Kim Chủ Nan Vi

Chương 83: Nàng và Kiều Mạn Tích, là không thể nào

Chương 83: Nàng và Kiều Mạn Tích, là không thể nào

Căn phòng ở sau khi Trầm Thư Đường nói xong, bỗng nhiên yên tĩnh lại, yên tĩnh đến cơ hồ có thể nghe được tiếng hít thở của hai bên. Kiều Mạn Tích sững sờ ngồi ở đó, lòng tràn đầy đều là lời Trầm Thư Đường mới vừa nói. Mũi chua xót, con mắt cũng rất cay, nhưng mà cô vẫn là cố nén, không muốn 30 tuổi còn vùi ở trong l*иg ngực người khác khóc nhè

Một năm qua, Kiều Mạn Tích cũng biết chính mình trải qua ngơ ngơ ngác ngác, cô đứt đoạn mất liên hệ với những bằng hữu trước đây, chỉ vì bảo hộ một tia lòng tự ái còn sót lại của chính mình. Kiều Mạn Tích là cao ngạo, trước đây, hiện tại, thậm chí tương lai cô vẫn là như vậy. Giá trị bản thân sẽ không ảnh hưởng ngạo khí tận trong xương tuỷ của cô, dù sao đó là đồ vật cắm rễ ở trong thân thể cô

Có thể coi là là như thế này, Kiều Mạn Tích vẫn là sẽ cảm thấy ủy khuất, sẽ cảm thấy cô đơn, cũng sẽ sợ sệt. Cô không ngừng mà uống rượu, tự giận mình, cô biết những người kia đang giễu cợt chính mình, bao gồm Trầm Thư Đường cũng giống vậy. Nhưng cô không nghĩ tới, Trầm Thư Đường lại nói với mình những lời này, từng chữ những lời kia đâm vào trong lòng, đem tảng đá bao lấy tầng ngoài trái tim Kiều Mạn Tích đâm thủng nứt ra, đem trái tim đó ẩn náu trong đó đào móc ra

Kiều Mạn Tích không muốn thừa nhận cô bị Trầm Thư Đường cảm động, hơn nữa trong lòng sinh ra một loại rung động và hoảng loạn chưa bao giờ có qua. Kiều Mạn Tích có thể cảm giác được nhịp tim đập của chính mình rất nhanh, trên mặt cũng nóng đến phát sợ. Cô không dám ngẩng đầu nhìn Trầm Thư Đường, nhưng mỗi lần nghĩ đến những câu nói kia rồi lại rất vui vẻ. Kiều Mạn Tích không biết mình là làm sao vậy, cô chưa bao giờ không dám nhìn thẳng ai, giờ khắc này lại thật ngại ngùng nhìn Trầm Thư Đường

“Ta muốn đi tắm rửa” Kiều Mạn Tích cúi đầu, sắc mặt đỏ chót, cô muốn chạy trốn cái ôm của Trầm Thư Đường, nhưng thân thể lại bởi vì uống quá nhiều rượu không có khí lực đứng lên. Thấy được dáng vẻ Kiều Mạn Tích lảo đảo nghiêng ngã, lại nghĩ tới trong phòng tắm lưu lại mãnh vỡ kính, Trầm Thư Đường sợ cô dẫm lên, suy nghĩ một chút, vẫn là đỡ Kiều Mạn Tích đến phòng tắm

“Cô không có khí lực gì, tôi giúp cô thôi” Trầm Thư Đường không có ý tứ khác, là thật sự chỉ là đơn thuần muốn giúp đỡ, nếu như là lúc trước, Kiều Mạn Tích đều có thể la hét để nàng đi ra ngoài, nhưng bây giờ Kiều Mạn Tích lại không cách nhìn thẳng Trầm Thư Đường, trong lòng nàng bởi vì lời Trầm Thư Đường nói kia mà mừng rỡ, cô cảm giác mình nên nói với Trầm Thư Đường nói một câu cám ơn hoặc xin lỗi, nhưng lòng tự ái và từng tia một khó chịu lại làm cho cô không nghĩ thông

Kiều Mạn Tích cả người vùi ở trong l*иg ngực của Trầm Thư Đường, bị nàng cởi hết quần áo, Kiều Mạn Tích tuyệt đối là trong đời lần đầu tiên thẹn thùng luống cuống như thế. Cô đơn giản nhắm mắt lại, tựa ở bên mép của bồn tắm, dùng tay chống trán không nói lời nào, nhưng tình trạng này lại làm cho Trầm Thư Đường hiểu lầm

“Cô còn có nơi nào không thoải mái sao?” Thấy Kiều Mạn Tích vẫn dùng tay xoa đầu, Trầm Thư Đường cho rằng cô là uống nhiều đau đầu, nhưng Kiều Mạn Tích nghe xong cũng không nói chuyện, chỉ là lắc đầu một cái. Trầm Thư Đường không truy hỏi nữa, chỉ lấy khăn mặt thoái mái qua, thay cô lau thân thể. Trong phòng tắm là ánh đèn mờ nhạt mang theo ấm áp, mà da thịt của Kiều Mạn Tích trắng nõn bóng loáng, ở trong bồn tắm màu trắng rất đẹp

Trầm Thư Đường đã sớm đối với thân thể của Kiều Mạn Tích không xa lạ gì, nhưng toàn bộ quá trình tắm rửa, người này lại luôn đem mặt nghiêng qua một bên khác, tay còn hết sức không được tự nhiên che ở trước ngực và giữa hai chân. Động tác này thực sự là nữ nhân thường làm, dù sao nữ sinh đều sẽ thẹn thùng, nhưng Trầm Thư Đường nhớ tới Kiều Mạn Tích chưa bao giờ sẽ như vậy. Kiều Mạn Tích sẽ không sợ ở trước mặt người khác lộ ra thân thể, bởi vì vóc người hoàn mỹ của cô đủ khiến bất kỳ nữ nhân nào nhìn thấy đều mặc cảm không bằng. Nhưng lúc này che lấy, trái lại có một loại cảm giác mông lung bao phủ một nữa khác

Trầm Thư Đường nhìn biết, cảm thấy cổ họng hơi khô. Nàng đã sớm không phải cô gái lúc trước cái gì cũng không hiểu, huống chi nàng hiện tại cũng là yêu thích nữ nhân. Cho dù nàng biết cùng Kiều Mạn Tích không thể nào nữa, nhưng thân thể của Kiều Mạn Tích, đối với bất kỳ nam nhân nào, thậm chí nữ nhân, đều tuyệt đối là mê hoặc giống như ma tuý

Trầm Thư Đường đem thân thể của Kiều Mạn Tích thanh tẩy xong, lại giống y như lần trước, chỉ còn dư lại một chỗ không. Trầm Thư Đường đương nhiên sẽ không đi giúp đỡ, nàng chỉ là đem khăn mặt vắt khô, lại tìm dịch thể tắm để ở một bên

“Kiều Mạn Tích, cái kia… Còn dư lại tự cô tắm đi, tôi đi ra ngoài trước” Trầm Thư Đường nhẹ giọng nói qua, nghe được nàng đi ra ngoài, Kiều Mạn Tích lúc này mới thận trọng quay đầu lại. Cô nhìn dịch thể tắm đặt ở bên bồn tắm, thật vất vả mới chậm chạp qua sắc mặt lại mơ hồ mang theo chút hồng. Cô lấy tay mò xuống, vuốt địa phương kia, lập tức thì mò tới trơn trợt dinh dính rõ ràng không giống như nước

Vừa rồi cô suýt chút nữa sẽ bị Trầm Thư Đường bức điên rồi, người kia dùng khăn mặt lau thân thể của chính mình, Kiều Mạn Tích chỉ cảm thấy chính mình trước giờ thì không có từng đói khát như vậy. Cô che ngực không phải là vì cái khác, chỉ là vì chỉ là vì phản ứng sinh lý ngượng ngùng. Cô ngơ ngác đem hạ thân rửa sạch sẽ, lại lọt vào sâu bên trong

Chính mình hôm nay, rốt cuộc là làm sao vậy?

Kiều Mạn Tích tắm xong muốn đi ra ngoài, nhưng không biết làm sao dưới chân vô lực, mà phòng tắm lại có chút trơn, cô sơ ý một chút thì té lăn trên đất, vô ý thức rên khẽ một tiếng. Trầm Thư Đường vốn là ở bên ngoài, nghe được âm thanh vội vàng đi vào, chỉ thấy Kiều Mạn Tích quỳ một chân trên đất. Nàng bỗng nhiên vui mừng chính mình trước đó đem mảnh kiếng bể đều quét sạch, nếu không Kiều Mạn Tích cái té này không chừng sẽ cắt ra chỗ nào

“Làm sao vậy? Cô tắm xong kêu tôi đến đỡ cô thì được rồi, có té đau hay không?” Trầm Thư Đường nhẹ giọng hỏi, mà Kiều Mạn Tích lại đã biến thành ốc sên, chỉ lắc đầu cũng không nhìn nàng. Trầm Thư Đường biết cô không có khí lực đi, muốn thử một chút có thể ôm động cô hay không, nhưng mà, sau khi nàng dễ như chơi đem Kiều Mạn Tích bồng lên mới ý thức tới, người này… Một năm dằn vặt, thật sự gầy rất nhiều

Kiều Mạn Tích cũng không nghĩ tới Trầm Thư Đường nhìn qua mảnh mai như vậy cư nhiên có thể ôm động chính mình, quanh thân là mộc hương nhàn nhạt của Trầm Thư Đường, đặc biệt là nhìn gò má đẹp đẽ của nàng, Kiều Mạn Tích che lấy ngực, chỉ cảm thấy tim đập còn nhanh hơn hồi nãy nữa. Cô không hiểu mình là làm sao vậy, từ vừa rồi đến bây giờ, chỉ cần cùng Trầm Thư Đường tới gần, chính mình sẽ tim đập nhanh hơn. Kiều Mạn Tích cảm thấy đây đều là họa của uống rượu, quyết định sau này phải uống ít một chút

Trầm Thư Đường tự nhiên không biết tâm tư của Kiều Mạn Tích, nàng đem người ôm trở về gian phòng, nhẹ nhàng để tới trên giường. Nàng muốn nhìn một chút đầu gối của Kiều Mạn Tích có đụng rách hay không, nhưng tay mới vừa đυ.ng tới đầu gối của cô, người kia giống như là bị sợ hãi lui về sau. Trầm Thư Đường mờ mịt nhìn Kiều Mạn Tích, nàng cảm thấy Kiều Mạn Tích ở vừa rồi sau khi phát tiết xong thì kỳ lạ, chẳng lẽ còn đang tức giận?

“Kiều Mạn Tích, tôi biết cô có thể còn đang giận tôi, xin lỗi, là tôi suy tính không đủ chu đáo, nhưng tôi hy vọng cô tin tưởng tôi, từ đầu tới đuôi, tôi đối với cô đều không có ý tứ xem thường. Tôi lưu lại cô không phải là vì nhục nhã cô, cô hiểu không?” Trầm Thư Đường xoa xoa tóc dài của Kiều Mạn Tích, một cái tay khác sờ lên đầu gối của cô, lần này người này đúng là không có tránh, Trầm Thư Đường liếc nhìn, phát hiện ngoại trừ sau khi đụng bầm cũng không có vấn đề lớn gì thì an tâm

Đem hành động của Trầm Thư Đường thu vào đáy mắt, Kiều Mạn Tích vẫn luôn biết, Trầm Thư Đường từng là cô gái dịu dàng, hiện nay cô gái dịu dàng kia so với trước đây thành thục rất nhiều, tuy nhìn qua xa lạ, nhưng ôn nhu tồn tại trong xương lại không giảm thiểu chút nào. Kiều Mạn Tích nghiêng đầu, nhỏ giọng lầm bầm một câu xin lỗi. Nhưng âm thanh này quá nhỏ, Trầm Thư Đường căn bản không nghe được, nàng theo bản năng hỏi ngược một câu cái gì, dũng khí của Kiều Mạn Tích tiêu hao hết, nghiêng người sang nằm không để ý đến nàng

Trầm Thư Đường không đợi câu trả lời của Kiều Mạn Tích nữa, dù sao nàng cũng mệt mỏi, muốn tắm nghỉ ngơi. Nàng ra khỏi phòng, đi vào phòng tắm đơn giản tắm rửa sạch sẽ, thời điểm trở ra phát hiện cửa phòng của Kiều Mạn Tích còn mở Nàng đi tới, vừa tới cửa liền phát hiện Kiều Mạn Tích còn duy trì tư thế vừa rồi, cô thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cuộn thành một đoàn, mái tóc dài màu đen bày ra ở trên giường màu trắng tinh, nhìn qua có chút duy mỹ

Trầm Thư Đường thấy cô ngủ thϊếp đi lại quên đắp chăn, nàng thở dài, đi tới đem chăn đắp ở trên người cô. Lại không nhịn được vén lên tóc dài trên mặt cô, cẩn thận nhìn chăm chú gương mặt cô một hồi lâu. Đêm nay lời của Kiều Mạn Tích Trầm Thư Đường cũng nhớ đến rõ rõ ràng ràng, nghĩ tới đây trong lòng nữ nhân này lại tồn tại ý nghĩ yếu ớt như vậy, Trầm Thư Đường không khỏi có chút đau lòng. Nàng hy vọng Kiều Mạn Tích có thể khôi phục dáng vẻ đã từng, rõ ràng là một nữ nhân kiêu ngạo như vậy, hiện tại lại yếu ớt như thế

Trầm Thư Đường không nhịn được sờ sờ đầu của Kiều Mạn Tích, người sau tựa hồ là cảm thấy được, lại vô ý thức cọ cọ lòng bàn tay của chính mình. Vài sợi tóc chọc đến lòng bàn tay ngứa ngáy, Trầm Thư Đường sửng sốt một chút, vội vàng đem tay rút trở về, bước nhanh rời khỏi phòng

Nàng và Kiều Mạn Tích, là không thể nào

Hết chương 83