Chương 16
Trầm Thư Đường không ngờ được ở thời điểm này Kiều Mạn Tích sẽ xuất hiện ở đây, nàng dường như không nghe được lời của Kiều Mạn Tích nói, bởi vì hiện tại tràn đầy tim tràn đầy mắt, nàng thấy được đều chỉ là Kiều Mạn Tích nhìn chăm chăm mình. Dường như đang nói với chính mình, chị đến rồi, không sao đâu. Trầm Thư Đường không cho rằng chính mình là người yếu đuối, nàng rất sớm thì học được bảo vệ chính mình, chăm sóc mẫu thân và em gái, cho nên đối mặt với lời đồn vô căn cứ đó nàng lựa chọn lờ đi, chỉ là không ngờ được Sầm Lạc sẽ đối với chính mình như vậy
"Cô...cô là người nào" Sầm Lạc thấy được khí tràng của Kiều Mạn Tích sớm thì sợ đến run lẩy bẩy, Tuy nàng ta không biết người này là ai, nhưng nhìn thấy vệ sĩ và tư thế loại kia cũng biết không dễ chọc, càng thêm ngạc nhiên Trầm Thư Đường làm sao có thể quen biết loại người này
"Ta là người nào ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần nói, ngươi muốn để lại bộ phận nào, hay là nói, cái nào cũng không cần?" (Tác giả đề cử: tàn ảnh đoạn hồn kiếp)
Bây giờ tâm trạng của Kiều Mạn Tích có thể nói là vô cùng không tốt, cô vốn dĩ là muốn đến tìm Trầm Thư Đường, không ngờ được vừa đến cửa trường học thì thấy được tiểu Khả Ái nhà mình bị người ta khi dễ. Cư nhiên còn dám cưỡng hôn? còn dám sờ tới sờ lui? Kiều Mạn Tích không vui rồi, bây giờ cô hận không thể đem con người không biết trời cao đất rộng này dùng bạt tay quất chết, cư nhiên dám ngấp nghé người của cô, không muốn sống rồi?
"Cô có tư cách gì làm như vậy, tôi muốn báo cảnh sát!" Sầm Lạc nói ra như vậy, muốn động tay cầm lấy điện thoại, lại bị vệ sĩ của Kiều Mạn Tích ấn lấy tay kia, trực tiếp đè ở trên đất, đột nhiên đau đớn cả lời cũng nói không ra
"Tiểu Đường Đường, em có sao không? vẫn may tôi đến nhìn em một cái, nếu không cái trắng em đây tốt như vậy, xém chút thì cúng cho heo rồi" Kiều Mạn Tích nhẹ tiếng nói ra, một bộ dạng sợ sệt, thấy cô dùng khăn tay lau mặt lau miệng lại lau tay cho nàng, Trầm Thư Đường lúc này mới từ từ trở về, nàng liếc nhìn Sầm Lạc, nhẹ nhàng kéo lấy tay của Kiều Mạn Tích
"Kiều Mạn Tích, cô ấy là bạn phòng của em, giữa tụi em phát sinh một chút hiểu lầm, chuyện này để em xử lý được không? " tuy rằng Sầm Lạc không tốt mọi mặt, nhưng Trầm Thư Đường vẫn là không muốn để nàng ta bị chặt tay chặt miệng, nghe nàng nói như vậy, Kiều Man Tích cũng chỉ có thể coi như thôi, để vệ sĩ buông Sầm Lạc, dẫn theo Trầm Thư Đường lên xe. Chỉ là sau khi lên xe, ttâm tình của Trầm Thư Đường lại luôn rất thấp, dường như nhìn ra nàng bất ổn, Kiều Mạn Tích từ bỏ dẫn người về nhà, mà là đưa Trầm Thư Đường trở về nhà nàng, sau đó gọi điện thoại
"Tiểu Trương"
"Vâng, Kiều tổng"
"Đi điều tra cho ta trường học Trầm Thư Đường gần đây phát sinh chuyện gì, ta muốn biết toàn bộ tin tức ở trường học của em ấy"
"Vâng, tôi thì đi làm"
Kiều Mạn Tích có quyền có thế, rất nhiều thời điểm giải quyết vấn đề chỉ là chuyện của một cuộc điện thoại, cô ngồi ở trên sofa trong công ty, không qua bao lâu, tiểu Trương đã đem tin tức xác thực nói cho chính mình. Sau khi Kiều Mạn Tích nghe được mới có chút hối hận, thì ra là hành vi của chính mình ngày đó tạo thành phiền phức cho tiểu sủng vật đáng yêu của mình rồi. Như vậy nói ra, hành vi của mình xác thực không phải hợp cách chủ nhân
Kiều Man Tích chỉ kiểm điểm một chút thì tìm được cách giải quyết, cô suy nghĩ một chút, dự định trước tiên không nói cho Trầm Thư Đường biết, đợi đến ngày mai rồi cho kinh ngạc cũng kịp. Cho nên cả một buổi tối, Trầm Thư Đường đều nhốt mình trong phòng, hôm nay không phải ngày nghỉ, Trầm Ức tự nhiên cũng không ở nhà. Nằm trên chiếc giường hai người kia, Trầm Thư Đường nói không buồn là giả, nhưng nàng sẽ không vì chuyện này đau buồn
Có thể tổn hại lòng người, chỉ có người để tâm, mà lời đồn nhảm tổn thương nhất của trường học, bao gồm Thái Nhã và Sầm Lạc, đối với nàng mà nói cũng chẳng qua là công kích ngôn ngữ thôi. Nghĩ đến hôm nay Kiều Mạn Tích giúp đỡ chính mình, Trầm Thư Đường lấy ra cuốn tập trong bàn, đem chuyện này nhớ lại. Nàng chịu không nổi mở wechat ra, phát hiện Sầm Lạc đã từ trong nhóm bạn cùng phòng rút ra, nàng suy nghĩ một chút, cũng nhấn rời khỏi nhóm, đồng thời gửi cho Kiều Mạn Tích một tin nhắn
"Kiều tổng, hôm nay cám ơn chị" trong lúc Trầm Thư Đường cho rằng sẽ không có trả lời, trước mặt lại bắn ra một tin tức, còn mang theo một biểu tình. Biểu tình rất đáng yêu, là một con người nhỏ màu trắng đầu tròn liếc mắt nhìn mình, một bộ dạng đắc sắt (đắc ý nên khoe khoang), sau đó còn có một câu nói. "Cứu tiểu Khả Ái nhà tôi, nói cám ơn cái gì, nên mà" cho dù cách một màn hình, Trầm Thư Đường đều tưởng tượng được một bộ dạng khuôn mặt đắc sắt của Kiều Man Tích
Nàng cười thu lại điện thoại, suy nghĩ một chút lại nhịn không được gửi ngủ ngon qua, quả nhiên, tin này Kiều Mạn Tích không trả lời, nhưng Trầm Thư Đường vẫn là cảm thấy tâm trạng tốt rất nhiều, nàng nhắm mắt lại ngủ đi, ngày thứ hai cho dù không muốn đi học thế nào nữa, cũng phải đối mặt. Chỉ là mới vừa đến trường học, thì nghe nói trường học hôm nay có một người của doang nghiệp đầu tư muốn người sửa chữa lớp học và phòng ngủ, nghe được tin tức này, học sinh trong trường học có thể nói là vô cùng vui mừng, cũng để chuyện kia của Trầm Thư Đường pha loãng một chút
Bình thường mà nói, người đầu tư đều sẽ ở trong trường học dạo một vòng, mà phần lớn học sinh thích nhất là cái gì? đương nhiên là tám chuyện, họ nghe nói người đầu tư là nữ, là cái gì tổng tài của tập đoàn lớn trấn Gia Hải, cái gì thiên kim nhà giàu, bạch phú mỹ(*), các loại lời đồn hoàn toàn đem người đầu tư nói đến hết sức cực kỳ sinh động, đặc biệt là khi cơ quan nhà trường đem họ tụ tập cùng nhau, tựa hồ là nghênh tiếp người đầu tư trong truyền thuyết kia, bọn học sinh gây rối cũng là càng sâu
(*) Bạch phú mỹ: người đẹp, da vẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp, gia cảnh tốt
Bình thường gặp được cục diện này, Trầm Thư Đường hơn phân nữa là không tham gia, hoặc là bị người khác cùng phòng cưỡng ép kéo đi, mà hiện tại, nàng liếc thấy ba người khác trong phòng, đã lựa chọn âm thầm đứng trong một góc. Dù sao chuyện của cơ quan nhà trường, không liên quan gì với nàng
Nhưng mà, khi chiếc xe quen thuộc kia dừng ở trước cửa trường học, màu xanh thăm thẳm phô trương quen thuộc, chiếc xe thể thao hào hoa trong tieba gần đây tỉ suất xuất hiện cực cao. Cho nên học sinh ở cùng một thời gian đem ánh mắt chuyển hướng Trầm Thư Đường ở trong góc, một bộ dạng thì ra là như thế. Mấy ánh mắt này hơn phân nữa là trào phúng, càng nhiều là xem náo nhiệt. Còn có không ít người xì xào bàn tán, nói là cha nuôi của Trầm Thư Đường đến rồi
Nhưng mà, khi một chiếc giày cao gót màu đỏ từ trong xe ra, tiếp đó là một đôi chân đẹp nhỏ mà thon dài, váy ngắn màu đen, kính râm màu đen, Kiều Mạn Tích trước giờ không có phô trương vốn, một người nếu như không có thực lực cứng rắn giả bộ, bạn có thể nói cô ấy làm bộ làm tịch. Mà đối với Kiều Mạn Tích loại người có tiền có sắc có thực lực, làm bộ làm tịch hiển nhiên không thích hợp, suy cho cùng người ta không cần giả vờ, cho nên cũng chỉ có thể nói là ngầu
Sự việc ở thời khắc này xuất hiện đảo ngược, bởi vì người nào cũng không ngờ được, ở tieba che cả đại lầu vạn tầng kia, cha nuôi được phun xịt hình dung sinh động như thật của Trầm Thư Đường, tên gọi tắt cha nuôi Trầm, lại là một nữ nhân? toàn trường tất cả xôn xao, cuối cùng vẫn là hiệu trưởng ra mặt, mới để họ yên lặng xuống
"Các vị bạn học, vị này chính là người đầu tư của chúng ta, tổng tài của tập đoàn Kiều thị, cô Kiều Mạn Tích" theo giới thiệu của hiệu trưởng, phía sau sôi trào khắp chốn, chung quy đây là chuyện tốt, mà sau đó là phải, Kiều Mạn Tích thật sự là quá đẹp rồi. Minh tinh nào, mọi người đều biết, nhưng cảm giác trên người kia của Kiều Mạn Tích, lại là minh tinh hơn minh tinh
Thấy cô tháo đi mắt kính, hoàn toàn không che đậy giương mắt nhìn Trầm Thư Đường, bộ dạng đó, có gợi cảm của nữ nhân rồi, còn có chút ngây thơ và đáng yêu của thiếu nữ như vậy, phối hợp với tư thái, tướng mạo, khí chất, tiền, xe, trực tiếp trở thành nữ thần trong mắt tất cả học sinh. Sau đó, nữ thần thì cứ như vậy đi rồi, nhưng mà, khi đi không quên kéo theo Trầm Thư Đường đi. Lần này, đại lầu vạn tầng, phỏng chừng phải xóa rồi
Thì ra không phải cha nuôi...mà là nữ thần a
Một đường theo Kiều Mạn Tích lên xe, ý thức của Trầm Thư Đường đều là rời rạc. Nàng không phải không biết Kiều Mạn Tích tại sao bổng nhiên xuất hiện, lại bởi vì muốn cố ý kéo mình đi. Nhưng mà nàng biết, lại không hiểu Kiều Mạn Tích tại sao phải làm như vậy. Con người này tuy phô trương kiêu căng, nhưng bỏ vốn cho trường học chuyện này không phải chuyện cô sẽ làm. Chẳng lẽ là vì chính mình? không, Trầm Thư Đường vẫn không tự tin như vậy
Nàng rối rắm nữa ngày, mà Kiều Mạn Tích cũng là nhìn nàng nữa ngày. Kỳ thực cách này, cũng là Kiều Mạn Tích đột nhiên nghĩ đến, cô xem thường cái trường học kia, nhưng ngoại trừ cách này, tựa hồ không có cái gì có thể để danh tiếng của Trầm Thư Đường tốt lên. Tuy rằng cô từng thông báo qua với trường học, nói không muốn nghe được ngôn luận tương tự nữa, nhưng thực tế hành động lên, vẫn là loại phương pháp có hiệu quả. Lúc này thấy Trầm Thư Đường dáng vẻ còn rầu rĩ không vui, Kiều Man Tích bỗng nhiên nghiêng ngã, trực tiếp nằm ở trong lòng nàng
"Tiểu Đường Đường đang nghĩ cái gì? cũng bỏ mặc tôi" Kiều Mạn Tích bĩu môi bán manh, đâu giống như dáng vẻ tổng tài
"Em chỉ là đang suy nghĩ, Kiều tổng tại sao phải làm như vậy, em...thực ra chuyện của em, cũng không cần phiền phức chị" Trầm Thư Đường không muốn làm cho Kiều Mạn Tích vì mình làm nhiều như vậy, nàng cảm thấy chính mình nợ Kiều Mạn Tích rất nhiều nhân tình
"Tiểu Đường Đường, em là ngốc sao? tôi từng nói rồi, em được tôi bao nuôi, chính là người của tôi, có người khi dễ em, vậy chính là khi dễ tôi, càng huống hồ ngày đó là tôi thiếu suy nghĩ mới sẽ truyền ra loại chuyện kia. Sau này em có phiền phức gì, trực tiếp nói với tôi thì được rồi" Kiều Mạn Tích bá đạo nói ra, hoàn toàn không cho đường trầm Thư Đường bất cứ từ chối nào, thấy cô nằm ở đó đùa tóc của mình, Trầm Thư Đường nhịn không được sờ lên tóc dài của Kiều Mạn Tích, nàng cảm thấy tim của mình đập nhanh chóng, cả bản thân nàng cũng nói không ra loại rung động này là thế nào
"Kiều Mạn Tích, cám ơn chị" Trầm Thư Đường không có kêu Kiều tổng nữa, mà là trực tiếp kêu cả tên của Kiều Mạn Tích, nghe được nàng nói như vậy, Kiều Mạn Tích hài lòng ngồi dậy ôm lấy nàng, vỗ vỗ đầu nàng
"Ngoan, đừng nói cám ơn, đúng lúc qua mấy ngày là mười một rồi, tôi dẫn em ra ngoài chơi"
Kiều Mạn Tích nói lời êm tai, tay ở trên ngực mình nhẹ nhàng bóp lấy, cảm thấy tay của cô không thành thật, Trầm Thư Đường lần đầu không có né tránh, mà là nghiêng đầu nhìn hướng Kiều Mạn Tích, bổng dưng nàng cảm thấy, có thể gặp được Kiều Mạn Tích, đại khái là chuyện may mắn nhất đời này của mình
Hết chương 16
Tác giả có lời muốn nói:
Gào gừ, bởi vì...Nguyên nhân này như vậy, văn Kim (tiền) chủ nan vi này đổi thành Kim (hôm nay) chủ nan vi, cho tới vì sao, ở một bên khác giải thích rồi, mọi người tự đến xem đi...
Có thể nói gần nhất tâm tình tương đương không tốt, tương đương ngột ngạt rồi, đến thời điểm này đều cảm thấy viết văn là một chuyện hoàn toàn để người cảm thấy vui vẻ