Hiện trường quay phim.
Đạo diễn, phó đạo diễn, nhϊếp ảnh gia, người chỉnh ánh sáng, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng.
“[ người yêu thời gian* ] lần thứ hai, cướp đi đêm đầu tiên, một, hai, ba, diễn.” Một tiếng hô xuống dưới.(* còi: xin lỗi vì cái tiêu đề phim này ta không hiểu lắm nên để tạm như thế, khi nào tra được ta sẽ sửa lại sau.)
Tại trường quay Tô Diệu Diệu từng bước một lùi về phía sau nhìn Hàn Văn Vũ, khóc nói: “Anh không cần qua đây… Tôi bây giờ đã kết hôn rồi… Tôi van cầu anh buông tha tôi đi…”
Hàn Văn Vũ cắn chặt rằng, ánh mắt lanh lợi nhanh chóng đi về phía trước, đem Tô Diệu Diệu chặn ngang đặt ở ghế xe…
“Cứu mạng a ______” Tô Diệu Diệu đau khóc thành tiếng.
Hàn Văn Vũ vừa muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tô Diệu Diệu, bỗng nhiên gáy cảm giác một trận run lên, vẻ mặt của hắn liền ngưng lại, thật sự là không nhịn được nữa tự động kêu….. “cut!”
Đạo diễn sửng sốt, tất cả nhân viên làm việc đều khẩn trương nhìn hắn… Không rõ hắn làm sao vậy?
Hàn Văn Vũ mặt lạnh đứng lên, thật nhanh thở dốc một hơi, không quản những người khác, mà lại nhìn nhân viên làm việc xung quanh trường quay, từng bước từng bước cực kỳ cẩn thận nhìn xem, nhìn xem có Ultraman không ….
“Tôi cuối cùng cảm thấy than thể không thoải mái…” Hắn tức giận nói xong, nhân viên hóa trang lập tức cầm phấn lót qua dậm lại phấn, tiểu Thanh lập tức đưa lên nước khoáng, Dung Dung lập tức đưa lên áo khoác choàng lên người hắn…
Đạo diễn vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Hàn Văn Vũ cười nói: “Văn Vũ… có phải hay không vừa rồi bị ảnh hưởng? Không có việc gì. Đều đã qua. Tập trung tinh thần. Màn này diễn lại 13 lần…”
Tô Diệu Diệu cũng cắn răng, một cỗ tức giận ngồi ở ghế xe, phẫn hận nói: “Trong lòng tôi cũng sợ, nghĩ tới gậy bóng chày kia liền sợ hãi…”
Hàn Văn Vũ vừa nghe lời này, lại càng khẩn trương nhìn toàn trường, sau đó hắn nhìn đến phía sau nhân viên làm việc, có dáng người chớp động, sắc mặt của hắn liền ngưng lại, không nói hai lời liền thẳng hướng đến trong đám người, tay hướng lên một cái….
“Ai nha!” Hạ Tuyết cả người bị nắm lại, ném xuống đất, cô ngã ngồi trên mặt đất khóc thét lên, ôm đùi đau của mình, kêu lên…
Tất cả nhân viên làm việc cùng Hàn Văn Vũ phía sau màn đều nhao nhao nhìn Hạ Tuyết cũng không có nghĩ đứng dậy… Cô nàng thật có đủ mạnh mẽ a… Đuổi như vậy cũng không đi?
“Cô vẫn chưa đi? Người tới. Đem người phụ nữ này ném cho tôi. ném tới bãi phế liệu bên kia.” Hàn Văn Vũ không thể nhịn được nữa, nói dứt lời lập tức xoay người sang chỗ khác.
“Anh cho tôi một cơ hội thôi. Tôi nhất định sẽ là một trợ lý khéo léo. Xin nhờ. Vừa rồi chuyện rượu đỏ kia, là tôi sai lầm rồi…” Hạ Tuyết đứng lên, hai tay vỗ vào nhau nhìn Hàn Văn Vũ, đau khổ nghiêm mặt nói: “Tôi thực sự cực kỳ cần công việc này… Van cầu anh… Tôi còn nhìn anh diễn rất nhiều, anh là thần tượng của tôi a.”
“Tôi không cùng fan cùng nhau làm việc, cực kỳ phiền toái.” Hàn Văn Vũ mặt lạnh đi nhanh về phái trước.
“Anh yên tâm. Tôi có rất nhiều thần tượng, tôi yêu thích nhất là Tả La, không phải anh…” Hạ Tuyết thở hốc vì kinh ngạc, trừng mắt hạt châu to nhìn Hàn Văn Vũ đột nhiên ngừng lại, thậm chí bóng dáng một mảnh cứng ngắc. Thực cứng. Thực cứng. Phi thường cứng rắn.
Quả nhiên….
Hàn Văn Vũ thực sự chậm rãi xoay người, giống như xem khỉ ở vườn bách thú nhìn Hạ Tuyết, hắn không thể nhịn được nữa, trước cái nhìn biểu tình kì dị của mọi người, hắn cũng thực sự chấn kinh chỉ vào Hạ Tuyết : “Trời ạ!!! Nơi đó có một cự phẩm như vậy? Bắt cô ta đi! Lập tức ném cô ta xuống!!”
Nhân viên làm việc vừa nghe, liền nhao nhao đi đến trước mặt Hạ Tuyết , không nói hai lời, đem cả người cô kéo tới, chuẩn bị kéo ra ngoài…
“Xin nhờ! Cho tôi một lần cơ hội thôi!” Hạ Tuyết bị nhân viên bên cạnh kéo ra ngoài, vừa quay đầu, chưa từ bỏ ý định kêu lên.