Chương 63: Chuyện tình cảm không có ai đúng ai sai
"Bác sĩ Giang, đây là báo cáo kiểm tra sức khoẻ gần đây của Hạ tiểu thư" Ngồi ở phòng khám bệnh, Giang Tầm Y tiếp nhận tư liệu y tá đưa tới, ngưng mắt nhìn kỹ chút. Trải qua hơn một tháng điều trị ở bệnh viện này, thân thể của Hạ Úc An cuối cùng cũng coi như tốt hơn rất nhiều. Chí ít sẽ không lại giống như mới bắt đầu ăn cái gì ói cái đó, cũng sẽ không có tình huống mất ngủ nghiêm trọng. Kỳ thực Giang Tầm Y biết rõ, Hạ Úc An sở dĩ sẽ không nôn nữa, là bởi vì những thứ đó đều là mình làm, mà nàng mặc dù có thể ngủ, cũng là bởi vì chính mình bồi ở bên người nàng
Tất cả số liệu đều đang chuyển tốt, nhưng những vết thương ngoài da kia của Hạ Úc An lại lặp đi lặp lại, rõ ràng đều sắp muốn khép lại, rồi lại có dấu hiệu nhiễm trùng. Trong lòng Giang Tầm Y có một ít suy đoán, cô cau mày, suy tư một hồi, cố ý nói với Hạ Úc An chính mình hôm nay về muộn chút qua đến, lại lén lút đứng ở ngoài phòng bệnh, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn hành động của Hạ Úc An
Quả nhiên, buổi trưa không có mình ở, Hạ Úc An thì trở nên trầm mặc, nàng không ăn đồ ăn y tá đưa tới, cho dù y tá nói là mình làm, nàng cũng chỉ là đơn giản ăn hai cái liền không động nữa. Mắt thấy tiểu hộ sĩ bất đắc dĩ đem đồ vật lấy đi, Giang Tầm Y thấy được, Hạ Úc An bỗng nhiên nhìn cổ tay nàng, dùng một cái tay khác nhẹ nhàng lôi kéo. Mắt thấy vết thương bị nàng xé vỡ, tràn ra một vệt máu. Giang Tầm Y cuối cùng đã rõ ràng rồi, tại sao ngoại thương của Hạ Úc An đều là tốt không được
Sự phẫn nộ và đau lòng trong lòng để cô vội vàng đi vào, Hạ Úc An sao có thể nghĩ đến Giang Tầm Y sẽ bỗng nhiên đi vào, vội vàng đem cánh tay đến phía sau, nhưng nàng cũng rõ ràng, hành động mới vừa rồi của mình nhất định đều bị thấy được. Thấy nàng giống như đứa trẻ làm sai chuyện ngẩng đầu nhìn chính mình, con mắt đẹp đẽ ngưng lại một tầng ánh nước. Từ trong ánh mắt của nàng Giang Tầm Y thấy được bất an và sợ sệt, trong lòng dù cho có hỏa khí to lớn hơn nữa, cũng đều tiêu theo
"Úc An, tại sao đối xử chính ngươi như thế, không ăn cơm không uống thuốc, còn đem vết thương sắp dưỡng cho tốt làm rách, cậu có biết cậu không yêu quý thân thể chính cậu như vậy tôi và Hạ bá mẫu sẽ rất lo lắng hay không?" Giang Tầm Y đau lòng sờ lấy cổ tay chảy máu của Hạ Úc An, kỳ thực cô hỏi những vấn đề này, trong lòng đã sớm có đáp án. Nếu như không phải là mình, Hạ Úc An cũng sẽ không làm những việc này đâu?
"A Tầm, xin lỗi...mình không nghĩ tới cậu sẽ thấy, xin lỗi, mình để cậu khó chịu. Mình...mình chỉ là muốn, nếu như vết thương của mình luôn không tốt, cậu thì sẽ luôn chăm sóc mình. Mình biết làm như vậy rất ích kỷ, rất ngây thơ, nhưng mà cậu dáng dấp ôn nhu như vậy, mình chỉ có lúc sinh bệnh mới có thể thấy được"
Hạ Úc An biết việc đã đến nước này không dối gạt được, nàng cũng đã sớm biết, coi như mình như thế nào đi nữa không nỡ, vẫn sẽ có một ngày xuất viện. Cho đến lúc này, Giang Tầm Y cuối cùng cũng có một ngày vẫn sẽ có thích người khác, chính mình còn có thể làm sao đây? Lại thương tổn chính mình, để ba mẹ khó chịu sao? Không... Nàng không thể, cho nên nàng cũng chỉ có thể tham luyến tốt đẹp bây giờ, tốt đẹp sắp mất đi
Lời của Hạ Úc An để Giang Tầm Y trở nên trầm mặc, dù cho cô đã sớm biết là đáp án như vậy, trong lòng vẫn là khó chịu đến ê ẩm. Ngày đó Trương Vân nói với cô cô chưa quên, cô khó có thể tưởng tượng Hạ Úc An đến cùng có bao nhiêu yêu chính mình, mới có thể bị đè nén ròng rã năm năm, thậm chí vì vậy mà bị bệnh trầm cảm. Nghĩ đến ở địa phương chính mình không biết, Hạ Úc An thương tổn thân thể của bản thân nàng, không ngừng mà uống thuốc ngủ mới có thể ngủ, Giang Tầm Y cảm giác mình lại như kẻ ác, muốn đem Hạ Úc An bức cho chết.
Nghĩ tới những thứ này, Giang Tầm Y đỏ cả vành mắt, nước mắt theo khóe mắt của cô lướt xuống, cô chưa bao giờ khóc, ít có ở trước mặt Hạ Úc An rơi lệ, phản ứng như thế cũng càng để Hạ Úc An sợ sệt
"A Tầm, xin lỗi, là mình không tốt, sau này mình đều không như vậy có được hay không? Mình sẽ ăn cơm thật ngon, mình sẽ ngủ, mình sẽ không lại làm tổn thương chính mình, cậu đừng khóc, xin lỗi, đều là lỗi của mình" Hạ Úc An thấy được Giang Tầm Y khóc, so với đâm chính mình một đao còn làm cho nàng khó chịu hơn, nhìn thấy nàng sắc mặt trắng bệch, luống cuống lại hoảng loạn đem nước mắt của mình lau khô, Giang Tầm Y đột nhiên cảm thấy, tất cả những thứ này đều là bất đắc dĩ lại buồn cười
Hai người họ, đến tột cùng vì sao lại biến thành như vậy? Hạ Úc An sai rồi sao? Không, nàng không sai, nàng chỉ là yêu thích chính mình, thậm chí vì mình, bị thương đến nước này. Mà chính mình thì sao? Bởi vì trận tai nạn xe lúc trước nảy sinh hổ thẹn đối với Hạ Úc An, sau khi hổ thẹn từ từ biến mất, đối tốt với Hạ Úc An chuyện này lại trở thành một loại tồn tại như quen thuộc
Giang Tầm Y biết, để Hạ Úc An không thích chính mình có lẽ rất khó, mà nếu như tình huống muốn chính mình không thèm quan tâm Hạ Úc An, không hề quan tâm nàng, cưng chìu nàng, lại cũng rất khó. Dù cho biết rõ là hành động của mình để Hạ Úc An đối với cô sinh ra cảm giác, nhưng chuyện đến nước này, chính như Hạ Úc An không cách nào khống chế nàng yêu thích chính mình, chính mình cũng không có cách nào khống chế lại sự để ý đối với Hạ Úc An
Mình làm sai rồi sao? Có lẽ...Cũng không có đâu
Chuyện tình cảm không có ai đúng ai sai, nhưng mà Giang Tầm Y không có cách nào quên lời của Trương Vân, nàng nói thân thể của Hạ Úc An không có cách nào chịu đựng đả kích gì, chính mình chỉ là dỗ nàng cũng tốt, để nàng vui vẻ một chút lại có thể làm sao chứ? Huống chi, chính mình thì thật sự đối với nàng không hề có một chút cảm giác sao? Đáp án của vấn đề này, ngay cả bản thân Giang Tầm Y cũng không biết
Cô trước sau cho là mình là thích nam nhân, nhưng mà sau khi Tô Hạo Triết tạ thế, cuộc sống của cô lại dần dần trở nên ngoại trừ công việc ra, cũng chỉ có Hạ Úc An. Ở trước khi giao du bạn trai, cô sẽ suy xét làm sao không để Hạ Úc An biết. Tại sao? Ngay cả bản thân cô cũng không rõ nguyên nhân. Cho nên, vẩn là để ý? Nếu như không thèm để ý cảm thụ của nàng, chính mình thì tại sao sẽ gấp như vậy cúng Vương Nham tách ra chứ?
" Úc An, mình không sao" Giang Tầm Y nhìn không biết Hạ Úc An làm sao, cúi người qua ôm lấy nàng. Cảm thấy người trong l*иg ngực run rẩy, Giang Tầm Y dùng tay vỗ nhẹ phía sau lưng nàng, thay nàng đem tóc dài nhu thuận chính lý tốt
"A Tầm, đừng giận mình" Hạ Úc An nhỏ giọng nói ra, dùng tay kéo lấy góc áo của Giang Tầm Y, động tác này gọi lên ký ức tứng có của Giang Tầm Y, cô nhớ tới hai người khi còn bé, mỗi lần Hạ Úc An làm tổn thương bản thân nàng, cô đều sẽ giả vờ tức giận, làm cho Hạ Úc An lần sau chú ý. Nhưng mỗi một lần Hạ Úc An lại sẽ bày ra bộ dáng dấp đáng thương này, để cho kỹ xảo biểu diễn của mình bị hủy
"Đồ ngốc, mình sẽ không tức giận cậu, mãi mãi cũng sẽ không. Úc An, chúng ta.... Thử ở cùng nhau đi." Giang Tầm Y nhắm mắt lại, đem cằm tựa ở trên bả vai của Hạ Úc An, nhẹ giọng nói ra. Lời của cô để Hạ Úc An run rẩy lên, thậm chí coi chính mình xuất hiện ảo giác, dù sao đây là chuyện nàng đòi hỏi gần mười năm, cũng sớm đã cảm thấy sẽ không lại có thêm hi vọng, nhưng Giang Tầm Y vào lúc này lại nói... Muốn cùng mình ở chung một chỗ?
"A Tầm...cậu...cậu đang nói cái gì? Mình không phải đang nằm mơ chứ? Mình...Cậu là A Tầm sao? Mình là Hạ Úc An, là Hạ Úc An a..." Lời của Giang Tầm Y để Hạ Úc An hoảng loạn hơn trước, nhìn nàng qua lại sờ trán của chính mình, lại đi vỗ vai, giống như là cảm giác mình bị bệnh, Hạ Úc An như vậy có chút ngốc đến đáng yêu, để Giang Tầm Y không nhịn được sờ lên mặt nàng, nâng lên gò má mềm mại của nàng xoa xoa
"Úc An, cậu không có nằm mơ, mình là Giang Tầm Y, cậu là Hạ Úc An. Mình là nói, chúng ta ở cùng nhau đi"
Úc An, xin lỗi, mình không có cách nào bỏ mặc với cuậ, cũng không muốn cho cậu lại vì mình khó chịu, cho nên mình chỉ có thể lựa chọn dùng phương pháp này lừa dối cậu. Hy vọng cậu... Đừng trách mình
Hết chương 63
Tác giả có lời bảo bối: Giang Tầm Y bây giờ là xuất phát từ nguyên nhân gì cùng Hạ Úc An sống chung với nhau, trong lòng mọi người đều thấy. Mang theo hổ thẹn và lời nói dối, cho nên tất cả tàn nhẫn xây dựng cũng chỉ là giấu ở bên dưới tốt đẹp. Ta chỉ muốn nói với Hạ bức khổ, sống với nhau? Ngươi cho rằng sẽ không có ngược sao? Không, lúc trước ngược ngươi chỉ là bắt đầu, ngươi và Giang thẳng vũ sau khi ở cùng nhau, mới là thật ngược ngươi đó
Hạ Úc An: Cầu ngươi phong chết ta, kịch này ta không diễn.... Mẹ kiếp quá bắt nạt người, A Tầm, ay ay ay
Giang Tầm Y: Ngoan, không khóc không khóc
Hạ Úc An: Ta mãnh liệt yêu cầu đem tuyết lấp chúng ta, làm phiền ngươi đi ngược cp chính hoa hoa
Trầm Thư Đường: Mẹ kiếp Úc An tỷ đừng như vậy a, ta con mẹ nó còn chưa đủ thảm? Ngươi chí ít còn có thể ở với nhau, mặc dù là giả vờ giả vịt, ta cũng đã bị người đuổi ra ngoài hơn nữa còn bị thương, trời ạ, ta thổ huyết rồi~
Kiều Mạn Tích: Mẹ ruột, có đọc giả bảo bảo nói, để ngươi ngược ta
Hiểu Bạo: Khụ khụ, các khuê nữ của ta, các ngươi phải nghe lời, diễn đến một nửa sao có thể không diễn chớ? Tiểu An An, đừng gấp, cuộc sống hạnh phúc sau này của ngươi sẽ có, ngươi không thấy ta cũng viết H cho ngươi sao? Còn có Giang thẳng vũ, ngươi bây giờ nhân khí thấp nhất, mời làm chút chuyện để mọi người diss ngươi hoặc yêu ngươi được không? Tiểu Đường Đường, không phải mẹ ruột đối với ngươi không tốt, là bởi vì... Nội dung vở kịch cần mà. Cuối cùng, ta yêu nhất khuê nữ Kiều tao tao, mẹ ruột làm sao cam lòng ngược ngươi nga, để họ nói đi, ta vĩnh viễn yêu ngươi nhất!
Kiều Mạn Tích: Ân, mẹ ruột, ta cũng yêu ngươi, tìm cho ta thêm mấy mỹ nữ
Trầm Thư Đường: .... 【 ta sắp không khống chế được đại đao dài 40m trong tay ta rồi ! 】