Chương 22: Tranh chấp nội triều - Khổ tâm của hoàng hậu
Ấy nhưng lúc nàng quay ra đang định rời đi thì đã bị vệ quân tuần tra phát hiện. Trong bóng tối, bọn họ nhìn thấy bóng nàng liền tuốt vũ khí kêu thét lên đe dọa. Đinh Ngọc Phụng than thầm tiêu rồi! Lúc đó, Lưu Hoành cũng nghe động, liền tung cửa phòng bước ra. Đinh Ngọc Phụng nghĩ chắc mình sẽ chết trong tay Lưu Hoành, không ngờ vừa lúc một đoạn dây lụa từ đâu rơi xuống bất ngờ quấn vào thân nàng kéo nàng bay lên mái nhà, tiếp đó nàng rơi vào một vòng tay mềm mại. Nàng không kịp nhìn thấy dung mạo của người kia thì đã thấy người kia ôm theo nàng từ mái nhà bay qua ngọn cây, lại từ ngọn cây phóng lên mái nhà khác khinh công liên tục, tốc độ kinh tâm đến mức nàng không dám nhìn chỉ biết sau một lúc nàng cảm giác được đôi chân chạm đất, mở mắt ra thì đã rời khỏi hoàng cung đến một ngôi miếu hoang nọ. Người lạ mặt thần bí ấy buông tay thả Đinh Ngọc Phụng ra, nàng cũng mềm rũ ngã phịch xuống đất. Lúc này, nàng mới nhìn được dung mạo người đã cứu nàng đến đây, ra là một nữ tử. Hơn nữa còn là một nữ tử kiều mỵ thướt tha, phong tình vạn chủng.Lam Hân Di thấy ánh mắt ngây ngốc của Đinh Ngọc Phụng nhìn mình, nàng chỉ điềm nhiên mỉm cười, rồi nhạt giọng hỏi:
- Không sao chứ?
Đinh Ngọc Phụng ngây người một lúc mới khẽ lắc đầu, giọng nhỏ êm dịu cất lời:
- Đa tạ cô nương mạo hiểm tương cứu!
Lam Hân Di tư thế thản nhiên từng bước uyển chuyển đến trước mặt Đinh Ngọc Phụng, đưa tay nâng cằm nàng lên nhìn sâu vào vết thương trên má nàng sau đó nhíu nhíu mày, chớp chớp mi ra vẻ như suy nghĩ điều gì đó. Đinh Ngọc Phụng lại bị cái nhìn và điệu bộ này của Lam Hân Di làm ái ngại. Mặc dù biết người trước mặt hẳn là một cao nhân hiệp khách, đối với vết thương của nàng là có lòng quan tâm, có khi là muốn hiến cách cứu chữa, ấy nhưng mà cái nhìn này của vị nữ hiệp đây thật sự khiến người ta khó lòng chịu nổi. Ngay trước khi Lam Hân Di phản ứng, Đinh Ngọc Phụng tự mình lùi khỏi bàn tay của Lam Hân Di. Lam Hân Di nheo nheo mắt, nghĩ thầm trong lòng: "Nữ nhân này thế nhưng lại là ái nhân mà tên tái sinh của kẻ khốn kiếp Liễu Vân Thanh liều mình bảo hộ đây ư? Xùy! Kiếp trước kiếp sau đều là một một tên ngu ngốc có mắt không tròng." Ngoài mặt nàng lại mỉm cười, khiêu mi nhỏ nhẹ nói ra:
- Ta đến là để đưa ngươi đi gặp một người.
-----------------------
Kinh thành, trời mờ sáng, cửa Đại Môn vừa mở liền có hai đoàn khoái mã tức tốc mang theo tin cấp truyền về: đại hoàng tử Đinh Hoàng và nhị hoàng tử Đinh Khánh trên đường bị tặc phỉ phục kích tử thương tại trận. Tam hoàng tử Đinh Trọng chọn đường thủy hồi kinh bị lật thuyền rơi xuống nước cũng mất tích trong đêm. Chỉ trong vòng mấy ngày mà hoàng cung xảy ra bao nhiêu tai kiếp, hoàng gia đại biến, cả kinh thành cũng dậy lên một hồi hỗn loạn.
Tại triều đường, các hoàng thân họ Đinh đưa ra nghi vấn về cái chết đột ngột của Đinh vương, thái tử cùng việc bị phục kích kì bí của ba vị hoàng tử nhưng rốt cuộc đều bị tướng lĩnh, quần thần thuộc phe của Lưu Hoành áp đảo gạt qua một bên. Các phe phái, hai ban văn võ cũng sinh ra tranh chấp, cãi vã nảy lửa với nhau. Một bên thì muốn dùng hết toàn lực truy tìm tam hoàng tử Đinh Trọng hồi kinh gánh vác việc nước. Một bên thì ủng hộ Lưu Hoành tạm thời giám quốc, đợi hoàng hậu và Lý quí phi sinh hạ long chủng, ai sinh được hoàng nam sẽ chọn làm thiên tử. Cứ như thế mà tranh cãi nổi loạn một ngày. Rốt cuộc, Lưu Hoành đứng ra dàn xếp, trước bá quan văn võ hắn đề cử Trần hoàng hậu tạm thời giám quốc trong khi hắn và các võ quan sẽ phân bổ ra truy tìm tung tích tam hoàng tử Đinh Trọng hồi kinh rồi mọi chuyện sẽ định đoạt sau.
Trước mắt là như thế, ấy nhưng bá quan đều biết Lưu Hoành hiện thời quyền khuynh triều dã, binh quyền thế lực đều đã nằm hết trong tay hắn ta. Lúc này, nếu hắn muốn làm phản chỉ một cái nhấc tay cũng không ai trong thiên hạ có thể ngăn cản được hắn cho nên chuyện mà hắn nói hắn dụng tâm truy tìm tung tích tam hoàng tử là một chuyện khó tin. Bởi vậy các hoàng thân Đinh thị không dám dây dưa châm chọc vào nghịch lân của Lưu Hoành nữa. Tình huống hiện thời là vạn hiểm trùng vây, các ngài phải thật thận trọng, nhất định phải có cách thoát khỏi tầm ngắm của bè lũ Lưu Hoành sau đó mới nghĩ cách truy tìm tam hoàng tử, bảo vệ huyết mạch hoàng thất Đinh thị.
Lúc tan triều, quần thần rời đi hết, hoàng hậu một mình ở tại điện Diên An vẻ mặt phờ phạc, tay chống trán gục đầu xuống phụng án mà nghèn nghẹn thở dài. Có trời mới biết nàng khổ sở đến như thế nào? Phu quân và nhi tử vừa chết, nàng ngay cả thời gian buồn đau còn chưa có phải căng đầu, gồng mình, giương mắt nói dối để đối phó Lưu Hoành rồi bây giờ lại đến cả một triều đình như thế!
Hoàng hậu cắn môi đến bật máu. Khốn kiếp! Tại sao thế cuộc lại tàn nhẫn đến vậy? Tại sao thiên định lại là một vở kịch bi hài ngang trái đến như thế? Tại sao ông trời trăm tính, ngàn tính lại tính cho một nữ nhân nhu nhược vô tri như nàng bước vào một ván cờ kinh thế đáng sợ như này? Lưu Hoành, phụ thân nàng Trần Toàn rồi các thúc bá trong hoàng tộc Đinh thị, đến các bá quan văn võ mỗi người một ý đều là bức cho hoàng hậu nàng không biết phương hướng nữa rồi.
Nàng nhớ đến ngày hôm ấy, ngay khi phu quân và hoàng nhi Đinh Uy xảy ra chuyện, nàng tâm tư hoảng hốt chuyện đầu tiên nàng nghĩ đến là cầu cứu phụ thân. Phụ thân nàng Trần Toàn tiến cung đã thay nàng an bày, dàn xếp các cung nữ và thái giám, đồng thời thay đổi hết những người lâu nay thường thân cận chỗ của nàng. Tiếp đó, chính ông đã bày kế cho nàng giăng bẫy gϊếŧ Lưu Hoành, đổ tội mưu phản gϊếŧ vua và thái tử cho hắn hòng đoạt lấy binh quyền của hắn, muốn dùng đại quân để trấn áp hoàng thành khỏi cơn biến loạn ngay khi tin tức quốc vương mạng chung. Thế nhưng lúc tiến hành, Trần Toàn đột nhiên đổi ý không gϊếŧ Lưu Hoành nữa mà quay sang hợp tác với hắn. Ngay trước mặt nàng và tại nơi đặt di thể của phu quân nàng, không thể tin nổi phụ thân vậy nhưng lại nói với Lưu Hoành "Tiên trợ hậu quyền, tái truyền vương vị", dụng ý là muốn Lưu Hoành ủng hộ nàng, tiếp đó nàng sẽ làm như Ngô thái phi đối với Đinh vương, ở ngôi thái hậu gả cho Lưu Hoành hắn, truyền lại vương vị cho hắn. Hoàng hậu muốn bật khóc. Phụ thân như thế nào lại muốn nàng làm một chuyện bất trung bất trinh với phu quân nàng như thế? Hơn thế nữa lúc ấy vẫn chưa có tin ba vị hoàng tử của Đinh vương gặp nạn, còn Trần hoàng hậu nàng thì nhi tử bảo bối đã mất rồi, dựa vào đâu để giữ được đại thế trong tay? Vậy mà phụ thân nàng vẫn điềm nhiên cười nhếch, bỏ vào tay nàng một viên thuốc và nói: "Chỉ cần uống viên thuốc này vào, ngươi sẽ có triệu chứng của thai kì. Trước tiên là kéo dài thời gian, đợi ta mượn lực của Lưu Hoành loại bỏ hết chướng ngại nguy hiểm từ các hướng sau đó sẽ nghĩ cách loại bỏ Lưu Hoành sau."
Nước mắt Hoàng hậu chảy dài trên khóe mi. Nàng không ngờ, tuyệt đối không ngờ lời phụ thân nói "loại bỏ chướng ngại nguy hiểm từ các phía" hóa ra là ám chỉ ba vị hoàng tử của phu quân nàng. Hoàng hậu đau đớn, tủi hận đến nghẹn ngào. Nàng không nghĩ đến, không hề biết nhưng rốt cuộc nàng lại chính là đồng mưu cùng phụ thân và Lưu Hoành gián tiếp liên quan đến tử cuộc của ba vị hoàng tử của phu quân. Nàng như thế còn mặt mũi nào để gặp lại phu quân nơi chín suối đây?
Nội tâm hoàng hậu khủng hoảng trầm trọng. Cái cảm giác bất lực, bất an, áy náy day dứt, bứt bối hối hận mà lại không thể nào làm sao để thay đổi hoàn cảnh khiến nàng mệt mỏi, nội tâm giằng xé đến kiệt quệ. Nàng gục xuống bàn, hai tay ôm đầu, cố gắng khống chế cơn đau buốt chấn động trong đại não. Đột nhiên, ngoài trời nổi lên một cơn gió to thổi tắt luôn ngọn đèn dầu trên phụng án, đồng thời cũng thổi tung hỗn loạn một số văn thư, tấu chương đang trên bàn. Không gian nhất thời chìm vào tối tăm. Hoàng hậu cũng không buồn gọi người vào thắp lại đèn, nương theo ánh trăng sáng rọi vào cửa sổ, nàng tự mình nhặt lại số văn thư vương vãi kia lên. Trong lúc nhặt, vô tình trong đống đồ ấy phát hiện một bức tranh mà vừa nhìn xem liền khiến hoa dung của hoàng hậu chấn kinh đến biến sắc. Trong tranh là chân dung của một thiếu niên tuấn tú với một nụ cười như có như không, phong thái ngạo đời, đôi mắt trầm tĩnh nhưng cũng không kém phần châm chọc nhân thế. Người đó trên vai mang một thùng thuốc nhưng trong thùng thuốc không có thuốc đâu, chỉ có dao, kéo và những dụng cụ sắc nhọn kì lạ. Người đấy chính là Dị y Liễu Vân Thanh, kẻ mà thiên hạ tương truyền là có thể hoán thân thể, chuyển vận mệnh.