Kim Chủ Nan Vi

Chương 99: Cùng ᗷiếи Ŧɦái… Khác nhau ở chỗ nào

Chương 99: Cùng biếи ŧɦái… Khác nhau ở chỗ nào

Rất nhiều lúc, càng là muốn quên một người, chấp niệm trong lòng sẽ càng sâu. Rõ ràng ở trong lòng đã nói vô số lần muốn đem ba chữ Kiều Mạn Tích này từ trí nhớ của mình xóa đi, nhưng vẫn là sẽ ở một cái buổi tối nào đó, nghĩ đến cô, mơ tới cô. Ở trong mơ nhìn thấy bộ dáng của cô, thấy được chính mình trước đó, thấy được quá khứ hoài niệm lại cay đắng

Trầm Thư Đường không phải người thích nói dối, lại đối với tất cả mọi người bên cạnh và chính mình, nói một lời nói dối kéo dài ba năm, nàng đã quên Kiều Mạn Tích rồi. Kỳ thực, rất khó quên đó, từng yêu một người như vậy, nếu như có thể dễ dàng quên đi, lại làm sao có thể là yêu. Chỉ là nàng hiện tại không dám yêu cũng không muốn yêu, mới có thể không ngừng mà đem Kiều Mạn Tích đẩy đi

Trầm Thư Đường không muốn để cho mẫu thân và muội muội lo lắng cho chính mình nữa, nàng biết mình không có cách nào yêu thích nam nhân, cho nên cho dù là tìm một nữ nhân khác cũng tốt. Nàng muốn yên ổn, muốn tìm đến một người có thể làm cho chính mình yên ổn. Nhưng Kiều Mạn Tích, cũng không phải sự lựa chọn của nàng. Bây giờ nàng cùng Kiều Mạn Tích chính là bạn bè, là người chỉ so với người xa lạ quen thuộc một chút

Dù cho… Mình bây giờ đối với cô, vẫn có rung động

Trầm Thư Đường không còn là đại học sinh cái gì cũng không hiểu kia, thân là một nữ nhân chín chắn, nhu cầu thân thể không thể tránh. Rất nhiều người bề ngoài ngăn nắp sáng rõ, nhưng ngâm ở trong đêm tối, thường thường sẽ làm ra chuyện không phù hợp bề ngoài. Mà Trầm Thư Đường, cũng sẽ như vậy

Nhìn bức hình trên màn hình điện thoại di động, thân thể của Kiều Mạn Tích, địa phương tư mật của Kiều Mạn Tích đang ở trước mắt, hô hấp của Trầm Thư Đường hô hấp càng ngày càng nặng, váy ngủ của cô trượt tới dưới chân, qυầи ɭóŧ mỏng manh treo ở giữa cẳng chân. Địa phương nơi hai ngón tay ướŧ áŧ mà nóng bỏng, hai ngón tay này vừa rồi còn đã tiến vào trong thân thể của Kiều Mạn Tích, mà giờ khắc này, lại thành công cụ chính mình dùng để an ủi

“Ân…” Trầm Thư Đường khẽ hừ một tiếng, lại sợ thanh âm của mình quá to lớn sẽ đánh thức Kiều Mạn Tích đang ngủ. Nàng Nàng vạt của váy ngủ cắn ở trong miệng, ngước đầu, nhìn về phía ánh đèn mờ nhạt của đỉnh đầu. Tầm mắt bị choáng một tầng sương mù, không biết là thân thể sung sướиɠ mà sinh ra hơi nước, hay là chính mình thật sự bị đồ vật che mắt

Trầm Thư Đường tựa ở trên tường, nhìn chính mình giờ khắc này đối diện trong gương, mái tóc dài màu nâu ngổn ngang tỏa ra, váy ngủ bị nàng làm cho nhăn nhúm không thể tả, góc áo ở trong miệng mình bị cắn chặt, vạt của váy ngủ giương lên, lộ ra bụng của chính mình. Trầm Thư Đường rõ ràng, gần đây Kiều Mạn Tích rất thích sờ bụng của chính mình, tuy nàng không biết tại sao, nhưng mỗi lần bị Kiều Mạn Tích sờ lên, Trầm Thư Đường đều có loại cảm giác muốn chống cự rồi lại không muốn dừng lại

“Ngô” Lần nữa nghĩ đến Kiều Mạn Tích, Trầm Thư Đường cảm thấy thân thể lại nhạy cảm một phần, nàng run rẩy hai chân, híp mắt nhìn về phía tấm hình kia trong điện thoại di động. Nơi riêng tư của Kiều Mạn Tích đang ở trước mắt, mà mình ở vừa rồi cũng đã tiến vào. Nàng giống như tên trộm, ở thời điểm Kiều Mạn Tích ngủ đem thân thể của cô xuyên qua, an ủi dành cho nàng. Mà chính mình giờ khắc này, lại trốn ở trong phòng tắm, nhìn những bức ảnh này ngượng ngùng, làm chuyện như vậy

Cùng biếи ŧɦái… Khác nhau ở chỗ nào

Trầm Thư Đường suy nghĩ, hai chân triệt để mềm xuống, nàng quỳ trên mặt đất, siết sao kẹp lấy ngón tay trong thân thể, đồng thời đem hai ngón thật sâu tiến vào. Sung sướиɠ của thân thể vào thời khắc này đạt đến cực hạn, Trầm Thư Đường dồn dập thở hổn hển, dần dần buông lỏng ra cắn lấy váy ngủ. Nàng nằm ở đó, chờ dư vị tản đi, lúc này mới một lần nữa đứng lên

Chỉ là thời gian một hồi như thế, người trong gương đã không còn kiều diễm ướŧ áŧ vừa rồi, mà là khôi phục tao nhã đạm bạc nhất quán, thậm chí ngay cả đỏ ửng trên mặt đều tiêu tan đến sạch sẽ, dường như người trong gương vừa mới kia không phải nàng. Trầm Thư Đường mặt không hề cảm xúc tắt điện thoại di động, cởi váy ngủ và qυầи ɭóŧ bỏ vào bên trong sọt giặt quần áo, lại, thân thể. Làm tốt tất cả những thứ này, trời cũng dần dần lộ sáng. Trầm Thư Đường liếc nhìn thời gian, nghĩ còn có thể ngủ tiếp, nàng không trở lại phòng khách, mà là đi phòng ngủ chính, đóng cửa khóa lại, an ổn ngủ bù

Kiều Mạn Tích mở mắt ra liền phát hiện thân thể không dễ chịu, nói đúng ra, cũng không phải không khỏe, mà là một nơi nào đó của thân thể, hết sức không đúng. Cô ngủ vẫn là thích không mặc bất kỳ y vật, cho nên thay đổi của bất kỳ địa phương nào cô đều có thể ngay lập tức cảm giác được. Đầu tiên, chân tâm rất ướt, tuy cô bình thường nằm mộng xuân tỉnh rồi cũng rất ướt, cũng tuyệt đối không phải loại cấp bậc của hiện tại

Cảm giác trơn trợt dinh dính kéo dài tới bắp đùi, hơn nữa loại cảm giác thỏa mãn tràn đầy kia, hẳn là cảm giác sau khi cao triều. Cảm giác liếc nhìn giường ngủ bên người không có một bóng người, trong lòng có chút mất mát. Nếu Trầm Thư Đường không có ở nơi này chính mình hẳn là sẽ không cùng nàng làm cái gì, nói cách khác tình cảnh cùng Trầm Thư Đường hô mưa gọi gió, vẻn vẹn chỉ là nằm mơ? Hơn nữa cô còn đang trong hiện thực, bởi vì giấc mộng kia đang tự an ủi, còn đem mình làm cao triều?

Nghĩ tới đây một loạt chuyện mất mặt, vừa thẹn vừa giận, cô thẹn chính là mình lại đói khát thành như vậy, tức giận chính là Trầm Thư Đường làm gì tối hôm qua phải cự tuyệt chính mình, nàng thì không thể… Thì không thể giúp chính mình một chút sao? Đem ngón tay đưa đến trong thân thể của mình xuyên mấy lần, là khó khăn như thế sao? Kiều Mạn Tích tức giận ngã ở trên giường, cô không đắp chăn, cái mông trắng mịn lộ ở bên ngoài, lại vì tư thế kẹp chặt hai chân của cô, mông thịt kia trở nên đặc biệt no đủ. Khi Trầm Thư Đường đi vào gọi cô ăn bữa sáng, thấy được chính là một màn như vậy

Nàng không biết Kiều Mạn Tích là đang làm gì, lại sợ cô đang làm loại chuyện đó bị chính mình quấy rối, cũng chỉ có thể yên lặng lui khỏi gian phòng, lại lặng yên không tiếng động đem cửa phòng đóng kỹ. Kiều Mạn Tích nằm ở trên giường hãy còn tức giận tự nhiên không biết Trầm Thư Đường đã tới, trong lòng có một thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thu nhỏ của cô lăn qua lăn lại, như tiểu hài tử khóc lóc om sòm phát tiết bất mãn. Mà trên thực tế, Kiều Mạn Tích cũng buồn bực đem chăn đá xuống giường, ở trên giường lớn lộn mấy vòng, cuối cùng chỉ đành xuống giường chuẩn bị đi tắm rửa

Kiều Mạn Tích cho rằng thời gian này Trầm Thư Đường không có ở, cũng là một cách tự nhiên trực tiếp thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ra phòng ngủ dự định đi phòng tắm dọn dẹp một chút tàn cục của thân thể. Mà khi cô đẩy cửa đi ra ngoài, ngay lập tức thì thấy được Trầm Thư Đường đang ngồi ở trên ghế sofa đang ngồi ở phòng khách ngẩng đầu nhìn chính mình. Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt của đối phương thấy được lúng túng, Kiều Mạn Tích là không nghĩ tới người này còn ở trong nhà, hơn nữa chính mình cái gì cũng không mặc bị nàng nhìn sạch

Bình thường Kiều Mạn Tích tự nhiên không sợ cho Trầm Thư Đường xem, nhưng bây giờ không giống nhau a, Kiều Mạn Tích là thể chất đặc biệt hơn, sáng sớm lúc mới vừa dậy, cái kia du͙© vọиɠ của phương diện kia sẽ so với bình thường còn phải dồi dào. Huống chi tối hôm qua nằm một trận xuân mộng, hiện tại phản ứng của thân thể cũng còn tồn tại. Cô biết hai cái điểm nhỏ trước ngực mình vẫn cứng rắn, phía dưới nơi ướŧ áŧ cũng không biết có thể bị nhìn ra hay không. Nhưng trên đùi…Chắc có chút dịch thể chứ? Hẳn là sẽ không dễ như vậy bị ánh mặt trời soi sáng lại bị Trầm Thư Đường nhìn ra chứ?

Ở trong vài giây này, Kiều Mạn Tích nghĩ đến những chuyện này, lại chính là đã quên trở về phòng. Cuối cùng vẫn là Trầm Thư Đường hồi phục tinh thần trước, nàng không có dấu vết liếc nhìn bộ lông màu đen giữa hai chân của Kiều Mạn Tích, còn có phía trên kia có chút vệt nước ẩm ướt. Vốn là vệt nước cũng không rõ ràng, nhưng sáng rỡ phản xạ của cửa sổ một mực thì rơi xuống địa phương chiếu vào nơi đó, đem vệt nước chiếu đến sóng sánh tràn trề, Trầm Thư Đường chỉ nhìn một chút, lỗ tai thì nhuộm một chút đỏ

“Kiều Mạn Tích, cô đã tỉnh…Vậy… Muốn ăn bữa sáng không?” Trầm Thư Đường lần đầu tiên nói chuyện lấp bấp như thế, nàng lúng túng hỏi. Mà Kiều Mạn Tích cũng mới hoàn hồn, cô cảm giác chính mình nếu đã ra ngoài, nếu như lại trở về, chẳng phải là có loại cảm giác sợ Trầm Thư Đường? Thế là, Kiều Mạn Tích dũng cảm trực tiếp đi ra ngoài, cố ý ở trước mặt Trầm Thư Đường lắc lư khắp nơi, đi đến phòng tắm

Khi cửa phòng tắm đóng chặt, hai người không hẹn mà cùng che lấy khuôn mặt đỏ lên phát nóng

Làm cái gì a…

Hết chương 99

Lời tác giả:

Vì để cho mọi người nối liền nội dung vở kịch, ta đơn giản khái quát một chút nội dung chương H 98 cho mọi người. Chính là, Kiều tao tao câu dẫn thất bại, nhưng cơ hội có được ngủ cùng Tiểu Đường Đường, hai người vốn là dự định đơn thuần ôm nhau cùng ngủ, nhưng nửa đêm Kiều tao tao phát tao mộng xuân tự sờ, Tiểu Đường Đường bất đắc dĩ giúp nàng giải quyết ← các ngươi hiểu được, nhưng lúc này, phần cuối xuất hiện thao tác tao, không sai, chính là chương này mới đầu thao tác tao, Tiểu Đường Đường vậy mà lấy ra bức ảnh trân quý chụp trộm tiểu muội muội của Kiều tổng của ba năm trước, chạy tới nhà vệ sinh lén lút**. Cái thao tác này quả thực đế hoa nở hoa đến không có bằng hữu! Có thể nói ngũ liên tuyệt thế, toàn cảnh tốt nhất! Cho nên, ta khái quát kết thúc, bảo bảo không có lên xe cũng không cần tiếc nuối nga. Nội dung vở kịch là có thể nối liền, còn về nội dung, các ngươi thì tự mình tưởng tượng đi…