Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 86: Đói Ăn Viên Sắt Khát Uống Nước Đồng

Ngây ngẩn cả người, lời Tôn Ngộ Không nói, để cho Giang Lưu ngây ngẩn cả người trong một thời gian ngắn, không biết nên nói tiếp thế nào.

- Cạc cạc cạc. . .,

Nửa thân thể bị đè, Tôn Ngộ Không nằm rạp trên mặt đất nhìn bộ dáng Giang Lưu đang mộng bức, nhe răng nhếch miệng, vò đầu bứt tai, một bộ dáng phi thường cao hứng, miệng cũng phát ra tiếng cười đắc ý quái dị.

Tiếng cười quái dị này, rất có ý trào phúng.

Giang Lưu giờ phút này thật sự ngây ngẩn cả người, dựa theo nguyên bản Tây Du đến xem, Quan Âm Bồ Tát đã sớm có hiệp nghị cùng Tôn Ngộ Không, hắn bảo vệ mình đi Tây Thiên thỉnh kinh, mà chỗ tốt chính là trả lại tự do cho hắn, thậm chí để cho hắn phong phật, cho nên, chính mình tới, Tôn Ngộ Không vội vã không nhịn nổi cầu tự do mới đúng, hẳn là sẽ la to, chủ động yêu cầu mình cứu hắn mới đúng.

Thế nhưng, chính mình tới, sự tình lại ra biến cố? Tôn Ngộ Không thế mà không muốn đi? Thậm chí còn cố ý trốn tránh mình, để cho mình hôm qua tìm cả ngày đều không có gặp hắn?

Theo lý thuyết mà nói, mình không biết kế hoạch Quan Âm Bồ Tát, cho nên, không đạo lý dây dưa tại nơi này.

Nhưng cũng may mình đã sớm để ý, thời điểm nói chuyện với Lưu Bá Khâm, cũng chỉ nói nghe qua nơi này trấn áp một Thần Hầu, cho nên muốn tới đây nhìn xem chuyện lạ, chỉ thế thôi.

Cho dù đại lão Phật Môn cảm thấy hành vi cử chỉ mình có chút kỳ quái, cũng không nên suy nghĩ nhiều.

Lại nói, lúc trước mình ở Đại Phật Tự đã cùng Long Hải Thánh Tăng tán gẫu qua đề tài Tôn Ngộ Không này, cũng coi có thể trước sau hô ứng, đi ngang qua nơi này đến xem, hợp tình hợp lý.

- Vậy, ngươi nói đi? Là đi nơi nào? Ngươi có phải hiểu lầm cái gì hay không?

Ngây ngẩn người một lát, tâm niệm thay đổi thật nhanh, Giang Lưu giả bộ nghe không hiểu Tôn Ngộ Không, mở miệng hỏi.

- Hừ hừ, lão Tôn ta lại hỏi ngươi, hòa thượng ngươi có phải ưng thuận ý chỉ Quan Âm, đi Tây Thiên Như Lai lão nhi nơi đó cầu chân kinh hay không?

Nghe Giang Lưu giả bộ không hiểu, Tôn Ngộ Không trào phúng hừ hai tiếng, nghiêng mắt hỏi.

- Không sai,

Giang Lưu gật đầu đáp.

- Hừ, các ngươi những con lừa ngốc này, không có một cái nào là người tốt, mấy ngày trước Quan Âm chạy tới, nói là tai kiếp thời hạn lão Tôn ta đã hết, muốn lão Tôn ta ở đây hầu ngươi, làm đồ đệ cho ngươi, hộ tống ngươi đi Tây Thiên thỉnh kinh, lão Tôn ta cũng đáp ứng nàng.

Nghe được lời Giang Lưu trả lời, Tôn Ngộ Không nói ra hết mọi chuyện.

- Ừm, cái này ngược lại là không sai, nhất trí cùng trong nguyên tác

Lời Tôn Ngộ Không nói, để cho Giang Lưu âm thầm gật đầu, lại tiếp tục hỏi:

- Đã như vậy, ngươi đã đáp ứng Bồ Tát, vì cái gì lại lật lọng? Đã xảy ra gì ngoài ý muốn sao?

- Hắc hắc hắc, ngoài ý muốn?

Nhếch miệng cười một tiếng, trên mặt Tôn Ngộ Không đắc ý, thoải mái cười to:

- Nào có cái gì ngoài ý muốn, lão Tôn ta ngại Quan Âm ồn ào, giả bộ lừa gạt đáp ứng, lừa gạt các ngươi mà thôi, ha ha ha. . ..

Lần này Tôn Ngộ Không trả lời, còn có dáng dấp cười to sau khi hắn trả thù thành công, để cho khóe miệng Giang Lưu hơi hơi co quắp một chút.

Cũng không có vội vã cùng Tôn Ngộ Không tranh luận, chỉ xoay đầu lại, nói với Lưu Bá Khâm.

- Đa tạ Lưu thí chủ ngươi dẫn ta đến tìm con khỉ này, chỉ là nghe hắn nói, ta cùng hắn tựa hồ còn có một đoạn duyên phận sư đồ, cần thật tốt khuyên bảo hắn.

- Ừm, Thánh Tăng, nếu đã như vậy, ta sẽ không ở chỗ này làm phiền nữa

Cũng minh bạch ý tứ của Giang Lưu, Lưu Bá Khâm nhẹ gật đầu, bái biệt Giang Lưu, chuyển thân rời đi.

- Hắc hắc, hòa thượng, ngươi không cần dụ dỗ lão Tôn ta, mặc ngươi lưỡi rực rỡ hoa sen ta lão Tôn cũng không đi, lão Tôn ta chính là đặt ở nơi này thêm năm trăm năm, năm ngàn năm, đè chết ở chỗ này, cũng sẽ không đi, sẽ không bảo hộ ngươi đi Tây Thiên một bước!.

Nằm rạp trên mặt đất, Tôn Ngộ Không thái độ kiên quyết trào phúng nhìn Giang Lưu, bộ dáng mặc cho ngươi biểu diễn, dù sao ta cũng sẽ không đi,.

- Khụ khụ, không đi liền không đi. . ..

Ho khan hai tiếng, Giang Lưu cũng không có vội vã thuyết phục, mà chỉ vỗ vỗ tro bụi trên mặt đất bên cạnh, sau đó đặt mông ngồi bên cạnh Tôn Ngộ Không, cũng không vội lên đường, nói:

- Hầu tử, nếu như ngươi quyết định chủ ý không đi, ta tự nhiên cũng ép buộc ngươi, chỉ là,

- Bị đè ở dưới núi này năm trăm năm, ngươi không chịu đi ra, rốt cuộc có chuyện gì để ngươi không buông xuống được? Có thể tâm sự cho ta biết hay không?.

- Hắc hắc hắc, các ngươi những con lừa ngốc này, từ trên xuống dưới đều là miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, nhưng trên thực tế lại tâm ngoan thủ lạt, hạng người lật lọng, lão Tôn ta có gì để nói cùng những con lừa ngốc các ngươi cơ chứ.

Cho dù, Giang Lưu bày ra tư thế muốn lắng nghe tâm sự, lý giải muộn phiền thế nhưng Tôn Ngộ Không hiển nhiên thành kiến cực sâu đối với Phật Môn, quay đầu sang chỗ khác, bộ dáng chẳng muốn nói chuyện với Giang Lưu.

Đầu lông mày nhảy lên, nhìn thấy thái độ Tôn Ngộ Không, Giang Lưu hận không thể cho hắn vài bạt tay, sau đó tự mình lên đường.

Chính mình có hệ thống trò chơi, đánh quái thăng cấp mà nói, thật ra cũng không nhất định cần hắn bảo hộ, huống hồ tiếp theo còn có Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tịnh đang đợi mình nữa, không có hắn, mình có thể đi Tây Thiên thỉnh kinh như thường, cần gì cầu cạnh hắn cho thêm mất mặt?

Vả lại nói, để cho Tôn Ngộ Không bái mình làm sư, đây là công việc Quan Âm Bồ Tát nên làm tốt, nguyên bản mình chỉ cần đứng im, Tôn Ngộ Không lập tức bị vương bá chi khí của mình tin phục, hô to muốn bái mình làm sư phụ, để cho mình tranh thủ thời gian cứu hắn ra mới đúng.

Nhưng bây giờ, mình đây không phải thay chùi đít Quan Âm hay sao?

Bất quá, dạng ý nghĩ bỏ gánh này, cũng chỉ chợt lóe lên trong lòng Giang Lưu mà thôi.

Kỳ thật, đứng tại góc độ của bản thân mình đến xem, Tôn Ngộ Không trực tiếp nhảy ra, la to cầu mình cứu hắn, muốn bái mình vi sư, đi Tây Thiên thỉnh kinh tự nhiên là tốt nhất.

Thế nhưng, Tôn Ngộ Không dưới mắt như vậy ngược lại để cho Giang Lưu cảm thấy kinh hỉ.

Cũng không phải Giang Lưu có khuynh hướng tự ngược, mục đích Giang Lưu là cái gì? thời điểm Đến Tây Thiên chính là thời điểm mình cùng Phật Môn triệt để vạch mặt, Tôn Ngộ Không thành kiến càng sâu oán niệm càng lớn đối với Phật Môn, mình chẳng phải sẽ càng thêm yên tâm đối với hắn hay sao?

Như hắn thật có cừu hận khó mà hóa giải đối với Phật Môn, như vậy hoàn toàn là đứng cùng chiến tuyến với mình?

Đến lúc đó, cùng Phật Môn động thủ, Tôn Ngộ Không càng là trợ thủ đắc lực của mình.

Nguyên bản cũng không vội đi Tây Thiên, có thể kéo dài thời gian là tốt nhất, cho nên, nhìn thấy thái độ Tôn Ngộ Không như vậy, Giang Lưu cũng quyết ý không vội, ở bên cạnh khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục vận chuyển công pháp Thiên Long Thiền Âm tu luyện.

Lần ngồi xuống này, chính là cả buổi trưa, Giang Lưu một câu cũng không nói, Tôn Ngộ Không cũng buồn bực ngán ngẩm nằm rạp trên mặt đất, cũng chẳng mở miệng, song phương càng không nói một câu nào với nhau.

Mặt trời lên đến rất cao, xem chừng không sai biệt lắm đã đến giữa trưa, Giang Lưu đứng dậy, từ chung quanh nhặt một chút củi lửa, dựng vào giá đỡ, bày ra công cụ, lấy thịt heo rừng mua được từ chổ Lưu Bá Khâm ra.

Xùy!

Bên trong nồi sắt, miếng mở heo lớn được cắt ra xuy xuy rung động, luyện ra mỡ heo, hương khí bốn phía, để cho mũi Tôn Ngộ Không run run vài cái.

Ùng ục ục!

Hiển nhiên, Tôn Ngộ Không cũng đói bụng, bụng ục ục rung động, ánh mắt không để lại dấu vết liếc Giang Lưu mấy lần, lại không nói chuyện, chỉ cười thầm trong lòng:

- Hòa thượng này, nghĩ quá ngây thơ rồi, làm một chút cơm thịt cho mình, liền muốn để cho mình hồi tâm chuyển ý sao?

Chỉ là, vào thời khắc này, lòng đất vỡ ra, một lão giả râu tóc bạc trắng, từ dưới nền đất chui ra, chính là Thổ Địa Công.

Thổ Địa Công Hơi còng lưng, từ dưới nền đất chui ra, lấy ra hai cái chén, bày ở trước mặt Tôn Ngộ Không.

- Tôn Ngộ Không, đây là thức ăn của ngươi hôm nay

Một bát đầy viên sắt, một bát nước đồng.

Đói ăn viên sắt, khát uống nước đồng, năm trăm năm nay, Tôn Ngộ Không đều trải qua như thế này.