Kim Chủ Nan Vi

Chương 97: Ăn được thịt rồi sao?

Chương 97: Ăn được thịt rồi sao?

Kiều Mạn Tích rất nhiều năm chưa từng tới siêu thị, ấn tượng đối với siêu thị cũng đã sớm mơ hồ, xem như là mới đến. Cùng Trầm Thư Đường đem xe đậu ở bãi đậu xe, đến lối vào siêu thị, Kiều Mạn Tích đi theo bên cạnh Trầm Thư Đường, nhìn nàng đẩy một chiếc xe, liền ở một bên không nhanh không chậm mà đi

“Kiều Mạn Tích, cô có cái gì muốn mua không?” Trầm Thư Đường chủ yếu là lại đây mua nguyên liệu nấu ăn, nhưng nàng cảm thấy Kiều Mạn Tích muốn theo tới rất kỳ quái, cho rằng cô là có đồ muốn mua, nhưng dọc theo đường đi, Kiều Mạn Tích cũng chỉ là đem hai tay ôm vòng ở trước ngực, trên chân đạp giày cao gót, lộp cộp lộp cộp mà đi, giống như nữ vương tuần tra, Trầm Thư Đường chỉ là mặc quần áo nghỉ ngơi và giày thể thao đơn giản, hai người đi chung với nhau, rõ ràng khí tràng không hợp, lại xứng đôi không giải thích được

Sớm ở vừa rồi Trầm Thư Đường cũng đã thấy được có không ít người quay đầu lại nhìn họ, đương nhiên đa số vẫn là nhìn Kiều Mạn Tích. Dù sao vóc người và khí chất, bao gồm tướng mạo của Kiều Mạn Tích, xuất hiện ở siêu thị nơi như thế này, đích thật là quá không hòa trộn rồi

“Không có” Kiều Mạn Tích nghe được lời của Trầm Thư Đường, ngước đầu nói, từ vừa rồi đi vào đến bây giờ, cô ở siêu thị quét một vòng, cơ hồ không có đồ vật gì có thể vào được mắt của cô. Kiều Mạn Tích từ nhỏ sẽ không có thói quen ăn đồ ăn vặt, hiện tại càng là như vậy, mà rượu trong siêu thị cũng không lọt mắt cô, nhật dụng phẩm khác cũng đều là Trầm Thư Đường đang mua, không cần cô xem qua. Cho nên toàn bộ từ trên xuống dưới, Kiều Mạn Tích đối với siêu thị một chút hứng thú đều không có, thậm chí cảm giác mình không nên theo tới

“Nếu không có, chúng ta đi mua thịt đi” Trầm Thư Đường nhìn Kiều Mạn Tích một mặt dáng vẻ ngạo khí chỉ cảm thấy có chút buồn cười, đương nhiên nàng sẽ không thật sự bật cười. Hai người đến khu thịt sống. Kiều Mạn Tích vẫn là lần đầu tiên tới nơi như thế này, sau khi ngửi được mùi tanh của cá tôm và mùi thịt thì nhíu mày, Trầm Thư Đường nhận ra được cô khó chịu, để cô đẩy xe chờ ở bên ngoài đợi chính mình. Kiều Mạn Tích vui không thể như thế, thì đẩy xe đứng ở xa xa, nhưng tầm mắt lại từ đầu tới cuối dừng ở trên người Trầm Thư Đường

Người kia ăn mặc toàn thân quần trắng áo trắng, giày thể thao màu trắng đơn giản, nàng đứng trước tủ lạnh cẩn thận nghiêm túc chọn đồ vật nàng hài lòng, gò má nghiêm túc rất là đẹp. Kỳ thực Kiều Mạn Tích ở rất nhiều lúc không hiểu Trầm Thư Đường bây giờ, cũng không hiểu tâm tư của chính mình. Từ sau khi đau dạ dày nằm viện, quan hệ của hai người tựa hồ thật sự thành bạn bè rồi

Họ sẽ cùng nhau ăn cơm, thỉnh thoảng ngồi ở trên ghế sofa tán gẫu, nhưng đều đối với chuyện trước kia không đề cập tới. Trầm Thư Đường hiện tại rất ưu tú, đây là không thể nghi ngờ, Kiều Mạn Tích biết nàng có phòng làm việc của mình, biết nàng đem Trầm Ức và mẹ Trầm đưa ra nước ngoài, cũng biết nàng không còn là nữ học sinh đã từng cái gì cũng làm không được kia rồi

Trầm Thư Đường chính là như vậy, nàng để cho mình ở lại nhà nàng, mọi yêu cầu đối với mình khoan dung đủ loại. Nếu như không phải nàng đối với nụ hôn của mình không có phản ứng, hai người tôn trọng nhau như khách không có bất kỳ hành vi vượt qua gò bó, Kiều Mạn Tích thậm chí sẽ cho rằng nàng còn không thể quên được chính mình. Nhưng mà cô vẫn không có tự luyến đến loại trình độ đó, cô cũng biết, Trầm Thư Đường đối với mình đại khái là không có cảm giác gì

Chính là biết, cho nên Kiều Mạn Tích mới không hiểu Trầm Thư Đường tại sao phải đối với mình tốt như vậy. Ôn nhu sẽ để người luân hãm, Kiều Mạn Tích luôn cảm giác mình hiện tại càng ngày càng ỷ lại Trầm Thư Đường. Lại như hiện tại, rõ ràng Trầm Thư Đường muốn tới siêu thị, nhưng chính mình lại muốn đi cùng với nàng, nói là quá tẻ nhạt cũng tốt, nói là có nguyên nhân càng sâu khác cũng tốt. Kiều Mạn Tích không muốn tra cứu, du͙© vọиɠ đơn giản nhất của cô, thì đơn thuần là muốn thấy được Trầm Thư Đường, chỉ đến thế mà thôi

Lúc này, thấy được nàng khơi lấy khóe miệng, đem thịt nàng cho rằng hài lòng chọn xong, cầm qua chỉnh tề đặt ở trong xe đẩy. Kiều Mạn Tích không nói gì, đem xe để cho nàng đẩy, nhưng cũng không nhịn được cười nhạt lên. Trầm Thư Đường không chú ý tới nụ cười của Kiều Mạn Tích, lại cảm thấy dáng vẻ của Kiều Mạn Tích vừa rồi chờ mình rất ngoan, rõ ràng chữ ngoan này vĩnh viễn cùng Kiều Mạn Tích kéo không lên, nhưng nàng chính là cảm thấy dáng vẻ vừa rồi của người này ngoan vô cùng, thành thật như vậy đẩy xe đẩy ở đây chờ mình, mà chính mình cười, cũng là bởi vì Kiều Mạn Tích

Hai người mua xong đồ vật, đến quầy tính tiền chờ trả tiền, trên quầy ở bên cạnh, Trầm Thư Đường ngược lại là thấy được đồ vật có ý nghĩa. Đó là một loại kẹo cao su đáng yêu, trong hộp đẹp đẽ là kẹo đủ mọi màu sắc. Trầm Thư Đường không thích ăn thức ăn ngọt, nhưng cảm giác kẹo này ngược lại có thể dùng để đặt lên mâm tô điểm, nàng xem một hồi lâu, mà Kiều Mạn Tích củng đang nhìn nàng

Chỉ có điều điểm chú ý của Kiều Mạn Tích và Trầm Thư Đường, lại là không giống nhau lắm, bình thường bên cạnh tính tiền của siêu thị ngoại trừ một ít kẹo, còn có một số đồ dùng người trưởng thành. Kiều Mạn Tích thấy Trầm Thư Đường nhìn chằm chằm những đồ dùng trưởng thành kia, không cẩn thận thì liếc tới một hộp bao ngón tay. Trên bao ngón tay là văn tự Nhật Bản, đại khái ý là nữ nữ dùng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mức độ rất lớn. Bao ngón tay tựa hồ không giống với thông thường, ở phía trên còn có vật hạt tròn óng ánh màu trắng

Kiều Mạn Tích không phải không biết bao ngón tay, lại vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại này. Lúc này thấy Trầm Thư Đường nhìn, không khỏi thì gò má toả nhiệt. Trầm Thư Đường cuối cùng quyết định từ bỏ loại kẹo của tiểu hài tử này, nhưng ngẩng đầu lên thì thấy được Kiều Mạn Tích sắc mặt ửng hồng nhìn mình. Trầm Thư Đường mờ mịt nhìn lại, nàng không biết Kiều Mạn Tích làm sao bỗng nhiên đỏ mặt, chỉ thấy Kiều Mạn Tích đưa tay cầm lấy hộp bao ngón tay kia, bỏ vào trong xe

….

….

“Cô mua cái này… Làm cái gì?” Trầm Thư Đường nhẹ giọng hỏi

“Bởi vì em nhìn rất lâu” Kiều Mạn Tích ngẩng đầu lên, làm bộ không biết sợ trả lời, Trầm Thư Đường nhíu mày lại, nói mình không có nhìn cái đó, mà là đang nhìn kẹo bên cạnh. Lời này vừa nói ra, Kiều Mạn Tích quả nhiên có chút lúng túng. Cô mím mím môi, lại đem hộp bao ngón tay kia lấy ra đặt trở về. Nhưng Trầm Thư Đường lại cảm thấy cô muốn mua, nghĩ đại khái là Kiều Mạn Tích muốn mua để dùng với những người khác, thế là lại lấy trở về để đến trong xe

….

….

“Em lại cầm về làm cái gì?” Kiều Mạn Tích lúc này âm thanh có chút khàn khàn, nhưng bất mãn trong giọng nói cũng rất rõ ràng, cô cũng không biết tại sao mình mặt nóng như thế, rõ ràng trong não không muốn đi nhớ cảnh tượng cô và Trầm Thư Đường ở trên giường nữa, nhưng những cảnh tượng kia giống như là cố ý, điên cuồng ở bên trong đầu của cô lóe qua

“Có lẽ hữu ích với cô” Trầm Thư Đường nhẹ giọng nói qua, sau đó liền đến họ tính tiền rồi. Nghe được nàng nói hữu ích với mình, Kiều Mạn Tích lập tức thì nghĩ sai lệch rồi. Kỳ thực cũng không trách Kiều Mạn Tích suy nghĩ nhiều, mà là bạn tình cô trước đây gặp phải, đa số đều là một chút loại hình liền rõ ràng. Cô cho rằng Trầm Thư Đường mở mang đầu óc muốn cùng chính mình thử hộp bao ngón tay này một chút, trong lòng cũng bắt đầu xao động lên

Thân thể của Kiều Mạn Tích một năm không ăn mặn, chuyện này đối với cô mà nói là chuyện chưa bao giờ có, trước đó khi ở bệnh viện vẫn còn tốt chút, nhưng trận này xuất viện rồi, thân thể cơ hồ mỗi ngày đều muốn náo cô. Buổi tối mơ tới cái này cái kia, buổi sáng thì nhất định là ướt. Kiều Mạn Tích hiện tại không muốn cùng bất kỳ người lung ta lung tung nào làm loại chuyện đó, đối tượng lựa chọn duy nhất cũng chỉ có Trầm Thư Đường, nếu như Trầm Thư Đường nguyện ý, cô là vui vẻ cực kỳ nữa

Thế là, lòng suy đoán chờ mong đối với đêm nay, Kiều Mạn Tích vui vẻ theo Trầm Thư Đường ra khỏi siêu thị. Dọc theo đường đi trên mặt đều mang theo ý cười mê hoặc câu người, dẫn tới không ít nam nữ đối liếc mắt với cô, bị cô câu đến đã quên đông nam tây bắc. Trầm Thư Đường bất đắc dĩ thở dài, nàng cảm thấy, lần sau vẫn là đừng tìm Kiều Mạn Tích cùng đi siêu thị thì tốt hơn

Về đến nhà, Trầm Thư Đường vội vàng bắt đầu chuẩn bị cơm tối, mà Kiều Mạn Tích thì là mở ra túi siêu thị, đem hộp bao ngón tay kia lấy đi đặt ở trên đầu giường. Qua một hai giờ, Hạ Úc An và Giang Tầm Y đi qua, cơm nước của Trầm Thư Đường cũng lên bàn rồi. Kiều Mạn Tích có ấn tượng đối với Hạ Úc An, mà Giang Tầm Y hồi trước đã từng gặp ở bệnh viện Lan Lâm

Cô còn nhớ mấy năm trước bốn người họ ở bên trong hội quán suối nước nóng từng gặp, vào lúc ấy vẫn là Hạ Úc An đơn phương yêu Giang Tầm Y, nhưng bây giờ hai người tựa hồ ở chung với nhau rồi. Trên bàn cơm, Giang Tầm Y một mực gấp rau cho Hạ Úc An, họ nhìn qua cùng Trầm Thư Đường rất quen, Kiều Mạn Tích chẳng muốn nói chuyện với họ, cũng không muốn xen vào đề tài của họ. Cô cúi đầu uống canh, lại cảm giác mình thì giống như người ngoài cuộc

Yên tĩnh của Kiều Mạn Tích Trầm Thư Đường cũng bỏ qua, nàng thấy Kiều Mạn Tích đem canh uống xong, thấp giọng hỏi cô còn muốn ăn đồ gì hay không, Kiều Mạn Tích lắc đầu một cái, một mình đi đến ban công thông gió. Trầm Thư Đường thấy cô đi, cũng biết cô ngồi ở chỗ này lúng túng, không giữ lại thêm nữa. Hạ Úc An nhìn Trầm Thư Đường thỉnh thoảng liếc mắt nhìn ban công, tuy nàng làm bí mật, lại vẫn là bị chính mình nhìn ra

Hai người quen biết cũng không tính ngắn, Hạ Úc An có thể nói, nàng đối với Trầm Thư Đường hiểu rõ rất sâu, từ lúc khi nghe nói nàng đem Kiều Mạn Tích ở lại chỗ này, Hạ Úc An là có thể đoán được Trầm Thư Đường đối với chuyện năm đó kỳ thực cũng không phải là hoàn toàn tiêu tan. Nàng cho rằng Trầm Thư Đường sẽ đối với Kiều Mạn Tích có oán, nhưng hôm nay tận mắt thấy được hai người ở chung, Hạ Úc An mới phát hiện, so với oán, cách nghĩ tồn tại của Trầm Thư Đường bây giờ đối với Kiều Mạn Tích càng thêm đáng sợ

Nếu quả như thật sự lưu ý một người, ánh mắt của nàng thì không cách nào gạt người. Mà Trầm Thư Đường đối với Kiều Mạn Tích, đã là như thế

Sau khi ăn cơm xong, Giang Tầm Y giúp đỡ Trầm Thư Đường đi rửa xong chén, Hạ Úc An suy nghĩ một chút, nàng tìm cớ đi ban công, Kiều Mạn Tích còn đang hút thuốc, thấy được chính mình lại đây, cũng đưa cho chính mình một cây

“Không cần, A Tầm không cho ta hút thuốc” Hạ Úc An nhẹ giọng nói qua, nhấc đến Giang Tầm Y, trong lòng trong mắt đều là yêu thương

“Nga, cũng thật là nghe lời” Kiều Mạn Tích thu hồi cây thuốc, lại không khỏi nghĩ đến cảnh tượng lúc trước Trầm Thư Đường không để cho mình hút thuốc, do dự một hồi, cũng đem thuốt bóp tắt

“Kiều tiểu thư, liên quan với chuyện của ngươi, ta có nghe nói, hiện tại quan hệ của ngươi và Đường Đường….”

“Hạ tiểu thư, quan hệ của ta và A Thư rất phức tạp, nhưng mà ta không cho là hiện tại chúng ta nên nói loại chuyện này” Kiều Mạn Tích có thể nghe ra lời nói mang thâm ý của Hạ Úc An, nhưng bàn thân cô bây giờ đều là hỗn loạn, cũng sẽ không thể nói cái gì với Hạ Úc An nữa. Cô nhìn biểu tình trong mắt Hạ Úc An, con mắt hiếu kỳ ở trên người nàng đánh giá một phen, bỗng nhiên cười lên

“Hạ tiểu thư, cùng với nói chuyện của ta và A Thư, ta ngược lại có chút hiếu kỳ, những năm này ngươi là như thế nào cùng vị kia nhà ngươi ở chung với nhau, ăn được thịt rồi sao? Nhìn dáng vẻ của ngươi, sẽ không vẫn là một xử nữ chứ? Kỳ thực ta đối với ngươi, vẫn còn có chút hứng thú” Kiều Mạn Tích kỳ thực chỉ là muốn chọc Hạ Úc An, cũng là vì nói sang chuyện khác, nhưng cô không nghĩ tới, chính mình mới vừa nói xong câu đó, sắc mặt của Hạ Úc An thì trở nên cực kỳ không tốt, giống như bị chọt trúng chỗ đau

Kỳ thực đối với chuyện của Hạ Úc An và Giang Tầm Y, Kiều Mạn Tích cũng không hiểu rõ, nhưng cô vừa nhìn là có thể nhìn ra hai người mặc dù ở chung với nhau, nhưng giữa lời nói cử chỉ không phải như là người yêu chân chính thân mật như vậy, nhưng mà cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Kiều Mạn Tích không có ý nghĩ thương tổn người, lại không nghĩ rằng lời nói này sẽ chọc vào chỗ đau của Hạ Úc An, trong lúc nhất thời cũng có chút áy náy

“Kiều tiểu thư, chuyện giữa ta và A Tầm, cũng cùng ngươi không có quan hệ gì. Yêu một người, cũng không phải nhất định phải làm loại chuyện đó” Hạ Úc An thấp giọng nói qua, ở phương diện tìиɧ ɖu͙©, nàng cuối cùng là không bằng lão đạo sĩ Kiều Mạn Tích. Quả nhiên, nghe xong lời này, Kiều Mạn Tích như là nghe được chuyện cười lớn gì, cô tường cười đến đau bụng, mắt thấy Hạ Úc An tức giận muốn đi, lúc này mới vội vàng kéo lại nàng

“Này, tiểu Hạ Hạ, lời vừa rồi, ta có thể coi là ngươi thuận miệng nói. Nhưng mà ta muốn uốn nắn ngươi một chút, nếu như yêu một người lại không muốn cùng nàng lên giường, vậy thì không phải thật sự yêu. Đừng nói với ta hai người nữ nhân các ngươi muốn chơi Bách Lạp Đồ gì, tình dục là một phần của yêu, không có tình yêu tình dục, căn bản không phải tình yêu chân thành”

“Kiều tiểu thư, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách nói ta sao?”

“Không tư cách, nhưng ít ra ở một ít phương diện, ta vẫn là có thể dạy ngươi, ngươi a, rõ ràng mọc ra một gương mặt không tệ, vóc người này cũng khá tốt, làm sao chính là không biết sử dụng đây?” Kiều Mạn Tích tựa ở trên tường, quan sát tỉ mỉ Hạ Úc An. Kỳ thực lúc trước cô chính là nhìn trúng vóc người và tướng mạo của Hạ Úc An, mới đối với nàng có chút hứng thú, nhưng nghe được lời nói vừa rồi kia của Hạ Úc An, cô càng ngày càng cảm thấy người này thú vị

Làm ơn, 29 vẫn là xử nữ, cô đều vì Hạ Úc An cảm thấy khổ sở

“Ngươi… Ngươi có thể làm sao dạy ta” Quả nhiên, nghe được Kiều Mạn Tích thuyết giáo chính mình, Hạ Úc An có chút động lòng. Tuy Kiều Mạn Tích là hoa Hồ Điệp nổi danh, nhưng đây cũng một mặt chứng minh, năng lực câu người của nữ nhân này mạnh bao nhiêu. Chỉ là chưa đợi được trả lời, thân thể Hạ Úc An bỗng nhiên nhẹ đi, đột nhiên thì bị Kiều Mạn Tích đặt ở trên tường, nhìn cô một cái tay chống tường đem mình đặt ở phía trên, Hạ Úc An muốn đẩy cô ra, nhưng Kiều Mạn Tích lại kéo lấy tay của chính mình vươn qua đè ở trên ngực nàng

“Này, câu dẫn giữa nữ nhân và nữ nhân kỳ thực càng thêm dễ dàng. Ngươi yêu thích Giang Tầm Y, không phải là muốn làm cho nàng muốn ngươi, hi vọng ngón tay của nàng tiến vào trong thân thể của ngươi, làm cho ngươi muốn sống muốn chết, không phải sao?” Kiều Mạn Tích nói rõ ràng, Hạ Úc An nghe được đầy mặt ửng hồng, rồi lại không thể không gật đầu

“Thân thể nữ nhân là kho báo, nếu như nửa kia của ngươi không hiểu được làm sao khai thác ngươi, thì cần phải ngươi chỉ dẫn nàng. Chỉ cần ngươi đủ hấp dẫn người, cho dù nàng như thế nào trốn đi nữa, cũng chạy không thoát mị lực của ngươi. Thích hợp đổi một chút phong cách mặc quần áo, tỷ như, nội y sεメy ngươi có chứ, đừng nói ngươi không có, ta sẽ không tin. Còn có ánh mắt, ánh mắt rất quan trọng, có rất nhiều thời điểm, chỉ cần một cái ánh mắt, thì so với bất kỳ tình cảm nào đều đủ rồi”

Kiều Mạn Tích nói tới rất nhẹ, mà cô cũng nhích đến mức rất gần, khoảng cách gần như vậy dựa vào cô, thân thể hai người cơ hồ dán thật chặt cùng với nhau. Hương hoa nhàn nhạt trên người Kiều Mạn Tích rất dễ chịu, mà con mắt thâm lam của cô càng là đẹp đẽ. Hạ Úc An học bộ dáng của cô, hơi híp mắt, duỗi ra đầu lưỡi liếʍ liếʍ bờ môi, thấy được nàng học đến không tệ, Kiều Mạn Tích hài lòng rồi

Hai người bí bí mật mật trốn ở ban công, Kiều Mạn Tích lần đầu tiên nghiêm túc như thế cùng một người phụ nữ khác dạy nàng làm sao câu dẫn nữ nhân. Từ mới bắt đầu dạy học, đến phía sau đề tài của hai người cũng càng ngày càng nhiệt liệt và nặng khẩu vị, bất tri bất giác cư nhiên hàn huyên hai tiếng. Đến khi Giang Tầm Y lần nữa giục Hạ Úc An về nhà, Hạ Úc An lúc này mới lưu luyến thêm vào wechat của Kiều Mạn Tích, nói là có thời gian tán gẫu tiếp

Kiều Mạn Tích nói hai tiếng đồng hố, sớm đã có chút miệng khô lưỡi khô, cô ra ban công, phát hiện Trầm Thư Đường chuẩn bị sữa bò nóng cho chính mình, đắc ý ngồi ở trên ghế sofa uống. Lại phát hiện ánh mắt Trầm Thư Đường nhìn mình có chút kỳ quái, liền hỏi nàng làm sao vậy. Nhưng Trầm Thư Đường chỉ là thở dài, đi qua vỗ vỗ bờ vai của cô

“Cô đừng dạy hư Úc An tỷ, những chuyện kia của cô, nàng không làm được” Trầm Thư Đường bất đắc dĩ nói, nàng vừa rồi cũng chỉ là không cẩn thận nghe được đối thoại của hai người, hoàn toàn không nghĩ tới Kiều Mạn Tích lại để Hạ Úc An làm loại chuyện đó. Lời này vừa ra, Kiều Mạn Tích cũng không vui rồi. Cái gì gọi là dạy hư a? Đây đều là hàng thật giá thật bản lãnh thật sự được không? Nhưng bây giờ Kiều Mạn Tích không có chút nào muốn cùng Trầm Thư Đường nói cái này, dù sao hộp bao ngón tay trên đầu giường kia vẫn chờ phát huy giá trị bản thân nó, Kiều Mạn Tích chuẩn bị trở về phòng tắm rửa, ở trước khi thay quần áo, dừng lại

“A Thư, đêm nay…”

“Ngủ chung đi”

Hết chương 97

Edit: bào mn tin mừng là có chương mới, và tết vui vẻ nga mn, tin bùn là chương 98 không có kakaka