Kim Chủ Nan Vi

Chương 14 Cp phụ Hạ Úc An x Giang Tầm Y

Chương 14

"Vương thúc, đưa ta đi bệnh viện" vũ hội vừa mới tiến hành được một nữa, Hạ Úc An đã có chút đợi không nổi nữa, không biết bắt đầu khi nào, nàng trở nên chán ghét nơi nhiều người, chán ghét mấy thanh âm kia, càng chán ghết mấy người kia đang nhìn mình. Hoặc là nói, tất cả người và sự vật không liên quan đến Giang Tầm Y, đều sẽ để nàng cảm thấy chán ghét

"Tiểu thư có phải cảm thấy cơ thể không khỏe? tôi đây thì gọi điện thoại cho lão gia" khi tài xế được kêu Vương thúc nghe được Hạ Úc An muốn đến bệnh viện, vội vàng cầm ra điện thoại, lại bị người sau cản lại

"Vương thúc, ta không phải không khỏe, hôm nay A Tầm đang ở bệnh viện tăng ca, ta muốn đi thăm cậu ấy"

"Sức khỏe của tiểu thư không sao thì được rồi, tôi đưa người đi"

Nghe được sức khỏe của Hạ Úc An không vấn đề, Vương thúc đạp chân ga, hướng đến bệnh viện Lan Lâm chạy đi. Bệnh viện này cơ hồ có thể nói là địa phương mà Hạ Úc An thường xuyên đến nhất ngoài nhà. Thân thể nàng không tốt là bẩm sinh, khi xưa không đủ tháng thì vì ngoài ý muốn sinh ra, thân là trẻ sinh sớm xém chút mất mạng, sau đó lại xảy ra tai nạn xe, có thể nói là trên tuyết thêm sương (hết khổ này đến khổ khác)

Ở trong kí ức của Hạ Úc An, nàng thường xuyên chạy tời chạy lui ở hai địa phương nhà và bệnh viện, chỉ là so với lúc trước, bây giờ chính mình đến bệnh viện thiếu đi sự bất an và khó chịu, nhiều thêm sự chờ đợi và hân hoan. Chung quy Giang Tầm Y thì ở nơi đó làm việc, bây giờ cũng trở thành bác sĩ điều trị chính của mình. Đến dưới lầu bệnh viện, Hạ Úc An xếp hàng ở quán gần đó để mua đồ ăn đêm sushi, còn có canh và bánh ngọt. Sau khi xách mấy thứ này vào, Hạ Úc An đến lễ tân

Nàng không kịp thay y phục, tự nhiên là mặc một thân lễ phục tham gia vũ hội. Hạ Úc An tướng mạo xuất chúng, bình thường đến bệnh viện thì đã thu hút không ít ánh mắt của người ta, càng huống hồ lần này còn là yên tĩnh trang điểm qua. Tóc dài màu nâu được gió thổi lên, lại được nàng đưa tay vén ra. Trước đó uống một chút rượu, trên mặt của Hạ Úc An mang theo chút đỏ ửng, nghĩ đến lập tức thì có thể thấy được Giang Tầm Y, gương mặt kia cũng không trầm nữa, treo lên nụ cười có chút hân hoan

Lễ tân tiếp đãi nhìn đến xuất thần, cho đến Hạ Úc An đứng ở trước mặt mình một lúc mới mở miệng. " Hạ tiểu thư, cô có chuyện gì sao?" Lan Lâm là bệnh viện tư nhân, nói trắng ra cũng chính là nơi một số người có tiền thường xuyên đến khám ở trấn Gia Hải. Ở đây không chỉ biện pháp bảo mật rất tốt, phục vụ cũng là chu đáo, bởi vì Hạ Úc An thường đến đây, lễ tân và một ít y tá bác sĩ cũng sớm thì quen biết nàng rồi

"Ta nghe nói bác sĩ Giang hôm nay trực ban, ta đến đưa cho cậu ấy bữa tối" khi Hạ Úc An tâm tình tốt, nụ cười trên mặt là đặc biệt rạng rỡ, thì giống hiện tại. Mắt của nàng vì nụ cười mà cong thành dạng trăng lưỡi liềm xinh đẹp, so với thông thường mắt hai mí đều rõ ràng đặc biệt đẹp, lễ tân tiếp đãi vẫn là lần đầu tiên thấy được Hạ Úc An tâm tình tốt như vậy, cô ấy cúi đầu lật xuống ghi chép trực ban của hôm nay, hơi nhíu chân mày

" Hạ tiểu thư, hôm nay cũng không phải ngày bác sĩ Giang trực ban, cô ấy trở về nhà lâu rồi" nhân viên tiếp đãi nhẹ giọng nói, ngay sau đó thì thấy được biểu tình và của Hạ Úc An lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được thay đổi bộ dạng. Nụ cười đó từ rạng rỡ trở thành cứng ngắc, rồi từng chút từng chút biến mất. Thậm chí đồng tử của hai mắt màu đen kia cũng trở nên u ám xuống, lễ tân cảm thấy cũng không phải thị giác của chính mình sai lầm, đồng tử trước đó của Hạ Úc An rất đẹp, màu mắt của nàng là đen thuần túy, khi sáng lên thì giống như bên trong đều tản phát ánh sáng, nhưng hiện tại trở nên một mảng u ám

Người ở bệnh viện không ít người biết quan hệ của Hạ Úc An và Giang Tầm Y, hai người họ là khuê mật rất thân thiết, nhưng có khi nhìn ra...tựa hồ quan hệ của hai người không giống trong lời đồn tốt như vậy

"Là như vậy a, cám ơn cô" nghe thấy Giang Tầm Y không ở đây, Hạ Úc An nhìn rồi nhìn bữa tối trên tay, cúi đầu đi ra khỏi bệnh viện. Sau khi lần nữa trở về xe, nàng lờ đi vấn đề của Vương thúc, mà là lăng lăng nhìn đồ ăn đóng gói tinh xảo, suy nghĩ bay đến xa chút rồi

Chính mình tại sao phải qua đó chứ, thì sẽ không chọc thủng lời nói dối của A Tầm đâu. Là lần thứ mấy rồi, không tính lần đó của mấy ngày trước, hôm nay đã là lần thứ tư của tháng này A Tầm nói dối mình rồi. Tại sao cô phải nói với nàng tăng ca, có phải là không muốn thấy được mình? Thế nhưng chính mình mấy ngày trước đều rất nghe lời, không có không ăn đồ, cũng thử ra ngoài tham gia vũ hội rồi, thế nhưng...A Tầm tại sao phải nói dối chứ?

Nên làm sao đây...nếu như không nhìn thấy A Tầm, bữa tối phải làm sao, hoặc là nói, bữa tối không cầm cho cậu ấy ăn, mình nên làm sao gặp cậu ấy. Hạ Úc An cúi đầu suy nghĩ, qua một chút, nàng mới ra quyết định. "Vương thúc, đến nhà A Tầm, ta đem bữa tối đưa cho cậu ấy" trong chớp mắt, Hạ Úc An lần nữa treo lên nụ cười, nàng cầm ra chiếc gương trong túi xách, tinh tế lần nữa bổ trang

Nàng lau đi vết son trên miệng, đổi một màu đỏ tươi càng thêm nhiệt tình, màu đỏ phô trương phối với gò má trắng nõn, để Hạ Úc An nhìn đến càng xinh đẹp kiều diễm. Nàng nhìn rồi nhìn chính mình trong gương, lại kiểm tra quần áo trên người, sau khi cảm thấy đều rất hoàn mỹ, thấp giọng ca bài ca Giang Tầm Y thích, cho đến dưới nhà cô

"Vương thúc, ngươi trở về chỗ ba đi, tối nay ra trực tiếp ở chỗ A Tầm"

"Được, tiểu thư tôi đi trước"

Vương thúc thấy Hạ Úc An vào tiểu khu, lúc này mới chạy xe đi, chỉ là Hạ Úc An không có lập tức lên lầu, mà là đứng ở dưới lầu, ngẩng đầu nhìn căn phòng thuộc về Giang Tầm Y. Không ngoài dự đoán, chỗ đó quả nhiên đèn sáng. Tiểu khu của Giang Tầm Y là loại hình nhà mới, tổng cộng có 27 tầng, mà tầng lầu Giang Tầm Y ở là tầng 12

Đã đếm không rõ có bao nhiêu lần, buổi tối chính mình nhớ cậu ấy nhớ đến ngủ không được thì sẽ một mình chạy đến đây đếm cửa sổ nhà Giang Tầm Y. Hạ Úc An ngẩng đầu, lăng lăng nhìn nguồn sáng của tầng 12 tản phát, nhịn không nổi lần nữa cầm ra điện thoại, gọi cho Giang Tầm Y

"A Tầm, vũ hội kết thúc rồi, mình có thể đến gặp cậu không?" Hạ Úc An nhẹ tiếng nói ra, sự chờ đợi trong ngữ khí lại đầy cơ hồ muốn chảy ra ngoài

"Không cần đâu, ta ở bệnh viện trực ban, tối nay rất bận"

"Cậu bận lên thì quên ăn cơm, mình sợ cậu đói bụng, mình đưa bữa tối cho cậu, không được sao?"

Hạ Úc An cuối cùng nhìn cửa sổ sáng đèn kia, người của điện thoại bên đó im lặng một chút, chậm rãi mở miệng: "Ta không đói, cũng ăn cơm rồi, ngươi không cần đến" thoại âm rơi xuống, điện thoại đã lần nữa không có âm thanh, nhìn màn hình đen đi, Hạ Úc An thu lại điện thoại, đứng nguyên tại chỗ không có động đậy. Nàng không biết chính mình nên lên lầu không, nếu như lên lầu, có lẽ sẽ chọc thủng lời nói dối của A Tầm, nhưng nếu như không lên lầu, tối nay, chính mình nên phải làm sao đây chứ? Không thấy được cậu ấy, bản thân sẽ không cách ngủ được a

Do dự một chút, Hạ Úc An vẫn là xách bữa tối, đạp giày cao gót vào tầng lầu, thang máy của tầng lầu có bốn phía, mà nàng lại lựa chọn nơi xa hơn, từng bước từng bước đi qua, rồi nhấn 12, chờ đợi. Ở thời điểm này, tựa như một giây cũng bị làm cho vô cùng lâu dài, khi đi qua hành lang dài, đến trước cửa Giang Tầm Y, Hạ Úc An hít sâu một hơi, nhấn lấy chuông cửa

Qua một chút, bên trong truyền đến tiếng bước chân, Hạ Úc An vội vàng treo lên nụ cười, ở thời khắc cuối cùng mở cửa, mà nở rộ ra. Giang Tầm Y hiển nhiên không nghĩ đến Hạ Úc An sẽ đến đây, cô hơi cau mày, nhìn bữa tối trong tay của đối phương, không tự nhiên nắm chặt chốt cửa một chút

"Ngươi làm sao đến" không có giải thích, không có hoan nghênh, không phải nói ngươi đến rồi, mà là hỏi, ngươi làm sao đến. Chất vấn này ngược lại lộ ra chính mình giống như một người nói dối, Hạ Úc An trong lòng run lên, nàng cười một cái, đi vào cởi bỏ giày cao gót, sau đó do dự mấy giây, ôm lấy Giang Tầm Y

"Mình nhớ A Tầm, cho nên thì đến, mình mang bữa tối cho cậu" Hạ Úc An vui vẻ nói ra, Giang Tầm Y lại chỉ là cứng nhắc lùi ra sau mấy bước tráng khỏi cái ôm này, dẫn nàng vào trong phòng. Trên bàn bày một ít tài liệu, hiển hiên là Giang Tầm Y đang xem. Cô không có nói chuyện, cũng không có động mấy món ăn kia, vẫn như cũ nhìn mấy bệnh án trị bệnh kia trên bàn

Hạ Úc An thích thú nhìn dáng vẻ Giang Tầm Y nghiêm túc, họ là thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là quan hệ khuê mật tốt nhất trong mắt tất cả mọi người. Chẳng qua là, Hạ Úc An lại hy vọng quan hệ của họ là người yêu. Chính mình thích tất cả của Giang Tầm Y, chỉ có sự tồn tại của Giang Tầm Y, thì đủ để Hạ Úc An thần hồn điên đảo

Đúng như công việc của Giang Tầm Y, cảm giác cô cho người khác cũng là có chút thận trọng. Từ tóc dài màu đen không có nhuộm, chỉ có ủi nóng đơn giản, hơi có chút độ cong uốn lượn. Tướng mạo của Giang Tầm Y có ôn nhu vốn có của người phương nam, vóc dáng cô cao, nhưng thấp hơn mình hai cm, tính cách có chút cố chấp không ngờ

Vì không quét đến văn kiện, cô đem tóc dài màu đen vén ở sau tai, lộ ra bên mặt xinh đẹp. Bên mặt của cô rất đẹp, góc cạnh gò má rất rõ ràng, lông mày chỉnh tề sạch sẽ, tuy rất ít cười, nhưng hai mắt lại tiết lộ sự ôn nhu và chuyên chú mà người kế bên nhìn không ra. Khi nghiêm túc cô luôn có một chút động tác nhỏ, ví dụ như quen dùng răng cắn môi dưới, hoặc là mím môi, mấy thói quen này Hạ Úc An đều biết

Rõ ràng là chi tiết nhỏ không chú ý thì sẽ bỏ qua, nàng lại dễ như chơi nhớ được, rồi dùng hơn hai mươi năm để say mê

"A Tầm, cậu nghĩ ngơi một chút đi, mình mua đồ cậu thích ăn cho cậu, chỗ này có sushi, mình đặc biệt xếp hàng mua cho cậu, còn nước chè xanh cậu thích uống" Hạ Úc An nhẹ giọng nói ra, nàng mở hộp ra, dùng đũa gấp lên một chút sushi đưa đến bên miệng của Giang Tầm Y, nhưng đối phương luôn luôn không nhìn nàng, thì chỉ là lắc lắc đầu, ra hiệu cô không muốn ăn đồ vật. Hạ Úc An giơ đến mười mấy giây, cuối cùng chỉ đành bỏ đũa xuống, thành thật thì giống tiểu sủng vật cuộn tròn bên góc của sofa

"Rất muộn rồi, ngươi không về sao?" qua nửa tiếng, Giang Tầm Y mới xem xong tài liệu, cô xoa xoa cổ cứng đờ, quay đầu nhìn Hạ Úc An từ đầu đến cuối không nói một lời, thấp giọng nói. "Nga...nếu như A Tầm ăn bữa tối của mình, mình thì trở về, nếu không mình thì nằm ỳ ở đây" Hạ Úc An chu môi, có chút bất mãn nói ra, nhìn ra nàng là thật sự quyết định như vậy, Giang Tầm Y chỉ đành gấp lên một miếng sushi đưa vào trong miệng

"Rất ngon, nhưng mà ăn không nổi, ngày mai ăn nữa được không?" Giang Tầm Y vươn tay sờ sờ trán của Hạ Úc An, sau khi xác định nhiệt độ cơ thể của nàng không vấn đề rồi thu tay lại

"Được, ngày mai mình vẫn sẽ đến tìm cậu, A Tầm, mình đi đây" thấy Giang Tầm Y ăn một miếng sushi, Hạ Úc An lại cười lên. Thấy nàng nhích qua, giống như muốn sắp hôn, Giang Tầm Y theo ý thức nghiêng đầu qua, rất rõ ràng tránh khỏi đi. Động tác như vậy quá lớn, cả viện cớ cũng không có biện pháp dùng

Nhìn thấy sự bài xích trong mắt của Giang Tầm Y, ngón tay của Hạ Úc An hơi run một cái, nàng cúi đầu cầm lên túi xách, bổng nhiên vươn tay đánh Giang Tầm Y một cái, xoay người hướng cửa mà đi. "A Tầm rất bướng bỉnh, quá hư rồi, mình đi đây" thấy nàng không tức giận, Giang Tầm Y thở phào một hơi, cô xoay người trở về phòng ngủ, mà Hạ Úc An quay đầu nhìn bóng dáng của cô, cũng đóng cửa rời khỏi

Hạ Úc An trước đó thì ở một tiểu khu khác gần đây mua một căn phòng, nàng không có gọi xe, mà là dùng thời gian nữa tiếng trở về, nàng cởi đi giày cao gót, không có mở đèn, một mình ủ ở góc tường của phòng khách, cúi đầu mở điện thoại nhắn tin cho Giang Tầm Y, nàng nói chính mình về nhà rồi, nhưng tin tức phát đi như là cục đá rơi vào trong nước, không có một chút tin tức

"A Tầm, cậu sẽ không trả lời mình đúng chứ, tin nhắn thứ 337 năm nay, cậu không có trả lời" nhìn theo ánh sáng trên điện thoại, Hạ Úc An cảm thấy ngực một trận đau nhói, nàng cũng không biết là bệnh cũ, hay là tâm lý ảnh hưởng. Nàng cau mày, mở ra ngăn kéo muốn tìm thuốc, nhưng thuốc bên trong quá nhiều, mà nàng không muốn mở đèn, thì chỉ có thể dùng tay lật lung tung

Lòng bàn tay truyền đến đau nhói để Hạ Úc An ngưng lại, nàng mở ra lòng bàn tay, bổng chốc phát hiện chính mình không cẩn thận nắm phải lưỡi dao lúc trước bỏ ở bên trong, lưỡi dao bén nhọn hãm sâu vào lòng bàn tay, hình thành một đạo vết máu cực lớn, máu tươi thuận theo chảy ở trong ngăn kéo, nhưng Hạ Úc An lại không nới lỏng tay, mà là quỳ ở trên đất, nắm lấy lưỡi dao phát ngẩng. Điện thoại ở lúc này vang lên, con ngươi nàng thất thần bổng nhiên khôi phục ánh sáng, Hạ Úc An nhìn cũng không nhìn trực tiếp nhận điện thoại

"A Tầm, mình đến nhà rồi" Hạ Úc An hưng phấn trả lời, nhưng người của bên điện thoại kia cũng không phải Giang Tầm Y

"Tiểu An, là mẹ, ba con nói con giữa chừng đi rồi, quả nhiên là đi tìm tiểu Y rồi à, hai đứa a, từ nhỏ thì thích dính chung với nhau"

"Mẹ...phải a, con đi tìm A Tầm rồi"

"Ân, thấy quan hệ hai đứa vẫn tốt như vậy mẹ thì yên tâm rồi, đúng rồi, mẹ và ba con qua mấy ngày dự định đi khu nghỉ mát chơi một chút, con có muốn đi cùng ba mẹ không?"

"Không, con và A Tầm hẹn phải ra ngoài, thì không đi đâu"

"Được, vậy con và tiểu Y ra ngoài đi"

Điện thoại cắt đứt, trong căn phòng lần nữa phục hồi tối om và yên tĩnh, thấy trên đất đọng lại một vũng máu nhỏ, Hạ Úc An gọi điện thoại cho Giang Tầm Y. Một lần không ai nhận, lần hai...lần ba...đến lần thứ năm, cuối cùng kết nối được

"A Tầm, mình đến nhà rồi"

"Ân"

"Mình qua mấy ngày phải cùng ba mẹ ra ngoài, ngày mai không thể đến tìm cậu rồi"

"A Tầm, mình yêu cậu"

"...Ngươi nghỉ ngơi sớm đi"

Nghe thấy Giang Tầm Y nói xong thì muốn gác máy, Hạ Úc An vội vàng kêu cô, môi dưới không ngừng run rẫy. "A Tầm, mình khó chịu, rất đau" Hạ Úc An che lấy ngực nằm sấp trên đất, tay phải nàng siết chặt lấy con, cả lòng bàn tay trở nên máu thịt mơ hồ. "Đau? Đau chỗ nào? có phải thân thể không thoải mái?" nghe thấy Hạ Úc An nói trên người đau, tâm tình của Giang Tầm Y cuối cùng phập phòng, nghe thấy quan tâm trong lời nói của cô, Hạ Úc An hài lòng cười lên

"Tay bị thương, rất đau"

"Nga, như vậy ngươi tìm bác sĩ tư nhân của Hạ gia thì được rồi" quả nhiên, nghe được Hạ Úc An chỉ là tay bị thương, Giang Tầm Y thở phào một hơi, ngữ khí cũng trở thành bình thường

"A Tầm, cậu hy vọng mình ở lại bồi cậu không?" Hạ Úc An nhẹ giọng hỏi, lời nói tràn đầy kì vọng và nhẹ nhàng

"Không, ngươi bồi bác trai bác gái đi chơi cũng tốt hơn"

"Vậy mình biết rồi"

"Được, vậy ta ngủ đây, ngủ ngon"

Giang Tầm Y vội vàng kết thúc điện thoại, Hạ Úc An cũng không ngăn cản nữa. Nàng lần nữa chống lên cơ thể, nhìn mấy ngày trên lịch, cầm lên cây bút trên bàn, hoàn toàn không quan tâm vết máu, dùng cây bút ở trên lịch vẽ mấy chữ X

A Tầm, cậu có biết hay không, mấy ngày không có cậu, cuộc sống của mình thì không có khác biệt gì với chết

Hết chương 14

edit: không biết nên để xưng hô của hai nhân vật này thế nào nữa, Úc An thì xưng hô với Tầm Y là mình cậu, ban đầu mình cũng tính để Giang Tầm Y xưng hô như vậy nhưng mà có quá thân thiết không? cho nên mình để Tầm Y xưng hô với Úc An là ta ngươi, chừng nào Tầm Y chuyển biến tình cảm thì để xưng hô mình cậu như Úc An sau, mà khả năng xưng mình cậu của Tầm Y chắc gần hết truyện hắc hắc