Chương 128: Tôi không mặc áσ ɭóŧ cho em mò đủ cũng được
Sáng sớm, đồng hồ sinh học của Trầm Thư Đường để nàng đúng giờ tỉnh lại, nàng giật giật tay, cảm giác được người trong l*иg ngực không an phận đang cọ cọ ở trên bả vai chính mình, không nhịn được cúi đầu nhìn sang. Dáng vẻ ngủ của Kiều Mạn Tích vẫn luôn là vô hại, không còn mê hoặc câu người của bình thường, luôn có loại cảm giác như con thỏ nhỏ vô tội
Sau khi đem chuyện nói ra với Đái Cảnh Văn, Trầm Thư Đường đã không tiếp nhận lời mời của đối phương nữa, nàng biết mình có lỗi với Đái Cảnh Văn, nhưng nàng đã nếm thử đi thích cô, cuối cùng vẫn là không thể làm được. Kiều Mạn Tích phát hiện chính mình không đi ra ngoài với Đái Cảnh Văn nữa, tối hôm qua tò mò hỏi mình, Trầm Thư Đường mới đem chuyện của nàng tách ra với Đái Cảnh Văn nói rồi
Sau khi biết được tin này, Kiều Mạn Tích trở nên hơi đắc ý, tối hôm qua lại chủ động ôm lấy chính mình, hai người thì lại ở trên giường lăn hết mấy lần. Trầm Thư Đường bất đắc dĩ thở dài, nàng luôn cảm thấy, ranh giới cuối cùng của mình từ lần đầu tiên sau khi phát sinh quan hệ với Kiều Mạn Tích lại càng ngàng càng càng thấp, tính cả ngày hôm qua, đã làm hết mấy lần rồi đây?
“A Thư vừa sáng sớm đang suy nghĩ gì?” Kiều Mạn Tích đã sớm ở thời điểm Trầm Thư Đường động thì tỉnh lại, chỉ là lưu luyến cái ôm của đối phương, mới vẫn không chịu lên tiếng. Lúc này thấy được Trầm Thư Đường đang thở dài, Kiều Mạn Tích đưa tay ôm vòng qua eo của nàng, lại hướng về trong lòng nàng dính một chút. Trên người Trầm Thư Đường còn mặc váy ngủ, nhưng cũng không phải là vải dày đặc biệt, lúc này Kiều Mạn Tích thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cọ đến trong l*иg ngực của mình, cảm nhận được da thịt và nhiệt độ trơn truột của cô, lỗ tai có chút ửng hồng
“Kiều Mạn Tích, đừng cọ” Trầm Thư Đường nhẹ giọng nói qua, thanh âm có chút mềm mại lại có mấy phần mùi vị trước đây. Thấy được nàng đang ngượng ngùng, Kiều Mạn Tích bỗng nhiên cười lên, cô hôn hôn bờ môi của Trầm Thư Đường, lại lưu luyến ở trên trán nàng hôn xuống
“A Thư đang thẹn thùng sao? Nhưng mà tối hôm qua thời điểm em muốn tôi, cũng không thẹn thùng như thế đâu” Kiều Mạn Tích cố ý nói chuyện tối ngày hôm qua, cô là nhớ rõ Trầm Thư Đường đem cô đặt ở trên giường, mặc kệ cô làm sao kêu ngừng muốn cô cả đêm, trong lúc còn thay đổi rất nhiều tư thế khác nhau. Nghĩ đến tiểu gia hỏa trước đây nhìn thân thể của chính mình đều mặt đỏ lại biến thành như bây giờ, nhưng mà Kiều Mạn Tích không có chút nào chán ghét, trái lại vô cùng yêu thích
“Được rồi, tôi đi làm bữa sáng”.
“Tôi làm cùng em” Kiều Mạn Tích thấy Trầm Thư Đường đứng dậy, cũng vén chăn lên theo, khi cô ở ngay trước mặt chính mình lấy ra một cái qυầи ɭóŧ nho nhỏ mặc vào, lại đem áσ ɭóŧ treo ở trên bả vai bắt đầu mặc. Thân thể của Kiều Mạn Tích chính là tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ nhất, ở trên người cô cơ hồ không tìm được tí tẹo tỳ vết. Thấy được ngón tay trắng nõn mềm nhẹ vuốt lấy mềm mại mượt mà của cô, đem hai viên tròn trịa kia ở bên trong áσ ɭóŧ lắc lư. Trầm Thư Đường sững sờ nhìn, mà Kiều Mạn Tích ngẩng đầu lên thì đối mặt tầm mắt của Trầm Thư Đường. Cô chẳng những không có thẹn thùng, còn cười đi tới
“A Thư đang nhìn nơi này sao? Kỳ thực, nếu như em yêu thích, tôi không mặc áσ ɭóŧ cho em mò đủ cũng được” Kiều Mạn Tích có ý riêng chọt chọt bộ ngực của bản thân cô, Trầm Thư Đường thấy được vội vàng quay người đi, nhìn lỗ tai đỏ bừng của nàng, Kiều Mạn Tích tùy ý khoác lên một bộ sơ mi cười đi theo. Ừm, A Thư vẫn là đáng yêu như thế.
Hai người cùng nhau ăn bữa sáng, sắp tới năm trước, Trầm Thư Đường toàn tâm toàn ý muốn đem đơn đặt hàng lớn trên tay này làm tốt, dù sao cũng là nhiệm vụ một khoản lớn như vậy đầu tiên của phòng làm việc. Trước đây Trầm Thư Đường chỉ tiếp nhận qua sản phẩm thiết kế, phương diện chọn nhân tài kỳ thực cũng không do họ tiếp quản, nhưng bây giờ muốn mở rộng, thế tất yếu bước ra một bước
Nàng hôm nay đến công ty, mang theo Duệ Kỳ đã chạy mấy cái công ty vật liệu xây dựng, nhưng nước của phương diện này quá sâu, coi như là người quen cũng rất khó nhìn ra hư thực, chớ đừng nói chi là Trầm Thư Đường. Kết thúc mỗi ngày, không hề tiến triển, cũng để Trầm Thư Đường có chút khó khăn. Nàng mệt mỏi tan tầm trở về, vừa mở cửa đã ngửi được mùi vị xào rau bay ra trong phòng. Trầm Thư Đường gương mặt căng thẳng một ngày có dấu hiệu buông lỏng, đặc biệt là khi thấy được Kiều Mạn Tích mặc tạp dề, luống cuống tay chân ở bên trong vội tới vội lui, trong lòng dường như cũng tan chảy theo
“Đang làm cái gì?” Trầm Thư Đường cởi giày đi vào, thấy được trên bàn món ăn còn chưa kịp xào, trong lòng đã có ngọn nguồn
“Làm món ăn trên sách dạy nấu ăn, nhưng mà hình như không quá thành công” Kiều Mạn Tích buồn bực nói, bờ môi đẹp đẽ mím chặt, trên mặt mang lên bất mãn. Thấy được dáng vẻ của cô, Trầm Thư Đường không nhịn được từ phía sau kéo lấy tay của cô, dẫn cô dùng xẻng cơm nhẹ nhàng chuyển động
“Kỳ thực trình tự của cô không sai, chỉ là dầu còn không có nóng thì đem món ăn bỏ vào rồi, lần sau phải chờ thêm một lát” Tiếng nói chuyện của Trầm Thư Đường rất chậm, mang theo chút sủng nịch và ôn nhu, được nàng từ phía sau ôm lấy, Kiều Mạn Tích không nhịn được cong lên khóe miệng, đột nhiên cảm giác thấy nấu ăn cũng không phải chuyện thống khổ như vậy rồi.
A Thư, hôm nay em rất mệt?” Hai người cơm nước xong, Kiều Mạn Tích thấy Trầm Thư Đường một mặt mệt mỏi ở trong máy vi tính làm việc, vẻ mặt không có chút nhẹ nhọc nào
“Ừm, gặp phải một chút phiền toái, tôi lại không biết nên xử lý như thế nào” Trầm Thư Đường nói qua, thấy Kiều Mạn Tích đi đến, cũng đem máy tính nhường cho cô. Kiều Mạn Tích biết phòng công tác Trầm Thư Đường gần đây đang làm một đơn đặt hàng lớn, mặc dù đối với phương diện thiết kế cô không quá hiểu rõ, nhưng ở phương diện buôn bán, đại khái không có ai sẽ hiểu hơn cô
Kiều Mạn Tích nhìn ra vị trí buồn phiền của Trầm Thư Đường, nhưng thật ra là chuyện rất đơn giản, chỉ là Trầm Thư Đường đại khái là kinh nghiệm lần đầu tiên, mới sẽ cảm thấy khó khăn thôi. “A Thư, em đừng dựa theo quán tính của em suy nghĩ chuyện này, nếu vật liệu xây dựng mỗi nhà đều có, ắt phải cũng tồn tại cạnh tranh, tôi biết trong lòng em có một tiêu chuẩn cơ bản cân nhắc, nhưng mà loại dự báo lời lỗ này thườg không có giá trị. Em nên làm, chính là hoàn thành yêu cầu của khách hàng, tận lực có thể kiếm lời, không phải sao?”
Kiều Mạn Tích nói qua, ở trên bảng báo cáo của Trầm Thư Đường chỉ mấy cái, lại bốp bốp gõ một đống số liệu, dữ liệu, Trầm Thư Đường đã sớm biết, Kiều Mạn Tích nghiêm túc cũng rất là mê người. Nàng lúc trước thì từng ở Kiều thị thấy qua dáng vẻ Kiều Mạn Tích xử lý công sự, mà bây giờ lại một lần thấy được. Trầm Thư Đường biết mình nghĩ không sai, Kiều Mạn Tích, vẫn luôn là tồn tại mạnh mẽ như vậy
“Kiều Mạn Tích, cô chưa hề nghĩ tới phải lấy lại tất cả thuộc về cô sao?” Trầm Thư Đường do dự một hồi bỗng nhiên nhắc lên, có ý riêng mà hỏi. Nàng biết Kiều Mạn Tích gần đây đang bận một chuyện, mỗi ngày cũng sẽ không phải không có việc gì ở trong nhà, luôn là đang ra ngoài bận bịu, Trầm Thư Đường không chỉ một lần nghe cô ở trong điện thoại cùng người ta nói chuyện của Kiều thị, tựa hồ chuẩn bị đoạt lại thứ thuộc về cô
“Từng nghĩ, thế nhưng tôi cũng rất yêu thích mình bây giờ, thích tháng ngày cùng em sống chung với nhau. A Thư, bất luận em làm sao thăm dò tôi, tôi đều sẽ không chút do dự mà nói, tôi thích em” Kiều Mạn Tích lần nữa tỏ tình, kỳ thực đối với cô động một chút là chân thành tỏ tình Trầm Thư Đường đã quen thuộc từ lâu, chỉ là nàng không tin, cũng không dám tin
“Nếu như cô có chỗ cần giúp đỡ cứ việc tìm tôi” Trầm Thư Đường dời đi đề tài, tuy nàng biết mình phòng công tác có thể cung cấp trợ giúp không nhiều, nhưng chỉ cần Kiều Mạn Tích mở miệng, khẳng định của chính mình có thể cho cô đều sẽ cho. Nhìn ra Trầm Thư Đường cố ý không trả lời chính mình, Kiều Mạn Tích cũng không gấp, cô biết A Thư đã cho mình rất nhiều cơ hội, hiện tại nàng đối với mình không tín nhiệm, cũng chỉ là bởi vì đã từng thương tổn quá sâu mà thôi. Nghĩ đến chính mình đêm nay giúp Trầm Thư Đường một tay, Kiều Mạn Tích không qua bao lâu lại khoe khoang lên
Cô liếc nhìn nhắc nhở giao hàng trên điện thoại di động, phát hiện “Món đồ quan trọng” của mình mua được đại khái ngày mai sẽ có thể tới, Kiều Mạn Tích suy nghĩ một chút, bỗng nhiên thân thể vừa nghiêng, mềm oặt nằm ở trên đùi Trầm Thư Đường
“A Thư, sinh nhật trước đó của em, kỳ thực tôi mua quà cho em rồi, chỉ có điều làm mất rồi” Lại nói đến việc này, trong lòng Kiều Mạn Tích có chút không thoải mái, dù cho Trầm Thư Đường đã cùng Đái Cảnh Văn không có khả năng gì, nhưng nghĩ đến chật vật ngày đó của mình, Kiều Mạn Tích vẫn cảm thấy mất mặt. Nghe được lời của cô, kỳ thực Trầm Thư Đường ít nhiều đoán được rồi, buổi tối ngày hôm ấy Trầm Ức gọi cho mình, nói là ở cửa nhặt được một đồ vật, chắc là quà cho mình. Trầm Thư Đường vẫn không đi lấy, nhưng cũng có thể đoán được là của Kiều Mạn Tích cho mình
“Làm mất rồi, có chút đáng tiếc đó” Trầm Thư Đường làm bộ cái gì cũng không biết, thấp giọng nói, nàng kỳ thực là muốn xem thử lời sau của Kiều Mạn Tích, nhưng không hề nghĩ rằng, đối phương lại đột nhiên ôm tới, ôm thật chặt chính mình
“Tôi chuẩn bị một phần quà khác, dự định ngày mai tặng cho A Thư, tối mai phải nhớ về sớm một chút”
Hết chương 128
Edit: Mn ai thấy lỗi chính tả hú dùm nga kaka