Lời Nguyền Chung Tình

Chương 34

Chương 33: Biến chuyển trong cung
Vừa đúng lúc hoàng hậu vào đến cửa, hoàng đệ của Đinh vương, Đinh Hải và Đinh Quý đang uy hϊếp Lý quí phi, trên tay ôm long tử vừa mới sinh của nàng ấy muốn đưa đi. Hoàng hậu bước vào kịp lúc ngăn lại. Đinh Hải và Đinh Quý liền lệnh cho thủ hạ bao vây lấy nàng. Chỉ huy sứ cấm vệ quân Trương Tùng mà hoàng hậu tin cậy không ngờ lúc này quay sang chỉa mũi giáo vào nàng. Hóa ra Đinh Hải, Đinh Quý sớm đã có âm mưu từ trước, mua chuộc Trương Tùng, từ lâu đã nắm được nhất cử nhất động của nội cung. Đinh Hải uy hϊếp Trần Ý Đình giao ra kim ấn, đồng thời phải viết chiếu thư tôn tiểu hoàng tử mới sinh này của Lý quí phi lên làm quốc vương, giao lại quyền nhϊếp chính cho Đinh Hải hắn.

Hoàng hậu buồn cười, ném một tia khinh bỉ về phía hai huynh đệ họ Đinh kia rồi thản nhiên bước đến ngồi xuống bên ghế lớn giữa sãnh. Mấy ngày lâm bệnh đã khiến phụng nhan của nàng suy nhược thấy rõ thế nhưng trước áp bức của loạn thần bao vây, nàng vẫn điềm nhiên vô ngại, vương khí uy nghiêm vẫn tỏa rạng khiến kẻ làm loạn cũng phải ngỡ ngàng hoàng mang. Trần hoàng hậu bình tĩnh như thế, lẽ nào đã có an bày hậu chiêu cho nên không sợ hãi?

Chẳng buồn để tâm đến sắc mặt căng thẳng biến ảo liên tục của những kẻ loạn thần tặc tử kia, hoàng hậu ung dung cầm bút, ghi lại chiếu thư tôn xưng tiểu hoàng tử mới sinh của Lý quí phi làm quốc vương, tên gọi Đinh Hạo, hiệu xưng Kiến Long. Đợi nàng cầm lấy kim ấn đóng vào chiếu thư, Đinh Hải giật lấy chiếu thư, phấn khởi cười lớn. Không ngờ ngay lúc ấy, nhóm thủ hạ đứng phía sau Đinh Hải, Đinh Quý bất ngờ rút đao chém xuống sau lưng hai người bọn hắn và những kẻ đồng mưu. Đinh Hải hoảng loạn, tiểu hoàng tử đang ôm trên tay suýt nữa bị hắn thả rơi xuống đất. Rất may Thành Phong trong thân phận thái giám hầu hạ ở cung Huyền Tú đã kịp thời đón được tiểu hoàng tử ôm lên, thoát khỏi vòng vây hiểm khốc.

Liền sau đó, hai bên cấm quân và phản loạn đánh nhau rối loạn. Trương Tùng nhác thấy huynh đệ Đinh thị đã thua ngay trước mắt, hắn liền nhanh tay bắt lấy hoàng hậu khống chế áp đi. Thị vệ đuổi theo Trương Tùng đến gần ngự hoa viên mới bao vây được hắn. Bởi vì tính mệnh hoàng hậu quan trọng, thị vệ không dám manh động tấn công nhưng người đến bao vây mỗi lúc một nhiều. Trương Tùng càng lúc càng rơi vào khốn quẫn, xem ra phen này khó lòng thoát thân. Bàn tay hắn áp kiếm trên cổ hoàng hậu rất sát, nếu thật sự phải chết, vậy thì hắn sẽ bắt vị mẫu nghi thiên hạ này phải đồng qui vu tận.

Ở bên trong Tùy Quang cung, Kiều Vũ Phi đang buồn chán ngồi một mình vẽ tranh vu vơ, lại nghe xa xa có tiếng chân người chạy gấp. Rồi có tiếng binh sĩ quát tháo, hét gọi nhau. Nàng tò mò bước ra bên ngoài xem thử. Vốn là từ sau hôm hoàng hậu triệu kiến, hoàng hậu cũng chỉ bảo nàng cố gắng tĩnh dưỡng, đâu có bắt nàng chỉ được phép ở trong Tùy Quang cung? Vậy mà Lý quí phi không cho nàng rời khỏi. Nàng ấy luôn bảo nàng rằng trong cung đều là tai vách mạch rừng cho nên mọi chuyện càng cẩn thận càng tốt. Rốt cuộc thì nàng đã mù mờ như thế ở lại trong cung gần một tháng. Thỉnh thoảng thì được lệnh triệu đến gặp hoàng hậu, không thì chỉ có công chúa Thái Ninh đến thăm, trò chuyện hoặc cùng nàng đi dạo ngự hoa viên. Còn vị Lý quí phi mang danh tỉ tỉ không hiểu như thế nào lại bảo nàng không nên tự ý đến tìm. Nàng ta cũng chẳng mấy khi đếm xỉa đến nàng. Kiều Vũ Phi cười khổ. Thật không hiểu đến cùng thì Lý quí phi có dụng ý gì?

Lúc này, nghe tiếng thị vệ bên ngoài hối hả chạy loạn như thế, chẳng lẽ trong cung có biến gì hay sao? Kiều Vũ Phi căng thẳng. Điều đầu tiên là nghĩ đến mẫu tử Lý quí phi. Nàng đang định tung thân khinh công về phía Huyền Tú cung xem thử. Thế nhưng lúc nàng vừa ra khỏi cửa Tùy Quang cung, nhìn thấy xác thị vệ chết ngổn ngang ở lối đi. Kiều Vũ Phi hốt hoảng. Hoàng cung có chuyện thật rồi! Không thể chậm trễ, nàng liền liều mạng hướng về phía Huyền Tú cung mà chạy.

Lúc ngang qua Xướng Âm Các cạnh bên Ngự hoa viên, nhìn thấy rất nhiều thị vệ đang vây quanh tầng mái của Xướng Âm Các cho nên Kiều Vũ Phi tò mò dừng lại đứng nhìn. Nhác thấy ở trên đỉnh mái có người. Thị vệ và cung tiễn thủ bao vây chính là muốn bắt người đó. Kiều Vũ Phi khinh công nhảy lên một cây cao gần đó phóng mắt dõi đến xem thử người kia là ai? Lúc nhìn ra là hoàng hậu đang là con tin, Kiều Vũ Phi nhất thời giật mình. Trần hoàng hậu này nổi danh trong lịch sử là bản lĩnh, tài trí có thể đứng vững ở hậu cung của cả hai triều hoàng đế sao có thể bị uy hϊếp chứ? Càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ. Nàng âm thầm di chuyển tiến đến gần bên tầng đỉnh mái xem thử.

Trương Tùng bị truy áp gắt gao. Hắn đã công nhiên tạo phản, tội chết là không thể tránh khỏi rồi. Uy hϊếp hoàng hậu đến đỉnh mái Xướng Âm Các này là bởi vì hắn nghĩ có thể từ mái nhà nhảy ra bên ngoài hoàng cung tẩu thoát, dè đâu lúc này lên được đỉnh mái này, hắn cũng bị thương ở chân. Nếu như lúc này mạo hiểm nhảy ra bên ngoài, e rằng cũng khó tránh trọng thương, bị bắt lại cũng là chuyện trước mắt. Trương Tùng nghĩ nghĩ, rốt cuộc áp đao cứa sát vào da trên cổ hoàng hậu đếm tươm máu. Hắn hướng mũi đao dính máu cho thị vệ bên dưới nhìn thấy rồi trừng mắt, gằn giọng quát:

- Các ngươi lui xuống! Lui xuống cho ta! Nếu không ta sẽ cùng hoàng hậu cá chết lưới rách! Lui xuống! Lui xuống mau!

Đám thị vệ cũng di chuyển bước chân, chậm rì lui xuống. Hoàng hậu ở trong tay Trương Tùng, trên cổ bị cứa chảy máu thân thể đã yếu ớt càng thêm suy nhược hơn. Nhác thấy đám thị vệ bên dưới hành động chậm chạp, tự nhiên Kiều Vũ Phi cảm thấy kì lạ, nàng cũng hoang mang nhìn về phía bọn họ xem họ tính điều gì. Đến lúc nhận ra một khuôn mặt quen thuộc đang đứng ở vị trí chỉ huy trong loạt thị vệ đang bao vây ấy. Người này nàng đã từng nhìn thấy ở lãnh thổ của Ngô Thế Minh, khi mà Đinh Ngọc Phụng bị Ngô Thế Minh tàn hại, hắn cũng chỉ huy nhóm thủ hạ mai phục gần đó, thế nhưng hắn bất động. Cho đến tận khi Đinh Ngọc Phụng bị hại hắn vẫn bất động. Lúc này, đám thị vệ trong cung vậy nhưng vẫn nghe theo ý lệnh của hắn. Ngay cả khi hoàng hậu đang trong vòng nguy hiểm mà bọn họ vẫn hành động chậm rãi như thế rõ ràng là cố ý chọc giận Trương Tùng. Bọn chúng đang tính điều gì? Chẳng lẽ là muốn hại chết hoàng hậu hay sao?

Ý nghĩ này vừa xong, Kiều Vũ Phi còn chưa kịp dự tính gì thì đã thấy trong hàng thị vệ có người phóng tên. Thật khốn kiếp! Bọn người này quả nhiên không nghĩ đến tính mạng của hoàng hậu. Mũi tên ấy dù có bắn chết được Trương Tùng, hoàng hậu cũng sẽ từ trên đỉnh mái ngã xuống, mạng sống khó toàn. Thật không thể nhịn được nữa rồi! Nàng vươn tay bẻ lấy mấy cành cây, cùng lúc với mũi tên phóng về phía Trương Tùng, cành cây của nàng phóng trúng cán đao của hắn, buộc hắn buông rơi thanh đao. Ở bên dưới, đám thị vệ thấy Trương Tùng rơi vũ khí, vậy mà lại phóng thêm hai mũi tên nữa. Kiều Vũ Phi lập tức khinh công đến, trước khi Trương Tùng kéo theo hoàng hậu ngã xuống, nhanh chóng ôm lấy nàng.

Đám thị vệ hoang mang nhìn về phía tên chỉ huy chờ chỉ thị. Hắn trừng trừng mắt nhìn cái kẻ từ trên trời rơi xuống phá đám. Cái bộ dáng bạch y thiếu niên này thật quen mắt nhỉ? Bàn tay hắn nắm chặt thành đấm biểu lộ tức giận cùng căng thẳng. Hắn chỉ cần gật đầu một cái, đám thị vệ sẽ lập tức phát tên. Thế nhưng đúng lúc ấy, một nhóm cấm vệ khác kéo đến. Nhóm người này là thân tín đắc ý của hoàng hậu, nếu như hắn sơ suất một chút sẽ bị đám người này nhìn ra ý đồ. Nghĩ nghĩ, hắn lập tức rút đao chém chết tại chỗ hai tên thị vệ vừa rồi đã phóng tên khi hoàng hậu bị uy hϊếp. Kiều Vũ Phi ở trên mái nhà nhìn xuống hắn. Cùng lúc hắn cũng đưa mắt nhìn thẳng lại nàng. Kiều Vũ Phi không biểu lộ thái độ gì cả, chỉ ôm lấy hoàng hậu, khinh công đáp xuống mặt đất. Lúc nàng đứng được trên mặt đất mới phát hiện ra hoàng hậu thế nhưng đã ngoẹo cổ tựa vào lòng nàng, tình trạng rất yếu ớt. Trước lúc các thị vệ vây đến bên cạnh, hoàng hậu ngước nhìn lên Kiều Vũ Phi, bất chợt hé môi thật khẽ:

- Liễu lang! Xin lỗi!

Trong Huyền Tú cung, xác người la liệt từ ngoài sân đến sãnh chính. Thị vệ cấm quân, lẫn phản tặc, cả xác của hai huynh đệ Đinh Hải, Đinh Quý cũng nằm lại tại bên ngoài Huyền Tú cung này. Lý quí phi trong giường ngồi dậy, chậm rãi bước ra nhìn hiện trường hoang tàn thế này, khẽ nhếch môi, quay sang Thành Phong nàng hỏi:

- Đã làm đến đâu rồi? Sạch sẽ chưa?

- Bẩm, nương nương yên tâm. Tất cả đều trong dự liệu.

Lý quí phi hài lòng mỉm cười, tay ôm con nhỏ, nàng đi một vòng quanh xác của Đinh Hải và Đinh Quý, nói:

- Hai tên ngốc nhà ngươi thật sự uổng công là hoàng thân Đinh thị. Vô dụng đến như thế! Hừ!

Cũng may, nàng biết tin hai huynh đệ Đinh Hải, Đinh Quý này muốn nhân cơ hội Lưu Hoành ở xa, hoàng hậu trong cung ngã bệnh, muốn làm loạn soán quyền thống trị hoàng thành. Nàng nhân kế trong kế, tiết lộ với huynh đệ Đinh thị nàng sắp sinh. Họ nghe thế càng tăng thêm cam đảm, nhân lúc hoàng tử vừa mới sinh càng có lí do ép buộc hoàng hậu nhường ngôi trả quyền nhϊếp chính. Thế nhưng bọn họ có nằm mơ cũng không thể ngờ từng bước bọn họ tiến công đều là rơi vào bẫy của Lý quí phi nàng sắp sẵn. Bề ngoài nàng hoàn toàn không có thể lực nào giúp đỡ, nhưng thật ra phía sau nàng là một tập hợp những cao thủ ẩn phục trong cung. Những người này như Thành Phong, Thành Vũ đều là những nghĩa sĩ tuyệt đối trung thành do đại ca nàng Lý Thành một tay đào tạo ra. Lúc Đinh Hải, Đinh Quý đưa người vào cung làm phản, thủ hạ của nàng nhân đó trà trộn vào đội ngũ của Đinh thị, thừa loạn gϊếŧ đi rất nhiều những thân tín chủ chốt của hoàng hậu và Lưu Hoành sắp đặt trong cung. Một bước này của nàng là cực kì hiểm ác nhưng tuyệt đối hiệu quả. Sau cuộc nổi loạn, rất nhiều vị trí chỉ huy bị trống không có người thay vào, đấy chính là cơ hội để nàng đưa người của mình bước vào, từ không thành có dần dần nắm lấy đại thế.

Tình hình trước mắt thuận lợi, nhưng cảm thấy Lý quí phi đi bước này không được dứt khoát lắm. Thành Phong nhân đó chợt hỏi:

- Nương nương, thuộc hạ có điều không hiểu. Vì sao nương nương không nhân đây thủ tiêu luôn cả hoàng hậu mà lại nàng ấy thoát nguy?

Thành Phong hắn theo Lý Dung Uyển nàng từ rất lâu. Nàng so với đại ca Lý Thành của nàng càng mưu tính sâu xa, kế hoạch chu toàn cẩn mật thế nhưng nàng đi bước này chính hắn thật sự cũng không đoán nổi. Đi một vòng lớn, gϊếŧ được rất nhiều người nhưng đến cùng quyền vị vẫn ở trong tay hoàng hậu. Vậy Lý quí phi nàng được điều gì đây?

Lý quí phi khẽ mỉm cười đáp với hắn:

- Thành Phong ngươi đó, vẫn là tính nóng không chịu nghĩ xa. Nếu bổn cung gϊếŧ hoàng hậu thì quyền vị sẽ rơi vào tay Lưu Hoành, đối với mẫu tử ta có lợi hay sao?

- Nhưng mà nương nương, hoàng hậu cũng có long tử. Nếu chẳng may...hoàng hậu sinh được hoàng nam vậy thì công tình chúng ta dàn xếp sẽ vô ích cả.

Lý quí phi lắc đầu:

- Ngươi yên tâm đi, ngày tháng hoàng hậu sinh long tử còn rất xa. Thời gian lâu dài, chuyện gì sẽ xảy ra làm sao mà biết chứ? Giữ nàng ấy lại, dùng thế của nàng ấy cân bằng với Lưu Hoành đối với chúng ta mới là thượng sách. Huống hồ chi, nàng ấy lại là dễ đối phó hơn bất cứ ai.

Lá bùa khống chế tâm của hoàng hậu đã sớm nằm trên tay Lý Dung Uyển nàng, hoàng hậu làm sao mà đấu với nàng được chứ?