Sau bữa ăn không vui tối hôm đó, Hoắc Minh Viễn có lén tìm Sở Toàn vài lần nhưng đều bị cô cự tuyệt, gã ý thức được tình cảm không thể cứu vãn nên cũng không dây dưa nữa. Tất cả mọi chuyện đã trở thành dĩ vãng, không còn chút rung động nào nữa nhưng lại khiến một người bình tĩnh như Sở Toàn cảm thấy buồn bực. Cô chẳng biết cơn phiền muộn bắt nguồn từ đâu, trong l*иg ngực như có gì đó uất nghẹn, nuốt mãi không trôi, phun cũng không ra, đè nén rất khó chịu.
Cô muốn mượn công việc bận rộn để phân tán suy nghĩ, cơ mà thời gian này đang trong 'mùa ế hàng', căn bản không có vụ án gì đáng giá để đội hình cảnh tham gia. Cũng may Sở Toàn từ trước đến giờ biết lắm khổ nhiều, người khác không cho cơ hội thì chính mình sẽ tạo ra cơ hội, vượt khó tiến lên. Cô viết một tờ báo cáo xin nghiêm tra sàn giải trí trong thành phố xa hoa, lấy tên đẹp là 'Đàn áp kẻ xấu, bài trừ tệ nạn, giảm bớt tội phạm theo xu thế!'
Ông Lương đang suy nghĩ có nên nộp báo cáo lên cấp trên hay không thì Đảng đã phát công văn xuống, quyết định tạm thời để đội hình cảnh đảm nhiệm tiên phong, càn quét tệ nạn. Quyết định này làm cho mấy chú mấy bác cảnh sát khổ ải liên miên. Ngày nào họ cũng đối mặt với một đám oanh oanh yến yến, lại còn phải xử lý một rương 'áo mưa an toàn' cùng đóng sách đĩa CD đồi trụy, đau đầu xử lý mấy vụ 'gái nhảy'.
Lần này có thể nói là một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, cấp dưới nghe ngóng như 'tam sao thất bổn', vừa nhận được tin hành động liền dẫn nhau đến mấy tiệm mát xa, gội đầu trong xó xỉnh kiểm tra. Bất kể là ông chủ lớn hay cậu chủ nhỏ, chỉ cần đang kinh doanh hình thức này đều bị sờ gáy. Quan lớn còn chưa tới mà cóc nhái đã ra tay thu dọn rồi.
Không bàn nhiều nữa, chúng ta hãy nói tiếp đến cơn giận của chị hai Sở nào! Hôm đó, Sở Toàn lãnh đạo đại đội càn quét một nhà nghỉ, dĩ nhiên là thu hoạch khá dồi dào, bắt được một đám người đội túi đen trên đầu, lại còn gôm cả bao 'tang vật'. Từ xa nhìn lại liền bắt gặp được một bông hoa xinh đẹp giữa đám trai lực lưỡng. Đừng thấy chiếc hộp nhỏ nằm trong tay cô mà lầm tưởng, nhỏ nhưng có võ đấy! Nhìn thể tích nhỏ thế thôi chứ dung lượng rất lớn nha. Bạn cứ nghĩ xem, một ký ma túy, băng phiến, thuốc lắc cũng cao hơn hàm lượng vàng rất nhiều rồi.
Đội cảnh sát chưa bước vào văn phòng đã nghe giọng quát mắng từ xa vọng lại. Sở Toàn liếc mắt ra hiệu cho ông Đổng, ông Đổng hiểu ý lập tức mang theo cả đám người âm thầm nép qua một bên. Sở Toàn càng đến gần càng nghe rõ tiếng chửi mắng, lông mày bất giác nhăn lại, đến cửa liền nhìn thấy chị Vương. Chị Vương cũng coi như là một cảnh sát lão luyện, thường ngày làm chút việc hậu cần, mỗi lần đội có hành động sẽ để chị trấn giữ thành trống.
"Chị Vương, có chuyện gì xảy ra?"
Sở Toàn chép miệng chỉ vào hai nữ một nam đang huyên náo như cái chợ bán thức ăn trong văn phòng.
"Còn gì vào đây nữa, đàn ông ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, hôm nay hai người phụ nữ này chạm mặt nhau nên kéo tới đây náo loạn, lính gác sợ ảnh hưởng mới kêu tôi ra ngoài mời ba vị 'Tổ tông' vào trong. Đội trưởng Tạ, cô vừa trở về, đừng xía vào việc này, để tôi..."
"Không cần, để tôi!"
Sở Toàn đỡ tay chị Vương ra, tức giận đùng đùng tiến lại chỗ ba người đang huyên náo kia. Trước đây Sở Toàn rất khinh thường mấy chuyện như vầy, một cây làm chẳng nên non, đàn ông tham lạm tình khiến đàn bà ghen tuông chẳng màng tự ái thì có thể trách ai. Cơ mà chuyện hôm nay lại khiến cô nghĩ đến con người ghê tởm kia, trong lòng không khỏi dấy lên lửa giận.
Cô đưa một tay xách cổ áo người đàn ông kia lên, không đợi gã phản ứng liền xuất khẩu thành văn:
"Gì mà tình một đêm? Lúc anh dụ dỗ người ta lên giường có nói cho cô ấy biết không? Hai người bảo chỉ là tình một đêm? Anh không hề suy nghĩ bảo vệ cho cô ấy đã hôn hít làʍ t̠ìиɦ khiến người ta tâm thần bấn loạn, sau đó phủi mông bỏ đi, ngay cả một câu bye bye cũng không để lại..."
Gã đàn ông đột nhiên bị mỹ nữ từng bước ép sát, mãi đến tận cạnh bàn không thể lui được nữa cũng chẳng dám phản ứng lại, chỉ biết nhìn chằm chằm Sở Toàn nổi cơn thịnh nộ.
"Đâu phải ai cũng thoải mái vô tư vô lo như anh, muốn hôn thì hôn, muốn lên giường liền lên giường, nói là chuyện tình một đêm thì chính là chuyện tình một đêm. Loại người thay đổi thất thường, thủy tính dương hoa, bội tình bạc nghĩa, không chịu trách nhiệm như anh thật khốn kiếp!"
Sở Toàn bất chấp hậu quả giơ chân đá vào đầu gối của gã nọ, sau đó thong dong đi thẳng vào văn phòng nhỏ.
"Ầm" một tiếng thật lớn, gã đàn ông giật mình xoa chân gào khóc kêu đau. Đại đội đứng nhìn cánh cửa đóng chặt kia rồi ngoảnh mặt nhìn nhau. Ai za, ma đam Tạ hiền lành, ôn hòa, nói năng nhỏ nhẹ hôm nay thật là táo bạo!
Trong lúc đoàn người đang ngẩn ngơ á khẩu thì hai cô gái ngưng giằng co.
"Anh cũng chả có gì hay, chỉ là cầm thú được cái mồm bợ đít người khác. Trước đây coi như bà đây bị mù, sau này chúng ta đường ai nấy đi!"
Nói xong, người phụ nữ kia đại khái cảm thấy Sở Toàn đá một cước còn chưa đủ hả giận nên bèn tàn nhẫn giẫm gót giày lên mu bàn chân của tình nhân thêm cái nữa, thừa dịp gã ngẩng đầu hô đau liền bồi thêm một đấm, sau đó hiên ngang bỏ đi trong tiếng thổn thức của mọi người.
Gã đàn ông nọ chưa kịp khóc thầm thì một người phụ nữ khác đã đi tới trước mặt gã với vẻ mặt đáng sợ. Phụ nữ bộc phát đúng thật kinh người. Một tiếng "Chát" vang giòn, chỉ thấy cô gái giơ hai bàn tay tát qua tát lại vô cùng đối xứng, in luôn năm dấu tay trông rất đẹp mắt.
"Hừ, nói anh là cầm thú chỉ tổ sỉ nhục cầm thú, anh là đồ không bằng cầm thú!" Nói xong liền nhấc chân bỏ đi.
Tiết mục hai vợ giành chồng diễn ra rất nhanh, từng nhân vật chính chào cảm ơn rồi biến mất. Sau khi chứng kiến gã đàn ông khập khễnh rời khỏi văn phòng, mọi người mới khép lại cằm rồi phá ra cười một trận hả hê. Nhưng Tần Khanh nhanh chóng phát hiện mình không vui nổi, bởi vì cô còn phải tổng kết báo cáo cho cấp trên. Đây vốn là việc của cô, cơ mà bây giờ madam Tạ chẳng khác gì thùng thuốc súng, ai lỡ dính vào sẽ lập tức trở thành bia đỡ đạn, sao cô có thể không sợ cơ chứ?
Sợ thì sợ nhưng không thể trốn tránh, nếu không chết càng thảm hại hơn. Cô tốc chiến tốc thắng, cấp tốc làm xong báo cáo. Cuối cùng ông già Ngô Quốc Đống đã gõ cửa nhắc nhở Tần Khanh để tâm chú ý báo cáo thật kỹ. Câu châm ngôn 'dục tốc bất đạt' vẫn còn rất hiệu quả, chỉ cần sai một số lẻ thôi cũng khiến toàn bộ bản báo cáo bị phúc tra. Tuy Sở Toàn không trách cứ, nhưng mỗi khi nhìn thấy mặt mũi madam Tạ đen như Quan Công đều khiến Tần Khanh sợ hãi tột độ.
Sau khi Tần Khanh ra khỏi văn phòng ngập tràn ảm đạm mới hoảng hốt nhận ra mình như 'chết đi sống lại'. Mọi người trông thấy khuôn mặt trắng xám của cô liền rối rít quan tâm hỏi thăm.
"Sao rồi, madam Tạ có la cô không?"
"Tiểu Tần, cô vẫn còn sống chứ?"
Đối mặt với 'lời hỏi han ân cần' của mọi người, Tần Khanh nhất thời không biết nên mở miệng thế nào, đành hắng giọng hát:
"Phụ nữ cớ gì phải làm khó phụ nữ
Chúng ta đều có cùng linh hồn yếu đuối
Đàn ông đã khiến phụ nữ tổn thương quá nhiều rồi
Sao cô lại nhẫn tâm làm vết thương thêm sâu
Phụ nữ cớ gì phải làm khó phụ nữ
Chúng ta đều vì yêu mà đớn đau ở hồng trần
Duyên tình lầm lỡ khổ vì ai
Cõi lòng khổ ải chẳng thể hận ai" ... (1)
Tiếng hát ai oán như khóc như tố lập tức trở thành ca khúc quen thuộc được truyền đi khắp nơi. Tuy nhiên, với kinh nghiệm lãnh đạo nhiều năm của chị Vương liền dâng một ly trà nóng:
"Khanh muội muội, cô đừng hát nữa, uống trước trà trấn an cho thấm giọng rồi kể cho chúng tôi nghe rốt cuộc đội trưởng Tạ bị làm sao?"
Quả nhiên, Tần Khanh lập tức chế trụ cổ họng, uống hết một ly đầy, sau đó thần thần bí bí nói:
"Tôi nhìn dáng vẻ của madam đã đoán ra tám phần mười là thất tình!"
"Không đâu, hôm đó lúc tan tầm, chẳng phải chúng ta đều chính mắt nhìn thấy có một anh đẹp trai ôm hoa hồng trấn cửa madam sao? Chúng ta còn nói mùa xuân của madam đã đến..."
"Đúng vậy! Đúng đấy! Tiểu Tần, chẳng phải lần trước cô đã nói có một anh chàng đẹp trai..."
"Tôi làm gì biết nhiều như vậy! Nhưng nhìn phản ứng của madam bây giờ, tôi dám khẳng định đó tuyệt đối không phải là dáng vẻ nên có của một cô gái đang yêu!" Tần Khanh lập tức nhún vai một cái, bất đắc dĩ hát tiếp:
"Phụ nữ cớ gì phải làm khó phụ nữ. Chúng ta đều có cùng linh hồn yếu đuối..."
Đại đội cảnh sát cứ hát vang bài 'Phụ nữ sao phải làm khổ phụ nữ', hệt như A Kiều năm đó hát bài Phú Trường Môn khiến lòng người buồn bã vậy đó (2). Đương nhiên chị hai Tạ của chúng ta không phải người điếc, dăm ba câu ca từ bay vào tai làm tăng lên hận ý, nghiến răng nghiến lợi thầm mắng người kia là đồ khốn kiếp.
Mắng xong lại mơ hồ cảm thấy mất mát, đã mười một ngày ròng rã trôi qua, ngoại trừ buổi tối hôm ấy, người phụ nữ chết bầm kia bỗng biến mất không còn tăm hơi. Lúc trước cô vẫn hay bắt gặp em ấy trong thang máy, ngày nào con oắt ấy cũng đến nhà cô làm 'con sen', nấu cơm rửa chén gì đó. Giờ nhớ lại cảnh tượng hai người cùng nhau thổi lửa nấu cơm liền cảm thấy tháng ngày này thật khổ sở.
Cơ mà khổ sở không lâu lắm lại cảm thấy buồn bực, rõ ràng đứa vô liêm sỉ kia cưỡng hôn cô mà! Thế quái nào cô lại cảm giác em ấy đang bị oan ức kia chứ! Lại còn ra vẻ 'từ đây cả đời không qua lại với nhau'... Tạ Sở Toàn cô đây chỉ là... Chỉ đánh em ấy có một bạt tay thôi mà... Tuy ra tay có hơi nặng chút, nhưng mấy ai khinh bạc cảnh sát lại nhận được kết quả tốt bao giờ! Nếu là người khác, chỉ sợ không phải chỉ là một cái tát đơn giản như vậy!
Sở Toàn nghĩ đến đây liền bất giác xoa xoa bờ môi mỏng, hình như trên đó còn lưu lại hơi thở quen thuộc của người kia. Nói thật, môi của oắt con lành lạnh, mềm mại, cực kỳ giống bột ăn dặm của em bé. Cô cũng không ghét cảm giác răng môi khăng khít ấy, thậm chí còn có chút thích nữa, nhưng hai cô đều là...
***
(1). Bài女人何苦为难女人/ Phụ Nữ Sao Phải Làm Khổ Phụ Nữ - Vương Nhã Khiết
https://www.youtube.com/watch?v=PqFiNT1OA18
(2). Trường Môn phú đầu tiên được thấy trong Văn tuyển, trong lịch sử văn học được đánh giá như nở một đoá hoa tươi mới trong thể loại phú. Lời dẫn trong Văn tuyển viết: "Hiếu Vũ hoàng đế Trần hoàng hậu thì đắc hạnh, pha đố, biệt tại Trường Môn cung, sầu muộn bi tứ. Văn Thục đô Thành Đô Tư Mã Tương Như thiên hạ công vi văn, phụng hoàng kim bách cân vi Tương Như, Văn Quân thụ tửu, nhân ư giải bi sầu chi từ. Nhi Tương Như vi văn dĩ ngộ chủ thượng, Trần hoàng hậu phục đắc thân hạnh" (Trần hoàng hậu của vua Hán Vũ Đế được sủng hạnh, nhưng hay ghen, bị đưa ra cung Trường Môn, lòng sầu muộn. Nghe nói Tư Mã Tương Như tại Thành Đô là kinh đô đất Thục giỏi văn, mang trăm cân vàng đến mua rượu của Tương Như và Văn Quân, nhờ làm bài văn giải mối sầu bi. Tương Như làm văn dâng khiến vua hồi tâm, Trần hoàng hậu lại được sủng hạnh).
Trần hoàng hậu tức Trần A Kiều vốn được vua Hán Vũ Đế sủng ái phong hoàng hậu, nhưng sau khi có người đẹp Vệ Tử Phu, bà hay ghen nên bị vua đưa ra cung Trường Môn. Nghe nói Tư Mã Tương Như là người giỏi thơ phú nên mang trăm cân vàng nhờ ông làm bài phú này dâng lên vua. Lời dẫn trong Văn tuyển nói sau khi đọc bài phú này, bà lại được vua sủng hạnh trở lại, nhưng trên thực tế Hán Vũ Đế chỉ cảm thông cho bà chứ không còn sủng ái bà như trước nữa.
Cung Trường Môn do Hán Cao Tổ cho xây, sau còn có tên là Trường Tín hay Trường Lạc. Đời Hán Thành Đế cũng có Ban tiệp dư bị thất sủng vì chị em Triệu Phi Yến 趙飛燕 và Triệu Hợp Đức 趙合德 dèm pha mà cũng bị đưa ra đây.