Chương 150: Cầu xin cậu đừng rời khỏi mình
Hạ Úc An ngày hôm sau thức dậy không thấy bóng người của Giang Tầm Y, nhưng mà đối với ký ức tối hôm qua của nàng vẫn là rất rõ ràng. Nàng nhớ tới Giang Tầm Y xông vào phòng tắm, nhớ tới nụ hôn nóng bỏng của cô, vuốt ve không thể chờ đợi được nữa, còn có chính mình dễ như chơi thì bị cô… Nghĩ đến tất cả tối hôm qua, sắc mặt của Hạ Úc An khẽ biến thành ửng đỏ, nhưng trong lòng lại xoắn xuýt lên
Nàng không muốn chính mình cùng Giang Tầm Y dây dưa tiếp nữa, nhưng bây giờ tất cả phát sinh căn bản không như ý của chính mình. Nàng thừa nhận nàng còn yêu Giang Tầm Y, thậm chí, đời này cũng không thể sẽ vứt bỏ tình yêu đối với cô. Chính mình chỉ là sợ rồi, khϊếp đảm rồi, mệt rồi cũng muốn chạy trốn rồi. Nàng muốn ở chung với Giang Tầm Y, nhưng trong lòng hoảng sợ sự lừa gạt của cô. Rối rắm như thế, Hạ Úc An hoàn toàn không chú ý tới Giang Tầm Y bưng bữa sáng đi vào, mãi đến tận đối phương vỗ vỗ bờ vai của chính mình nàng mới lấy lại tinh thần
“Úc An, ăn một chút đồ đi” Giang Tầm Y từ buổi sáng bận đến bây giờ, cô vừa tới bệnh viện này, chuyện muốn làm cũng rất nhiều, còn muốn làm bữa sáng cho Hạ Úc An, nhưng rõ ràng là bận đến thời gian uống nước đều không có, cô cũng rất hưởng thụ thời gian bận rộn như vậy. Đặc biệt là nghĩ đến dáng vẻ của Hạ Úc An tối hôm qua nở rộ ở trong tay mình, Giang Tầm Y mỗi khi nghĩ đến đều có loại cảm giác vô cùng dư vị
Có lẽ “ăn” được một lần thì càng muốn ăn thêm nữa chính là như vậy, cô đã từng bởi vì không xác định cảm tình đối với Hạ Úc An do đó kháng cự đối với sự va chạm của nàng, nhưng bây giờ, tình cảm xác định rồi, cô lại càng không cách nào khống chế phần du͙© vọиɠ của mình muốn thân mật cùng Hạ Úc An, muốn thỏa mãn nàng, chiếm hữu nàng, Loại du͙© vọиɠ này, tên là tìиɧ ɖu͙©, là cảm tình chỉ có giữa người yêu mới có
“Ừm, cám ơn cô” Hạ Úc An không dám nhìn Giang Tầm Y, đặc biệt là nghĩ đến chính mình tối hôm qua nhanh như vậy thì cái đó ở trên tay cô, trong lòng chính là một trận e lệ. Kỳ thực Hạ Úc An lúc trước cũng suy nghĩ qua, tại sao mình ở chỗ Giang Tầm Y luôn là không hề có sức đề kháng như vậy, trước đó cũng vậy, rõ ràng đối phương còn không có đi vào, chỉ là sờ soạng nàng mấy lần nàng thì đến rồi
Nếu như tình huống như vậy đổi thành nam nhân, không phải là một loại bệnh sao? Nhưng mà mình là nữ nhân, cũng không tính là bệnh chứ? Hạ Úc An cau mày, nàng cúi đầu từng ngụm nhỏ uống cháo, Giang Tầm Y nhìn nàng một hồi, không nhịn được cười lên, sờ lên tóc dài nhu thuận của nàng, cúi người cứ như vậy ở trên mặt nàng hôn nhẹ xuống
“Úc An, mãi mãi cũng đừng nói cám ơn với mình. Cùng với nói cảm tạ, mình hiện tại càng muốn nghe cậu nói yêu mình” Giang Tầm Y sau khi đi tới nơi này, đều là nói những thình thoại lúc trước không biết nói, mỗi một lần nghe được cô dùng ngữ khí ôn nhu như thế nói ra, Hạ Úc An đều là sẽ có loại cảm giác toàn thân tê liệt, lần này càng là như vậy. Nàng nghiêng đầu chưa quen không nói lời nào, Giang Tầm Y tựu như giống vuốt lông cho mèo con, từng cái một vuốt tóc dài của nàng
Trầm Vân ở bên ngoài đem tình cảnh này nhìn ở trong mắt, không nhịn được cười lên, nhưng trong lòng lại lo lắng. Giang Tầm Y sau khi đi làm, Trầm Vân đi vào phòng bệnh, nhìn khuê nữ chính mình sau khi không có Giang Tầm Y nụ cười trên mặt ít rồi, nàng liền biết, đối với Hạ Úc An mà nói, hữu hiệu nhất xưa nay cũng không phải thuốc, mà là bản thân Giang Tầm Y
“Tiểu An a, Tiểu Y nói con gần đây thân thể điều trị không tệ, con xem thử lúc nào phẫu thuật?” Trầm Vân đi tới ngồi ở một bên, giường bệnh, nàng mắt sắc phát hiện trên cổ Hạ Úc An để lại dấu, Trầm Vân người từng trải lúc này mới chợt hiểu ra, thì ra hai đứa trẻ này cứ như vậy âm thầm làm rồi? Nhưng mà khuê nữ chính mình sợ là còn kẹt ở trong ngõ cụt không đi ra thôi
“Mẹ, kỳ thực lúc nào cũng được, con không sao” Hạ Úc An nhẹ giọng nói, chỉ là sa sút trong tầm mắt trốn không thoát con mắt của Trầm Vân, nàng biết Giang Tầm Y đến để tình huống thân thể của Hạ Úc An không chỉ một chút, nhưng mà khúc mắc của nha đầu này không mở ra, Trầm Vân thì sẽ không yên tâm để nàng lên bàn phẫu thuật. Nghĩ như thế, Trầm Vân bỗng nhiên có chủ ý, kỳ thực nàng cũng không muốn quản chuyện của người trẻ tuổi, nhưng nhìn đến hai người cứ như vậy cô cùng lo lắng, trong lòng nàng đều gấp hơn ai
Lúc xế chiều, Trầm Vân đặc biệt giao phó y tá của bệnh viện đem Hạ Úc An mang đi địa phương xa một chút, đừng đi hoa viên thường đi kia, sau đó nàng nhanh chóng để người bệnh viện đem phòng của Hạ Úc An thu thập xong, giả vờ dáng vẻ Hạ Úc An đã rời đi. Sau khi chuẩn bị xong tất cả thứ này, Trầm Vân lo lắng ngồi ở trong phòng bệnh, đúng như dự đoán, lúc xế chiều Giang Tầm Y đẩy cửa đi vào, phát hiện trong phòng chính mình còn có phòng bệnh thu thập sạch sành sanh, sắc mặt liền trắng rồi
“Bác gái, Úc An đâu?” Giang Tầm Y chưa bao giờ hoang mang qua như thế, cô cảm giác nhịp tim của mình rất nhanh, khủng hoảng trong lòng quấn quanh cả toàn thân, để cô cả tiếng đều là run
“Aiz… Tiểu Y a, bác gái cũng hết cách rồi, Tiểu An đứa nhỏ này vẫn không chịu tin tưởng con, vừa rồi nó và Nghiêm Lạc đi rồi, ta muốn liên lạc nó, nhưng nó không cho”
Trầm Vân vành mắt đỏ nói xong, ngay sau đó thì thấy được Giang Tầm Y lùi lại mấy bước, sững sờ đứng bên giường. Nơi đó để đồng phục bệnh nhân thay đổi của Hạ Úc An, là Trầm Vân cố ý đặt ở đó. Phía trên lưu lại hương trái cây nhàn nhạt trên người Hạ Úc An, là mùi vị Giang Tầm Y ngửi quen. Cô không nghĩ tới chuyện đến nước này, Hạ Úc An vẫn là vội vả như vậy muốn rời khỏi chính mình. Cô cho rằng chính mình còn có rất nhiều thời gian chứng minh với Hạ Úc An cảm tình của chính mình đối với nàng, nhưng mà… Tại sao Úc An cứ như vậy vội vã muốn thoát khỏi cô chứ?
Cô biết rõ Úc An không tin mình yêu nàng, nhưng mà chính mình còn có thể làm thế nào đây? Cô không ngừng mà nói yêu nàng, thậm chí cứng rắn làm chuyện thân mật với nàng, cô không khống chế được yêu thích đối với nàng, mỗi thời mỗi khắc đều muốn thân cận nàng. Nhưng mà Úc An cuối cùng là không tin đâu? Đều trách chính mình, nếu như không phải lúc trước cô đem Úc An tổn thương thành như vậy, nàng cũng sẽ không hoài nghi nhiều như vậy
“Bác gái… Xin lỗi…Là con không tốt, không có thể làm cho cậu ấy tin tưởng con. Kỳ thực con thật sự rất ngốc, cái gì cũng không thể làm tốt với cậu ấy. Con không biết nói cái gì, không có cách nào dùng ngôn ngữ nói cho cậu ấy biết con rất yêu cậu ấy. Mỗi tối khi ôm cậu ấy, kỳ thực con đều rất sợ con nhắm mắt lại cậu ấy sẽ biến mất, cậu ấy thì sẽ giống như ngày đó cả người là máu nằm ở trên giường như thế”
“Con rất hối hận chính mình trước đây tại sao phải do dự không quyết định, con lại như kẻ ngu si, rõ ràng cậu ấy ngay ở bên cạnh con, nhưng mà con lại không cách hạ quyết tâm. Hiện tại con nghĩ thông rồi, nhưng mà cậu ấy cũng không tiếp tục chịu tin tưởng con” Giang Tầm Y chưa bao giờ từng khóc đến bất lực như thế, cô ôm lấy quần áo của Hạ Úc An quỳ trên mặt đất, ủy khuất đến giông như đứa bé
Trầm Vân không nghĩ tới Giang Tầm Y sẽ chịu phải đả kích lớn như vậy, nàng sững sờ đứng ở đó, bỗng nhiên không biết nên làm gì mới tốt, chỉ là, khi nàng ngẩng đầu lên, thấy được Hạ Úc An đứng trước cửa, Trầm Vân yên lặng đi ra khỏi phòng, lúc gần đi vỗ vỗ bờ vai của Hạ Úc An. Nàng không hy vọng hai đứa trẻ này bỏ lỡ nữa, nàng nhìn thấy cũng sẽ đau lòng
Hạ Úc An không nghĩ tới chính mình chỉ là cùng y tá đi tới địa phương hơi xa đi dạo vài vòng, trở về thì thấy được dáng vẻ Giang Tầm Y sụy đổ, nàng trở về hồi lâu, cũng đem đối thoại của Trầm Vân và Giang Tầm Y toàn bộ nghe được. Tuy mẫu thân chính mình lại tự biên tự diễn trận đùa này làm cho nàng rất kinh ngạc, nhưng nàng càng thêm kinh ngạc chính là… Giang Tầm Y lại sẽ khóc thành như vậy
Rốt cuộc là bao lâu chính mình lại không thấy qua người này khóc? Giang Tầm Y từ nhỏ đã là dũng cảm, tựa hồ không có chuyện cô làm không được. Nàng luôn là bình tĩnh trầm ổn, tao nhã ôn nhu, chuyện gào khóc như vậy đối với cô mà nói, có lẽ đối với cô mà nói, có lẽ cả đời cũng sẽ không từng trãi qua, nhưng thời điểm này, cô chật vật quỳ trên mặt đất, ôm đồng phục bệnh nhân của mình khóc đến như đứa trẻ
Hạ Úc An có thể cảm giác được trái tim của chính mình đang ẩn ẩn phát đau, nhưng mà lại ẩn giấu một phần vui sướиɠ không nói ra được ở bên trong. Nàng chậm rãi đi vào, cầm lấy khăn giấy đưa cho Giang Tầm Y. “Làm sao khóc thành như vậy, A Tầm” Hạ Úc An biết, chính mình lại phải chịu thua rồi, nàng thật sự đối với Giang Tầm Y không có cách nào. Thấy được dáng vẻ của người này yếu đuối gào khóc, nàng đều đau lòng hơn ai khác
Giang Tầm Y nghe được thanh âm của Hạ Úc An, cả người đều cứng đờ sau đó cô không thể tin ngẩng đầu lên, ở thời khác nhìn thấy được Hạ Úc An, vẻ mặt của cô từ kinh ngạc chuyển thành mừng rỡ, sau đó lại như là điên rồi ôm chặt chính mình. Hạ Úc An cảm thấy thân thể bị cô ôm có chút đau, rồi lại hưởng thụ lấy cái ôm của Giang Tầm Y
“Úc An! Úc An! Cậu chưa đi…Cậu còn ở đây! Mình không phải nằm mờ, có đúng không? Bác gái nói cậu đi rồi, mình thật sự rất sợ, thật sự rất sợ cậu không cần mình nữa. Mình yêu cậu, Úc An mình yêu cậu. Mình không có nói dối, không có lừa cậu, không phải bất luận người nào để mình làm như vậy, là ý nguyện của Giang Tầm Y mình”
“Mình thấy được cậu thì muốn ôm chặt cậu, mỗi tối sau khi thấy được cậu ở trong l*иg ngực mình ngủ say mình đều muốn hôn cậu, muốn chiếm hữu cậu, muốn nhìn thấy gương mặt của cậu chỉ có mình có thể thấy kia. Buổi tối ngày đầu tiên mình ở lại chỗ này ngủ cũng là vì câu dẫn cậu, mình không tiếc bất cứ giá nào đều muốn để cậu tin tưởng mình yêu cậu, Úc An, đừng rời bỏ mình, không có cậu mình thật sự sẽ điên mất chết mất”
“Mình cho rằng tính cách của mình sẽ không mãnh liệt yêu ai như vậy, nhưng mà mình hiện tại chính là yêu cậu phát điên rồi. Mình xưa nay cũng chưa bao giờ yêu Tô Hạo Triết, nhẫn cưới hắn cho mình cũng bị mình ném đi rồi. Úc An, người mình yêu xưa nay cũng chỉ có một mình cậu, cậu muốn mình chứng minh như thế nào cũng được, chỉ là cầu xin cậu đừng rời khỏi mình”
Giang Tầm Y chưa bao giờ kích động qua như vậy, càng không có liên tiếp nói ra nhiều lời như vậy. Nghe cô hung hăng tỏ tình, Hạ Úc An chẳng biết lúc nào cũng đỏ cả vành mắt. Đây là nàng tha thiết ước mơ, lại không nghĩ rằng còn cần mẹ của chính mình hỗ trợ mới có thể nghe được. Nhìn Giang Tầm Y vùi ở trong l*иg ngực của mình hiếm thấy khóc đến thương tâm lại yếu ớt như vậy, Hạ Úc An bỗng nhiên nở nụ cười
Nàng vuốt lấy mặt cô, đến gần đem vệt nước mắt của gò má cô hôn đi, lại từng chút một, chậm rãi hôn lên bờ môi cô. Hai người ôm chặt lẫn nhau, ai cũng không muốn buông ai ra trước, mãi đến tận họ đều cảm thấy khó thở mới lưu luyến kết thúc nụ hôn này
“A Tầm, mình không có đi, đi nữa. Mình a, rõ ràng theo đuổi cậu dùng nhiều sức lực của mình như vậy, nhưng mà cậu theo đuổi mình trái lại đơn giản như vậy. Nếu như sau này cậu chọc mình tức giận nữa, mình thì thật sự rời khỏi cậu, sẽ không trở về nữa” Trên mặt Hạ Úc An mang nụ cười, nước mắt cũng tràn ra tới. Nàng bỗng nhiên lùi về sau một chút, quay về bờ vai của Giang Tầm Y dùng sức cắn xuống, lần này rất nặng, thậm chí để hàm răng của Hạ Úc An đều đau rồi, Giang Tầm Y cau mày chịu đựng Hạ Úc An gặm cắn, trên mặt lại mang theo nụ cười thỏa mãn
Úc An, mình trước đó cho rằng bản thân sẽ không yêu cậu, nhưng đến bây giờ mình mới phát hiện cho rằng của lúc trước chỉ là bản thân mình tự cho đúng, Mình dùng 15 năm rõ ràng đạo lý này, hy vọng sẽ không quá muộn
Hết chương 150
Edit: Ma ma chịu khó đẩy xuồng ghê nơi