Chương 22: Mới để nàng đem sự ỷ lại hiểu lầm thành yêu thích
"Những trọng điểm của bảng đen này cần ghi chép, kiểm tra lần này, chủ yếu thì ở phạm vi bên trong này" Trong lớp học an tĩnh, thanh âm của giáo sư sáng sủa, ngay ở thời điểm tất cả mọi người cúi đầu ghi chép, chỉ có Trầm Thư Đường lại mờ mịt ngẩng đầu phát ngốc ra, không biết đang suy nghĩ gì. Mãi đến tận Duệ Kỳ dùng cánh tay đυ.ng vào nàng một cái, nàng mới lấy lại tinh thần
Rất rõ ràng, Trầm Thư Đường thân là học sinh xuất sắc sẽ thất thần đây là vô cùng hiếm thấy, giáo sư chú ý được cũng chỉ là nhìn mấy lần không hé răng thêm. Thật vất vả kéo đến kết thúc lớp này, Trầm Thư Đường có chút khổ não dùng tay chống đầu, ngay cả bản thân nàng đều cảm thấy trạng thái gần đây rất không ở đây, nguyên nhân quy tội, đại khái chính là...cái người kia đột nhiên xông vào cuộc sống nàng, gần đây lại một tiếng không nói biến mất hơn một tháng
Nếu như đặt ở trước đây, một tháng hơn sẽ có cái gì thay đổi? Trầm Thư Đường sẽ nói, không có. Chính mình đã từng trải qua chính là cuộc sống bình thản nhất, nàng bận làm công, chăm sóc mẫu thân và em gái, bận tâm tài tập của mình, Nhưng bây giờ, bệnh tình của mẫu thân an ổn lại, mình cũng không hề cần phải đi làm công trợ cấp chi phí trong nhà, tất cả những thứ này đều là Kiều Mạn Tích cho mình, nhưng Kiều Mạn Tích lại đột nhiên biến mất rồi
Có lẽ dùng biến mất cũng không thỏa đáng, chung quy đối phương tháng này trả tiền chữa bệnh của mẫu thân cho bệnh viện, cũng có trợ lý của Kiều Mạn Tích cho mình thẻ ngân hàng mới trong đó có phí sinh hoạt cực kỳ lớn. Rõ ràng mới bắt đầu chị ấy cho mình vẫn chưa dùng hết, nhưng Kiều Mạn Tích lại luôn là bá đạo mỗi tháng cho mình một tấm thẻ ngân hàng hơn trăm vạn gửi vào, nói là nên cho mình
Trên đời chưa từng có người nào dành cho một người khác những thứ này, mà tất cả của Kiều Mạn Tích để Trầm Thư Đường nhớ nhung. Hơn một tháng này, nàng giờ nào khắc nào cũng đang nhớ cô. Ngay cả bản thân nàng cũng cảm giác mình trở nên kì quái rồi, nhưng Trầm Thư Đường lại không có biện pháp chặn lại sự nhớ nhung không giải thích được
"Này, gần đây cậu xảy ra chuyện gì? Trạng thái không tốt như vậy, cẩn thận thi lần sau bị mình kéo xuống" khoảng thời gian này, Trầm Thư Đường và Duệ Kỳ thành bạn bè, hai người tuy không cùng lớp, nhưng đều là chuyên ngành thiết kế kiến trúc, trải qua tiếp xúc nửa tháng, Trầm Thư Đường cảm thấy Duệ Kỳ là người đáng được ở chung, cũng là cùng nàng đi đến gần chút
"Mình chỉ là...ừm...Gần đây có chút mất tập trung, chuyện thi, cũng không ảnh hưởng" Đối với điểm ấy, Trầm Thư Đường vẫn có tự tin, nàng là học sinh toàn ưu, học bá (học vượt trội, như thủ khoa) trong miệng người khác, nhưng Trầm Thư Đường cũng không tính là loại người cần dựa vào rất nhiều nỗ lực, một nửa là nỗ lực, nửa kia ít nhất là thiên phú
"Chà, cho nên nói đây chính là nguyên nhân mình thích tán gẫu với cậu, người thông minh ở chung rất thoải mái" Duệ Kỳ cười nói, thấy cô ấy dùng ánh mắt ra hiệu chính mình có muốn cùng ăn cơm hay không, Trầm Thư Đường liếc nhìn thời gian, lắc lắc đầu, buổi chiều hôm nay nàng không có lớp, bình thường là sẽ đi bệnh viện Lan Lâm thăm mẫu thân
Ra khỏi trường học, Trầm Thư Đường trực tiếp đón xe đến bệnh viện, sau khi ở nơi đăng ký tiếp đón rồi đến phòng của mẹ Trầm Thư Đường, chỉ là hôm nay đi vào, trong phòng còn có y tá và bác sĩ kiểm tra. Trầm Thư Đường vẫn là lần đầu gặp bác sĩ này, lại không biết tại sao cảm thấy có chút quen mắt. Nàng tỉ mỉ nhìn rồi nhìn, cuối cùng nghĩ đến, nữ bác sĩ này, đại khái ở khu nghỉ mát trước đó có duyên gặp một lần
Nữ bác sĩ rất rất cao gầy cũng rất gầy gò, cô đạp giày cao gót màu đen, mặc trên người áo khoác màu trắng đơn giản, bên trong cùng là chế phục bác sĩ màu trắng. Cô đem tóc đơn giản ghim lên một đuôi ngựa buộc ở sau gáy, mái xéo thỉnh thoảng rơi xuống, được cô dùng tay chỉnh qua tốt. Cô đang thăm hỏi mẫu thân có phải là có địa phương không thoải mái hay không, thanh âm rất nhẹ, ngữ khí cũng rất ôn nhu, thậm chí luôn treo nụ cười nhạt
Đây là một người để người ta cảm thấy rất thoải mái, Trầm Thư Đường ở trong lòng suy nghĩ. Qua một chút, giống như kiểm tra xong, nữ bác sĩ lúc này mới quay đầu chú ý được mình, hướng đến mình gật gật đầu
"Chào cô, tôi là bác sĩ chủ trị mới nhất của vị bệnh nhân này, Giang Tầm Y, xin hỏi cô là?" Giang Tầm Y hiển nhiên quên đi duyên gặp mặt ở khu nghỉ mát ban đầu, thấy cô thân mật cười với mình, gò má trắng nõn mang theo công thức hóa lại để người ta cảm thấy nụ cười thân thiết, Trầm Thư Đường cũng gật gật đầu đối với cô
"Bác sĩ Giang chào cô, tôi là con gái của người bệnh, Trầm Thư Đường, tình hình của mẹ tôi thế nào?" Trầm Thư Đường nhìn mẫu thân ngủ say, nhẹ giọng hỏi
"Chúng ta ra ngoài nói đi, bệnh nhân vừa mới ngủ" Giang Tầm Y nói ra, nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài, Trầm Thư Đường cũng cùng theo đi phòng khám của cô. Bệnh viện Lan Lâm là bệnh viện tư nhân mắc mỏ của trấn Gia Hải, tự nhiên phòng khám bệnh cũng là trang trí xa hoa cực điểm. Trầm Thư Đường có thể nhìn ra địa vị của Giang Tầm Y ở bệnh viện cũng không cao, bởi vì lui tới hành lang đều có người chào hỏi cô, thời gian này vốn dĩ là thời gian nghỉ ngơi ăn cơm, nhưng Giang Tầm Y lại dẫn mình đi phòng khám, chuyện này để Trầm Thư Đường có chút ngại ngùng
"Bác sĩ Giang, xin lỗi, làm chậm thời gian nghỉ ngơi của cô" Trầm Thư Đường có chút áy náy nói, Giang Tầm Y lắc lắc đầu, nhấc tay để nàng ngồi xuống
"Trầm tiểu thư, liên quan đến bệnh tình của mẫu thân cô, cơ bản đã được khống chế. Ung thư phổi rất thông thường, cho nên kịp thời phát hiện, tế bào ung thư cũng không có dấu hiệu phân tán, vẫn là may mắn trong bất hạnh"
"Ân, vậy...mẫu thân tôi khi nào có thể xuất viện vậy?" Trầm Thư Đường có chút vui vẻ hỏi, không có chuyện gì so với chuyện mẫu thân bình an vô sự càng để nàng vui vẻ
"Vẫn cần phải lưu lại bệnh viện quan sát mấy tháng, không có vấn đề gì có thể xuất viện, ngoài ra..."
Đúng lúc lời Giang Tầm Y nói đến một nữa, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng từ ngoài cửa truyền đến, cô nói tiếng mời vào, ngay sau đó thì thấy được Hạ Úc An lại một lần nữa không cho hay thì không mời tự đến. Thấy được trên tay nàng ấy xách rất nhiều túi, không cần nhìn cũng biết là một ít món ăn của nhà hàng, đối với lần này Giang Tầm Y cũng là cảm thấy rất khổ não, chung quy cô không phải người coi trọng ngon miệng gì, nhưng mỗi cách làm của lần Hạ Úc An đều để cô có chút không biết làm sao
"A...bác sĩ Giang, cậu có bệnh nhân?" Hạ Úc An không nghĩ đến ngoại trừ Giang Tầm Y ra, trong phòng vẫn còn có người khác. A Tầm thoát miệng mà ra bị nàng sít sao nuốt trở về, đổi thành bác sĩ Giang. Hạ Úc An nhìn rồi nhìn Trầm Thư Đường, nàng ấy và nàng không chỉ gặp qua một lần, tự nhiên nhớ được quan hệ của Trầm Thư Đường và Kiều Mạn Tích, lúc này ở đây thấy được Trầm Thư Đường, cũng ít nhiều có chút kì quái
"Đây là người nhà của bệnh nhân, sao ngươi đến sớm như vậy?" Giang Tầm Y nhìn lịch một chút, cô biết hôm nay là thời gian Hạ Úc An tái khám, Hạ Úc An sức khỏe không tốt, cho nên thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra cơ thể, chẳng qua là chính mình hẹn nàng là 2 giờ chiều, nhưng người này luôn là thích buổi trưa thì chạy đến
"Mình chỉ là...sợ cậu quá bận không ăn gì, cho nên muốn đưa mấy thứ đến" Hạ Úc An chán ghét Giang Tầm Y mỗi lần thấy được mình thì hỏi sao nàng đến, dường như cái đến của chính mình mãi mãi cũng không nhận được chờ mong như vậy. Nàng có chút muốn rời khỏi căn phòng này, nhưng lại cố chấp đứng nguyên tại chỗ, thậm chí ngẩng đầu nhìn thẳng Giang Tầm Y. Bị nàng nhìn đến có chút sợ hãi, Giang Tầm Y ho khan một tiếng, dự tính kết thúc đối thoại với Trầm Thư Đường
"Trầm tiểu thư, tôi nói thì mấy chuyện này, không có gì cô có thể đi thăm bệnh nhân, nhưng tận lực đừng ầm ĩ đánh thức bà ấy"
"Được, cám ơn cô, bác sĩ Giang" Trầm Thư Đường thận trọng tỉ mỉ, tự nhiên có thể nhìn ra không khí vi diệu giữa Giang Tầm Y và Hạ Úc An, nàng đứng lên rời khỏi, đồng thời giúp đóng kỹ cửa
Thấy được Trầm Thư Đường cuối cùng đi rồi, Hạ Úc An lại vẫn là đứng đó không động, bàn tay của nàng bị từng cái từng cái dây xiết đến ra vết đỏ, Giang Tầm Y cau mày đi qua, thay nàng đem mấy món đồ kia đặt trên bàn, rồi kéo lấy tay của Hạ Úc An, đưa nàng ngồi ở đó
"Úc An, xin lỗi, ta cũng không có chỉ trích ngươi không nên đến, ngươi đừng giận" thanh âm của Giang Tầm Y rất chậm cũng rất ấm áp, nghe được cô nói như vậy, Hạ Úc An rất không phí phách thì không giận rồi. Nàng mở ra cơm trưa mua được, giống như hiến vật quý đem đũa đưa cho Giang Tầm Y, thấy được động tác của nàng, Giang Tầm Y cũng đem một đôi đũa khác lấy ra. So với mình, Hạ Úc An mới nên ăn nhiều một chút, thân thể của người này trước giờ thì không tốt
"Úc An, gần đây ngươi có không thoải mái hay không?" Giang Tầm Y chậm rãi ăn đồ vật, nhịn không được mở miệng, nghe thấy lời của cô, Hạ Úc An gật gật đầu, bình thường nếu như ba mẹ hỏi, nàng nhất định sẽ nói chính mình rất tốt, nhưng mà người hỏi đổi thành Giang Tầm Y, nàng lại muốn có được càng nhiều. Nàng hy vọng Giang Tầm Y quan tâm mình, hy vọng ánh mắt của cậu ấy tập trung ở trên người mình, thậm chí có những thời điểm cậu ấy sẽ nhớ điên cuồng, nếu như cơ thể của mình mỗi ngày đều không tốt cũng là không tệ, vậy Giang Tầm Y thì sẽ mỗi ngày đều chăm sóc mình rồi
"Chỗ nào không thoải mái? rất nghiêm trọng sao?"quả nhiên, nghe được Hạ Úc An nói như vậy, Giang Tầm Y khẩn trương lên, thấy dáng vẻ cô sốt ruột, Hạ Úc An trong lòng tích trữ một tia vui thầm và hổ thẹn. Nàng thích Giang Tầm Y quan tâm mình, lại ghét chính mình lại phải dựa vào loại chuyện này mới có thể có được sự chú ý của đối phương
"A Tầm, mình không có đặc biệt khó chịu, chỉ là có chút thời điểm thân thể sẽ đau, thức dậy choáng khi quay đầu lại, buổi tối không cách ngủ được" Hạ Úc An thành thực nói ra, những chuyện này đều là bệnh căn nhiều năm bên cạnh nàng, hai năm trước còn có thể chịu đựng, nhưng loại chuyện ngủ không được này quấy nhiễu Hạ Úc An quá lâu, nàng biết chính mình chỉ có ở bên cạnh Giang Tầm Y mới có thể yên ổn ngủ đi, nhưng chuyện như vậy bây giờ thậm chí tương lai cũng không nhất định có thể thực hiện hay không. Chính mình bây giờ, không có thuốc an thần, chính là phế nhân không cách ngủ yên
"Thân thể sẽ đau? rất nghiêm trọng?" nghe thấy tình hình Hạ Úc An nói, sắc mặt của Giang Tầm Y không tự giác trầm xuống, cô rất rõ thân thể của Hạ Úc An tại sao sẽ đau, hai người trong nhà là mấy đời qua lại, họ ra đời chỉ lệch một năm, chính mình cũng chỉ là lớn hơn Hạ Úc An một tuổi. Từ nhà trẻ đến đại học, hai người trước giờ là hình bóng không rời, cùng đi học, cùng ăn cơm, cùng làm chuyện giữa khuê mật cùng nhau làm
Ở thời điểm sơ trung, lúc đó Hạ Úc An vẫn chưa đối với mình biểu lộ bất kỳ tình cảm vượt quá khuê mật, hai người cùng nhau về nhà, ở trên đường gặp được một chiếc xe tải mất khống chế, mắt thấy xe tải xông lại hướng chính mình, thời khắc đó cả người Giang Tầm Y đều là phát ngẩng. Cho nên khi cô bị dùng sức đẩy ra, thấy Hạ Úc An vì chính mình bị chiếc xe tải kia đυ.ng trúng, Giang Tầm Y thời điểm đó vẫn không biết Hạ Úc An khi đó rốt cuộc là ôm tâm thái gì đi cứu mình, dù cho đổi thành cô có lẽ cũng sẽ làm chuyện giống vậy, nhưng mà...chuyện lần đó đối với họ mà nói, đều ở trong lòng rơi xuống một vị trí mãi mãi cũng không có cách nào lãng quên
Giang Tầm Y thường thường sẽ nghĩ, yêu thích của Hạ Úc An đối với mình mà nói rốt cuộc là loại tình cảm thế nào. Có phải chính mình ở sau tai nạn xe lần đó đối với nàng quá mức chăm sóc, mới để nàng đem sự ỷ lại hiểu lầm thành yêu thích
"A Tầm, cậu đang suy nghĩ cái gì?" Hạ Úc An nghe thấy Giang Tầm Y rất lâu không nói chuyện, có chút mờ mịt ngẩng đầu nhìn cô, thì thấy Giang Tầm Y áy náy nhìn theo mình, ánh mắt như vậy ngoại trừ áy náy ra, Hạ Úc An đọc không ra tâm trạng khác, cũng chính là như thế, để Hạ Úc An càng thêm khó chịu
"Úc An, thật xin lỗi, chuyện khi xưa, ta rất có lỗi"
"Lại là xin lỗi sao" Hạ Úc An nghe Giang Tầm Y xin lỗi, thấp giọng nỉ non, bao nhiêu lần rồi, mỗi lần đều là như vậy, thật xin lỗi, rất có lỗi, Giang Tầm Y nói với mình mãi mãi đều là như thế, nhưng mà...ba chữ chính mình muốn nghe, trước giờ cũng không phải thật xin lỗi
"A Tầm, mình có chút chuyện, mình rời khỏi trước" Hạ Úc An bổng nhiên đứng lên, không nói thêm với Giang Tầm Y mấy câu nữa trực tiếp rời khỏi phòng nghỉ ngơi
Trầm Thư Đường đứng ở ngoài phòng bệnh, nàng không có đi vào quấy rối mẹ Trầm, mà là an tĩnh đứng trước kính, nhìn bà ấy ngủ say. Nghĩ đến mẫu thân rất nhanh sẽ có thể xuất viện, Trầm Thư Đường trong lòng nói không vui là giả, mà nàng cũng biết, tất cả những thứ này đều là Kiều Mạn Tích cho mình. Lần nữa nghĩ đến Kiều Mạn Tích, Trầm Thư Đường có chút suy sụp, nàng biết Kiều Mạn Tích rất bận, lại không nghĩ rằng biến mất hơn một tháng không liên lạc mình
Tuy như vậy rất bình thường, nhưng nàng vẫn là không cách nào ức chế nhớ người kia. Trầm Thư Đường sững sờ nhìn kính, vô ý thức hà ra một ít hơi thở, ở trên kính viết tên của Kiều Mạn Tích. Khi một nét chữ Tích cuối cùng hạ xuống, Trầm Thư Đường do dự hồi lâu, vẫn là lấy điện thoại di động ra, chậm rãi gọi nàng do dự hơn một tháng cũng không gọi điện thoại
Nếu như tính thời gian, Kiều Mạn Tích bên kia hẳn là buổi tối mới đúng, Trầm Thư Đường cũng không ôm bất kỳ mong đợi, nhưng sau khi điện thoại đang vang lên vài tiếng, lại được kết nối
"Hello, Tiểu Đường Đường nhớ tôi rồi?" Điện thoại sau khi kết nối, là mở màn quen thuộc, chính là cái âm thanh này để trái tim Trầm Thư Đường bay bổng hơn một tháng đột nhiên an ổn xuống. Nàng chưa hề biết, thanh âm của Kiều Mạn Tích sẽ cho người ta an tâm như thế, đến mức nàng không cách nào mở miệng, thậm chí không nói ra được lời hoàn chỉnh
"Kiều...Kiều Mạn Tích, chị còn chưa ngủ" Trầm Thư Đường lắp ba lắp bắp nói ra, bên kia quả nhiên truyền đến Kiều Mạn Tích cười khẽ
"Tiểu Đường Đường sao đáng yêu như thế, hiện tại mới hơn 9 giờ, tôi ngủ cái gì a. Ngược lại là em, lại lâu như vậy không gọi cho tôi, bây giờ rốt cục nhớ tới tôi rồi?" Thanh âm của Kiều Mạn Tích nghe vào rất vui vẻ, đồng thời mang theo chút lười biếng, Trầm Thư Đường lắc lắc đầu, nhưng nghĩ đến Kiều Mạn Tích không nhìn thấy, lại siết chặt điện thoại di động, nghĩ xong mới mới mở miệng
"Kiều Mạn Tích, em...em không phải bổng nhiên nhớ chị, em luôn đều...rất nhớ chị" Trầm Thư Đường đỏ mặt nói xong câu đó, nàng thậm chí không biết mình là nghĩ như thế nào, lại đem lời xấu hổ như vậy nói ra, ngượng ngùng và bất an để Trầm Thư Đường sợ đến ấn ngắt điện thoại, lại cũng không có dũng khí gọi đến nữa. Nàng đợi một chút, thấy Kiều Mạn Tích không có gọi lại, trong lòng có chút an ủi, nhưng cũng không ít thất vọng, nhưng tự nhiên, vui sướиɠ cũng là có
Trầm Thư Đường có chút vui vẻ ôm điện thoại di động cười ngây ngô, đúng lúc nàng muốn rời khỏi, ngẩng đầu thì thấy được Hạ Úc An đứng ở một bên, sắc mặt của nàng ấy trắng bệch, hốc mắt hiện ra màu đỏ tươi, dửng dưng nhìn theo mình. Trầm Thư Đường bị nàng ấy dọa hết hồn, nhưng Hạ Úc An không nói gì, lẳng lặng từ bên người nàng đi qua
Trầm Thư Đường ngơ ngác nhìn bóng lưng của nàng ấy, nàng luôn cảm thấy, ánh mắt của Hạ Úc An vừa rồi khiến người ta khó chịu, loại khó chịu đó sẽ truyền nhiễm, bởi vì bên trong ẩn giấu quá nhiều mặt trái của tình cảm, nhiều đến để Trầm Thư Đường hoảng sợ
Hết chương 22
Tác giả có lời bảo bối: Chào mọi người, nơi này là bởi vì di tình biệt luyến cho nên mẹ kế bạo tử chỉ muốn viết Kim chủ nan vi. Hôm nay một lần nữa về đến phòng rèn luyện thân thể rèn luyện, trước đó đi Bắc Kinh trở về, lại dưỡng hình xăm, lại bận đi Nhật Bản học chút Nhật ngữ sơ sài trước, sau đó vẫn kéo dài tới hiện tại, cuối cùng trở lại tập thể hình. Vốn là trở về quá mệt rồi, thế nhưng dựa vào tình yêu của ta đối với con gái ruột Kiều tao tao, ta cứ như vậy điên cuồng viết chương hơn 4000, tuy Kiều tao tao chỉ là một cuộc điện thoại
Nhưng mà mọi người đừng nóng vội, chương sau tao(*) khí mười phần của Kiều tổng sẽ trở về thương yêu tiểu khả ái~ tuyệt đối là tao khí mười phần trở về. Mặt khác, cp Hạ Giang của mọi người xuất hiện rồi, xin nhớ kỹ định luật này, Hạ bức khổ ra trận, nhất định sẽ bị ngược. Ta biết mọi người đều là đẩu M, thấy con gái ruột ta bị ngược mọi người còn hưng phấn hơn ta, chà chà, mỗi lần ngược Hạ, ta đều cảm thấy, sảng khoái a, đây tuyệt đối là bởi vì ta quá yêu nàng rồi chứ? Có thể chứng minh, văn này: Kiều tao tao là ta con gái ruột ta, Hạ bức khổ là khuê nữ là ta yêu nhất~ từ chối phản bác
(*)Tao: lẳиɠ ɭơ....
Edit: Tui đang phân vân cách xưng hô của Giang Tầm Y với Hạ Úc An, ban đầu tính cho xưng hô cậu-mình như cách xưng hô của Hạ Úc An, nhưng do tui thấy Tầm Y chưa yêu Úc An nên không tính cho xưng hô cậu mình, đợi sau khi Tầm Y yêu Úc An rồi mới thay đổi xưng hô cũng như biểu đạt thay đổi tình cảm, còn về xưng hô ta-ngươi thì nghe quá xa lạ, giờ đang phân vân không biết xưng hô thế nào nữa, cho nên mn bỏ phiếu nào
Cậu-mình hay ta ngươi
Hiện tại chỉ mới vài chương có Hạ Giang thôi nên còn thay đổi được, đợi may mốt nhiều quá làm biếng thay đổi lắm, cho nên mn nhiệt tình chọn đi nào hehe