Đánh Cắp Trái Tim

Chương 99

Y Tiêu không thể nhớ mình đã thức dậy bao nhiêu lần, mở mắt rồi lại nhắm mắt trở thành hoạt động xã hội thường xuyên của cô trong nhiều ngày. Cô thậm chí còn không biết hôm nay là ngày gì, sáng hay tối, cũng chẳng có tâm tư để ý tới việc ba công ty nước, điện và ga đã hợp tác phong sát cô. Nằm trên giường chờ chết là mong ước duy nhất của loài động vật đơn bào này.

Tuy nhiên, điều ước nhỏ nhoi ấy lại trở thành một thứ xa xỉ mỗi khi cô mở mắt. Hôm đó ngủ gật trên sân thượng, cô cứ ngỡ bản thân sẽ ra đi như thế, nào ngờ ngủ xong một giấc lại có thêm sức lực trở về nhà. Cô không biết là mình đang tự hành hạ bản thân hay là để trả thù Tạ Sở Toàn vì đã nói câu 'vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nhau nữa', cô dự định để vết thương nứt ra và nhiễm trùng rồi ra đi trong một đêm thanh vắng hay một buổi sáng hiu quạnh. Khi hàng xóm ngửi thấy mùi xác phân hủy báo cảnh sát, đến lúc đó Tạ Sở Toàn sẽ đến nhìn cô và cảm thấy áy náy, vậy là đủ rồi...

Nhưng tất cả những thứ này đều là tưởng tượng đẹp đẽ của cô thôi, hiện thực tàn khốc hơn nhiều. Miệng vết thương dần kết vẩy, dù lành rất chậm nhưng Y Tiêu biết cái kia lỗ nhỏ kia sớm muộn gì cũng sẽ khép lại, bởi vì thỉnh thoảng cô sẽ cảm thấy ngứa ngáy. Da thịt có thể bổ khuyết chỗ hổng, song vết nứt trong trái tim lại ngày càng lớn hơn.

Trên gối nằm vẫn còn mùi thơm quen thuộc, nhưng thiếu cái ôm dịu dàng đầy hoài niệm là một sự tra tấn, nhất là tiếng đập cửa liên tù tì kia càng khiến cô phiền lòng. Y Tiêu cứ mãi lẩm bẩm mình là người chết rồi, không thể nghe thấy bất cứ âm thanh gì.

Cô vùi đầu vào chiếc gối lạnh lẽo, cuộn mình trong góc giường lớn, tiếng động bên tai dần biến mất, thế giới lại yên tĩnh.

"Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu, mau tỉnh lại, đừng ngủ quên, mở mắt ra nhìn chị đi!"

Hạng Tư Vi vỗ nhẹ vào đôi gò má ửng hồng, ngón tay lạnh ngắt đặt lên trán 'thi thể' đang nằm trên giường. Cô thấy người kia nhẹ nhàng nhíu mày mới thở dài đắp chăn bông rồi đi ra ngoài, một tiếng sau mới trở lại...

Nồi cháo chín trên bếp réo gọi, Tư Vi múc ra bát mang vào giường cho 'cá chết' ăn. Cô định đưa tay cởϊ áσ hôi thối ra thì đứa đang ngủ say như cá chết lại không chịu buông gối ra. Đến khi Tư Vi lột sạch sẽ đồ ném xuống đất thì 'con cá chết' kia mới hoang mang mở mắt nhìn cô trừng trừng.

"Nhìn gì mà nhìn, nhìn nữa chị làm thịt em luôn giờ!"

Tư Vi quỳ xuống mép giường, mở khóa áo khoác và cúc sơ mi cho người kia. Trong suốt quá trình, Y Tiêu cứ đờ đẫn như con rối mặc người bày bố. Đến khi da thịt lộ ra không khí, Tư Vi gần như không thở nổi. Đứa này nào có phải con rối, quả thực chính là búp bê vải toàn thân đầy vết bầm từ xanh đến tím.

"Tiêu Tiêu, không ngờ khẩu vị của em lại nặng như vậy!"

Tư Vi cố nhếch môi cười nhưng lại phát hiện khuôn mặt mình cứng đờ. Cô cúi đầu không nhìn tới vết thương kia cho đến khi cởϊ qυầи dài của Y Tiêu ra. Nếu là lúc trước, Tư Vi tất nhiên cảm thấy khoái trá khi có diễm phúc ngắm em gái khỏa thân vì dẫu Y Tiêu bị thương nặng và bất động cũng sẽ ngoan cố không cho cô tới gần. Bây giờ cô đang thay quần nhưng em ấy thậm chí không ậm ừ tiếng nào, còn trông có vẻ rất thương tâm.

"Em muốn tự tắm hay chị tắm giúp? Không trả lời xem như đồng ý nha!"

Quân tử động khẩu không động thủ, Hạng Tư Vi là lưu manh nên không chỉ động khẩu mà còn động luôn thủ. Cô lần lượt cởϊ áσ ngực và qυầи ɭóŧ ren ra, sau đó ném con tôm trụi lủi vào bồn tắm lớn.

"Hai người đúng là tốt bụng, biến chị thành bà mẹ già, chị chưa bao giờ tắm rửa cho Đô Đô mà thấy cực khổ thế này, em lớn như vậy rồi mà lại không thể lo cho bản thân được sao? Bây giờ gội đầu nè, nhắm mắt lại đi! Sao không nhắm nhắm? Xà bông rớt vào mắt đừng có khóc nha!"

Tư Vi hết cách với đứa 'câm điếc' kia, nhưng cô vẫn cẩn thận không để bọt xà phòng rơi vào mắt người nọ, cô cũng không để ý tới hai hàng nước mắt của oắt con đã rơi xuống tự lúc nào, đến khi phát hiện thì nó đã trào ra như đê vỡ.

Người trước mặt cô dần mờ đi nhưng thân ảnh lại càng trở nên rõ ràng, ký ức dừng lại, người kia cũng đã từng gội đầu cho cô như thế, lại còn mát xa nữa, nhưng cả hai đã xa nhau thật rồi.

"Chị ấy rất ghét em, chị ấy nói sẽ không bao giờ gặp mặt nữa ..."

"Không gặp thì không gặp, trước đây một nhà ba người chúng ta cũng sống rất tốt mà, chẳng lẽ Y Tiêu em sẽ không sống nổi khi thiếu cô ta sao?"

Nếu có thể, em thà rằng chưa từng đến đây, không yêu thì sẽ không đau, nhưng trên đời này làm quái gì có chữ "nếu", vì vậy...

"Cho nên em đã tự làm khổ mình! Y Tiêu, chúng ta rời khỏi đây đi, cái gì không phải của mình thì đừng cưỡng cầu nữa có được không?"

Tư Vi bất chấp bọt xà phòng mà ôm lấy cái cổ ướt nhèm của mỹ nhân ngư, thấp giọng nức nở.

Y Tiêu nhìn trần nhà trắng bệch hồi lâu mới chậm rãi thở dài, "Em không cam lòng, thật sự không cam lòng, em yêu chị ấy nhiều như vậy, cái gì có thể cho đều đã cho, em đã nghĩ nước chảy mãi thì đá cũng mòn nhưng chị ấy lại quyết định chia tay..."

"Quên đi, cái cây đã thối lại còn cứng đầu thì ai mà thèm yêu, chị đổi cho em cái cây khác nha?"

"Em không phải chó!"

Y Tiêu vỗ về đầu của người kia rồi đứng lên, dòng nước chảy xuống người tựa như mỹ nhân ngư. Tư Vi vẫn ngơ ngác như một chú cún con ngồi xổm trong bồn tắm lớn, đối mặt với đôi chân thon dài trắng nõn trước mũi, không khỏi huýt sáo một tiếng.

"Đồ biếи ŧɦái!"

Y Tiêu bước ra khỏi bồn rồi ném chiếc khăn tắm lên đầu Tư Vi, sau đó đi tới vòi hoa sen, làn nước nhẹ nhàng đập vào người đau đớn tựa một cơn gió độc, những ký ức đau buồn bỗng chốc hóa thành lưỡi dao sắc bén đâm vào tận đáy tim.

"Cháo chín rồi, em nhanh lên coi!"

Tư Vi vén khăn tắm che mắt, sờ sờ mũi rồi bước đi để lại Y Tiêu một mình trong phòng tắm.

"Em ăn từ từ thôi, chị có giành đâu!"

Y Tiêu không ngừng nhét hết 8 chén cháo vào miệng khiến Tư Vi giật mình. Đến thịt heo, chà bông, chocolate đều bị người thất tình kia ăn sạch. Chẳng phải mấy đứa thất tình đều tuyệt thực sao?

"Em thất tình rồi!"

Được rồi, ai bảo em thất tình. Tư Vi bưng một bát canh đưa đến trước mặt Y Tiêu, "Em gái còn muốn ăn gì nữa không?"

Y Tiêu dừng ăn, hai mắt chớp chớp suy nghĩ một chút rồi nói, "Em muốn ăn vịt nướng thơm thơm, béo béo. Gà nướng cũng được."

"Bây giờ? Em ăn nổi không?"

Vịt nướng cũng được nhưng hai giờ sáng thì chạy đi đâu mua vịt quay béo ngậy nhiều dầu?

"Ngày mai đi..."

Lão Phật Gia đặc xá, Tiểu Vi Tử thở dài một hơi, thấy đứa kia vẫn đang vui vẻ ăn cơm, cô thản nhiên nói, "Làm sao Tạ Sở Toàn lại biết được?"

Nghe lại tên người đó, Y Tiêu thoáng giật mình, động tác lau miệng không che giấu được sự hoảng sợ. Tư Vi đương nhiên nhìn thấy nhưng cô cũng không muốn làm em gái khó xử nên im lặng. Giữa lúc cô cho rằng Y Tiêu lại muốn biến thành hũ nút thì đối phương lại lên tiếng,

"Chúng ta trúng kế của Trần Kính Hiên, tất cả đều là một âm mưu..."

"Nhưng Sở Toàn đã trả lại vật chứng duy nhất cho em rồi mà?"

"Đó là lý do tim em vẫn chưa nguội lạnh!"

Nghe đến đây, Tư Vi biết việc này còn có phần sau, "Mặc kệ thế nào, chị sẽ luôn ủng hộ em, cùng lắm thì chị sẽ giúp em mang cô ta trở về rồi đánh gãy chân và trói lại bằng dây xích, được không?"

"Được, chỉ cần chị có bản lĩnh đánh thắng được chị ấy!"

Y Tiêu nhếch môi, tâm cũng thả lỏng. Tất nhiên cô không nói đùa, cô thật sự không muốn bỏ cuộc, phải đánh canh bạc cuối cùng này.

Mấy ngày sau, Tạ Sở Toàn vẫn không về nhà. Y Tiêu khỏe hơn bèn nhân lúc sương đêm mịt mờ, trên bầu trời có chút mưa phùn đến trước sở cảnh sát đợi nhiều giờ. Lúc ban đầu, cô thấp thỏm và nôn nóng, cho đến khi chiếc CLK500 màu bạc xuất hiện trong tầm mắt.

Cô chậm rãi bám theo chiếc xe kia ra khỏi thành phố và dừng lại ở một con hẻm sắp bị quy hoạch. Y Tiêu không dám xuống xe, cô sợ người kia sẽ đạp ga chạy mất vì bản thân cũng không có dũng khí đuổi theo. Hai người cứ giằng co như vậy không biết bao lâu, cuối cùng chiếc xe phía trước mở cửa ra.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, không khí như đông cứng lại, hai người trầm mặc ngồi trong xe, không ai mở miệng. Sở Toàn mở cửa sổ, châm một điếu thuốc. Không phải Y Tiêu chưa bao giờ thấy người kia hút thuốc, mỗi khi tâm tình không tốt, Sở Toàn sẽ làm một điếu, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ cô độc đó. Chị ấy gầy đi, đáy mắt cũng lộ rõ quầng thâm, da dẻ không còn trơn láng như trước. Y Tiêu đau lòng cắn môi, chưa kịp mở miệng thì người nọ đã lên tiếng .

"Chẳng phải đã nói vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại sao? Còn tìm tôi làm gì?"

Giọng điệu lạnh lùng không nghe ra được chút cảm xúc nào, sau đó cô nhắm mắt dựa vào lưng ghế.

"Chị bỏ được sao? Em không muốn!"

Sở Toàn đột nhiên mở to hai mắt nhìn người kia, khóe miệng chậm rãi nhếch lên như thể vừa nghe thấy một câu chuyện cười.

"Em nghĩ bây giờ nói ra những lời này còn ý nghĩa sao?"

"Nếu còn yêu thì sẽ còn!"

Sở Toàn từ chối cho ý kiến nhìn phía ngoài cửa sổ.

"Ngày đó chị nói sai rồi, có thể lúc đầu em tiếp cận chị là có mục đích, nhưng bây giờ em có thể khẳng định em yêu chị, yêu nhiều hơn chị nghĩ!"

Có lẽ lúc ban đầu chỉ vì hiếu kỳ ham vui mà gieo mầm tình yêu, nhưng hôm nay Y Tiêu lại chìm đắm trong trò chơi tình ái do chính mình tạo ra, ai có thể nói rằng đây không phải là duyên phận.

"Tôi biết.", Sở Toàn cười nhạt, "Hôm đó chỉ là nhất thời tức giận, sau đó tôi đã nghiêm túc suy nghĩ lại, nếu không thật sự yêu thương thì trò chơi này sẽ không làm cho em chấp mê lâu như vậy... nhưng tôi thì không!"

"Chị nói dối, chị vẫn yêu em, nếu không sẽ không hành hạ bản thân như thế này!"

Y Tiêu xoay người Sở Toàn lại rồi nhìn thẳng vào mắt người kia, sau đó kích động giơ bông tai xanh lên.

"Nếu chị không yêu em thì hãy bắt em đưa ra xét xử đi!"

Vừa nói, Y Tiêu vừa cúi xuống hôn lên đôi môi mỏng manh mềm mại ấy, không ngờ lại bị đối phương đã hung hăng đẩy ra.

Y Tiêu sững sờ đối diện với đôi mắt đỏ rực đầy phẫn nộ, cô cho rằng sự đường đột của mình khiến người kia tức giận, mà lúc này Sở Toàn đã nổi đóa như một con mèo già cụt đuôi.

"Chúng ta mãi mãi không có khả năng!"

Nói xong từng chữ, Sở Toàn vội vàng mở cửa xe.

"Hãy cho em lý do, để em có chết cũng cam lòng!"