Vì Em Mà Sống

Chương 63

Hôm nay phải cùng Vũ đến gặp gã họ Hàn kia và mụ nhân tình. Cố ý chọn áo sơ mi trắng, quần bò xanh đậm, phối kèm đôi giày trắng, tạo hình gọn gàng thoải mái.

Tới sớm hơn giờ hẹn, xa xa đã thấy Vũ. Hôm nay nàng cũng mặc áo sơ mi trắng, loại dáng dài chiết eo, phong cách khác với thường ngày, càng tôn lên nét đẹp thanh thoát.

"Chị hẹn gặp ở đâu?" Tôi vừa chạy tới cạnh Vũ liền mở miệng hỏi.

"Ở quán cà phê đằng trước." Vũ bình thản đáp, đôi mắt lại tràn đầy phiền muộn, bất an.

"Chị yên tâm đi. Có em ở đây, em không tin mụ kia dám ở trước mặt người ngoài to mồm hôi miệng. Em biết chị đang lo quyền nuôi nấng Tử Quân. Đã đến đây thì nhất định phải bàn ra trò trống." Tôi cực lực trấn an nàng.

Bước vào quán, bên trong vắng teo. Ngẫm lại cũng đúng. Sáng tinh mơ, ai đời rãnh rỗi chạy đến đây uống cà phê? Chẳng qua môi trường yên tĩnh lại thích hợp chia tay hòa bình.

Cả hai không hẹn cùng gọi cà phê đen, rồi nhìn nhau cười. Vũ lại lâm vào bồn chồn, cúi đầu trầm mặc. Vốn định nắm tay nàng, nhưng thoáng nhìn đôi nam nữ lả lơi ngoài cửa, tôi lập tức đánh mất ý niệm này trong đầu. Nhẹ nhàng nói với Vũ:

"Chị à, hăng hái lên, bọn họ đến kìa."

Nhìn lên nhìn xuống mụ nhân tình nọ, xem ra so với tưởng tượng của tôi có nhiều điểm bất đồng. Ví dụ như tôi đã nghĩ mặt mày mụ hung tợn, thân bình to béo, thực tế, mụ cũng không béo lắm, có thể coi là vóc trung bình. Trên mặt đã không che giấu được dấu vết của năm tháng, nhưng mà không tính là quá già, chỉ có thể xem như sồn sồn cận đát. Tóm lại, so với Vũ, mụ ta chỉ là mớ hàng thanh lý tồn kho.

"Hà Vũ, sao con bé này lại ở đây?" Hàn Thiếu Hoa chỉ tôi, khó hiểu hỏi.

"Ậy, chị của tôi tuy là giáo viên dạy Văn, nhưng mà có vài thứ tiếng nàng nghe không hiểu, nên tìm một người phiên dịch hộ." Tôi nhếch mép cười, lại nói: "Không có việc gì đâu, các ngươi bàn chuyện của các người, cứ coi tôi như không khí là được."

"Chị? Từ khi nào Hà Vũ thành chị của em?" Gã hỏi, giọng nói vẫn mang theo sự khó hiểu, còn loáng thoáng một tia không hài lòng.

"Từ khi nào hả? Ờ, tôi cũng không nhớ nữa. Hay là chờ tôi nghĩ ra sẽ nói anh nghe?" Tôi cười cười: "Ái chà, anh xem, chúng ta cũng đâu phải chưa từng gặp qua, cũng đâu phải không quen không biết. Câu nệ thế làm gì? Các người trò chuyện đi, tôi uống cà phê." Nói xong, nhấc tay nâng tách cà phê.

"Ông xã, anh muốn uống gì nè?" Gã vừa định tiếp tục truy vấn, mụ nhân tình bên người đã ngắt lời, lật menu, nũng nịu. Nghe giọng nói của mụ, ngó điệu bộ cố ý ngượng ngùng của mụ, tôi sởn hết gai ốc. Thấy gã chỉ gọi nước trắng, mụ cũng bắt chước gọi ly nước trắng.

"Ông xã, không phải muốn bàn việc gì sao, bàn nhanh để mình còn về!" Mụ thúc giục. Tôi không sao hiểu nổi mụ nhân tình này làm thế nào có thể trơ trẽn tới mức đó? Vợ chính thức đang ngồi đây, mụ còn không biết xấu hổ một điều "ông xã" hai điều "ông xã"?

"Hà Vũ, là như vầy. Hiện tại căn hộ và xe đều là tài sản trước khi cưới, nguyên bản thuộc sở hữu của tôi, cho nên không cộng vào tài sản chung được phân chia. Về phần Tử Quân thì......" Gã dừng một chút, nói tiếp: "Tử Quân do em nuôi, mỗi tháng tôi sẽ cấp cho em năm trăm đồng làm phí nuôi dưỡng, em thấy thế nào?".

Tôi nghe xong chỉ cảm thấy gã quá tuyệt tình, thời đại bây giờ chi phí nuôi dạy một đứa trẻ ít thì mấy ngàn nhiều thì mấy chục ngàn. Dù sao đứa bé cũng là con gã, trên người Tử Quân có một nửa dòng máu của gã, mỗi tháng chỉ cấp năm trăm đồng, không phải quá bạc tình bạc nghĩa hay sao.

"Được." Vũ đồng ý, tuy không biểu hiện ra mặt, nhưng tôi nghe được trong giọng nói của nàng có một phần thư thái. Tôi biết Vũ chỉ quan tâm đến Tử Quân, bây giờ Hàn Thiếu Hoa bằng lòng giao quyền nuôi đứa nhỏ cho nàng, chắc nàng vui lắm.

Vũ ký lên tờ giấy thỏa thuận gã lấy ra trước đó. Gã đưa một bản cho Vũ, một bản giữ lại, sau đó nói với nàng:

"Bản thỏa thuận này là cơ sở pháp lý, đã ký kết thì không thể hồi lại."

"Ừm. Không có việc gì nữa, chúng tôi đi trước." Vũ cho bọn họ một nụ cười lịch sự, lãnh đạm trả lời.

"Ông xã, anh nói đúng, cô ta quả nhiên là cái hũ nút không biết rêи ɾỉ trên giường......" Mụ già kia nghiêng mặt, quái gở nói với gã, khóe mắt lại nhìn Vũ chuẩn bị đứng dậy.

Tôi cầm tách cà phê dộng ầm xuống dĩa, cà phê bắn tung tóe, dây lên cổ tay áo của tôi. Sắp sửa tấn công lại cảm giác Vũ siết chặt tay tôi dưới gầm bàn. Quay đầu nhìn Vũ, nàng đang dùng ánh mắt ai oán nhìn tôi, giống như đang nói với tôi: "Hi ơi, quên đi mà."

"Phanh!" Mụ già kia lợi dụng sơ hở lúc tôi nhìn Vũ, tóm cái ly thủy tinh ném vào đầu tôi. Cái ly văng ra xa, cuối cùng vỡ tan trên mặt đất.

"SAO CÔ DÁM ĐÁNH NGƯỜI?" Tôi còn chưa hồi thần đã nghe Vũ la lên.

"Đánh nó thì làm sao? Tao muốn để nó ghi nhớ, đừng hở một tí là đập chén dĩa. Không ngờ mày không buồn kêu trên giường, ở chỗ này lại kêu được......"

Không chờ mụ nói xong câu, tôi đã chụp tách cà phê đập thẳng mặt mụ. Kỳ thật sức của tôi không mạnh hơn người khác bao nhiêu, chỉ là một khi tôi xuống tay thì tuyệt đối sẽ không nương, cũng tuyệt đối không chừa lối thoát.

Bồi bàn thấy tình hình không ổn, cũng chạy tới muốn can, vừa thấy dáng vẻ tôi còn là học sinh, nhất thời đóng băng, không biết làm sao xử lý. Còn tôi, tôi chỉ đứng tại chỗ nhìn mụ điên bụm mặt tru tréo.

"Thật có lỗi, trí nhớ của tao hình như không được tốt. Tao nhớ tao đã nói chị tao cần phiên dịch đúng không? Chị ấy là một cô gái tốt, NGHE KHÔNG HIỂU MÀY SỦA CÁI GÌ." Tôi phẫn nộ quát, lại xoay mặt nói với gã luật sư kia: "Thách mày đi báo cảnh sát đấy, nói cho mày biết, LÃO TỬ LÀ VỊ THÀNH NIÊN, báo cảnh sát cùng lắm chỉ bị nhà trường giáo dục vài câu. Hay là mày muốn báo trường tao, để trường tao xử lý? Vậy càng không thể. LÃO TỬ THÀNH THÍCH HẠNG NHẤT, NHÀ TRƯỜNG CÒN CHỜ TAO THI VÀO ĐẠI HỌC ĐẬU TRẠNG NGUYÊN ĐỂ ĐƯỢC TIẾNG THƠM KIA KÌA! Không cam lòng sao? Nếu mày muốn giải quyết riêng, tìm người dần tao một trận đi? MÀY CHỐNG MẮT MÀ COI, AI KHÔNG Đυ.NG TỚI TAO, TAO KHÔNG Đυ.NG ĐỨA ĐÓ, MỘT KHI ĐÃ Đυ.NG TỚI TAO, TAO THỀ KHÔNG DUNG THỨ. Nếu mày muốn chơi ngang, LÃO TỬ LIỀU MẠNG VỚI MÀY!"

Nói xong, móc túi lấy ra hai trăm vứt lên bàn, kéo tay Vũ, nói:

"Chị, chúng ta đi!"

Vũ không nói gì nữa, nắm thật chặt tay tôi, ngoan ngoãn đi theo.