương lai một ngày nào đó, vĩnh viễn nhớ đến lời anh nói, giữ lời thề cùng nắm tay nhau, thật đẹp? A a a a a. . . . . .”

Hàn Văn Vũ chân mày dần dần thả lỏng, nghe bài hát ru ngọt ngào, muốn dần dần đi vào giấc ngủ, đột nhiên mở mắt, nhớ tới tối hôm qua Hạ Tuyết ngủ ở đây, người ca hát kia là cô ấy?

Hàn Văn Vũ từ trên giường ngồi dậy, vuốt lại tóc, vội vàng xuống giường, vọt vào phòng tắm, cọ rửa loạn xạ, đi chân trần ra khỏi phòng, giẫm lên sàn nhà trắng phau, đi xuống thang lầu xoắn ốc trắng phau, lại nhìn Hạ Tuyết mặc chiếc váy ngắn màu trắng do sáng nay hắn sai người đưa tới, bên ngoài khoác chiếc áo màu đen rộng là thời trang Paris đang thịnh hành, tai đeo khuyên tai tròn, chân mang giày đen, đang cười vui vẻ cầm bình tưới, xịt lên chậu cây xương rồng . . . . .

“Ánh trăng tròn nheo mắt, cơn gió thoảng bay qua, nụ cười thơ ngây của em. . . . . .” Hạ Tuyết vẩy nước cho cây xương rồng, lại đông đông đông đi đến phía sau ghế sa lon, ngồi trước bể cá vàng, cầm lấy thức ăn, múc 3 muỗng cho vào bể cá . . . .”Sớm ăn, ăn cơm a, ăn thỏa thuê, sinh nhiều cá con, chờ chúng mày lớn lên, tao vớt chúng mày lên đem bán!”

Hàn Văn Vũ không khỏi cười lên. . . . . .

Hạ Tuyết vừa nghe tiếng cười, lập tức ngẩng đầu, nhìn Hàn Văn Vũ đang đi xuống thang lầu. . . . Nàng cười vui vẻ nói: “A…? Anh tỉnh rồi! Tôi đã làm buổi sáng xong, quét dọn nhà sạch sẽ, tưới nước cho cây hoa, cho cá ăn!”

Hàn Văn Vũ ngồi trên sofa, nhìn Hạ Tuyết chạy đến tủ giầy, lấy ra một đôi dép lê đưa tới bên chân Hàn Văn Vũ nói: “Sau này không được đi chân trần!”

Hàn Văn Vũ vừa mang dép, vừa tò mò nhìn Hạ Tuyết nói: “Cô không sợ sao?”

“Sợ cái gì?” Hạ Tuyết hỏi.

“Cô ở lại nhà tôi buổi tối, không sợ tôi ăn cô sao?” Hàn Văn Vũ ôm vai, tựa vào trên sofa, thật sự tò mò hỏi.

Hạ Tuyết cố ý trợn mắt nhìn hắn, cầm một cái gối ôm, ném đến vai của hắn, hắn hơi khom lưng, nhét cái gối ôm vào sau lưng, nói: “Anh muốn ăn sạch tôi sao? Dương Tinh cho anh, anh cũng không ăn!”

Hàn Văn Vũ thật sự không biết nói gì, trừng mắt nhìn nàng…..”Cho nên cô đã tỉnh lại. . . . . .”

“Tôi đã tỉnh lại, liền phát giác mình nằm ở nhà anh, tôi vô cùng cảm ơn anh, sau đó đi tắm nước nóng, sau đó mặc quần áo anh đưa, vui vẻ giúp anh làm việc nhà để báo đáp anh!” Hạ Tuyết mặt dày cười.

Hàn Văn Vũ a một tiếng, không thể tưởng tượng nổi, lắc đầu cười nói: “Cô thật sự là cực phẩm!”

Hạ Tuyết cũng không để ý lời hắn nói, đột nhiên đưa tay nắm chặt tay hắn, kéo hắn đứng dậy, nói: “Nhanh lên! Ảnh đế! Chúng ta tới ăn bữa sáng! hôm nay tôi làm rất nhiều món a…!”

Hàn Văn Vũ bất đắc dĩ đứng lên, ánh mắt hơi chút ngạc nhiên, vui tươi, cảm giác được bàn tay bé nhỏ của Hạ Tuyết, đang nắm chặt lấy tay hắn, hắn lập tức đỏ mặt, ho khan một tiếng, lại cố ý nắm bàn nhỏ nhắn của Hạ Tuyết, thậm chí lơ đãng đan xen năm ngón tay mình vào tay nàng, nói: “Tôi đi nhìn xem cô làm bữa sáng ra sao?” Hắn nói vừa xong, kéo tay Hạ Tuyết, đi vào phòng bếp, nhìn trên bàn cơm bày đầy món ăn ….”Oa … rất phong phú ….”

“Đương nhiên rồi!” Hạ Tuyết cũng rất thỏa mãn, cầm lấy đũa, gắp lên một khối bánh trứng nho nhỏ, đưa tới miệng Hàn Văn Vũ, cười nói: “Ha ha nhìn đi!”

Hàn Văn Vũ nhìn nàng, lơ đãng đôi tay nhẹ kéo hông của nàng, mở rộng miệng ăn miếng bánh trứng, hắn phát giác bánh trứng này quả thực rất khác, tan vào trong miệng, ăn rất ngon, hắn ừ một tiếng, vội vàng gật đầu cười nói: “Ăn rất ngon. . . . . .”

Hạ Tuyết cười vui vẻ đẩy hắn đến ghế, ngồi xuống, sau đó khẽ cúi người, từ phía sau lưng hắn nghiêng mặt nhìn mặt hắn, nói: “Tôi còn cắt một miếng cá muối trong tủ lạnh của anh, xắt sợi, nấu cháo! Tôi lập tức múc lên cho anh ăn!”

Bàn tay Hàn Văn Vũ hơi duỗi về phía sau, vỗ nhẹ lên mặt nàng, mỉm cười nói: “Được. . . . . . Cám ơn. . . . . .” Hắn nói vừa xong, đột nhiên, không hiểu sao trái tim lại “bang bang” đập, đập rất mạnh, thật thỏa mãn, hắn sững sốt, đưa tay sờ lên ngực mình, suy nghĩ không biết tại sao như vậy?