Kim Chủ Nan Vi

Chương 59: (CP phụ) Chỉ là Giang Tầm Y đút tới nàng thì ăn hết

Chương 59: Chỉ là Giang Tầm Y đút tới nàng thì ăn hết

"Tiểu An, đây là canh dinh dưỡng mẹ để Trương tẩu làm cho con, con ăn chút nữa" Trong phòng bệnh, Trương Vân đem canh bốc hơi nóng đưa đến trước mặt Hạ Úc An, nhưng Hạ Úc An lại chỉ là uống vào mấy ngụm liền nói ăn không vô nữa. Trương Vân biết dạ dày nàng không thoải mái mới cố ý gọi người làm cái này, nhưng Hạ Úc An không ăn, căn bản là vô dụng

"Mẹ, con thật sự ăn không vô" Hạ Úc An không có nói láo, nàng đã nỗ lực để cho mình ăn nhiều đồ chút, nhưng mà mỗi lần đem đồ ăn nuốt vào, nàng đều có loại cảm giác vô cùng phản vị

"Tiểu An... con..."

"Hạ bá mẫu, người đi về nghỉ ngơi đi, nơi này để con thì được rồi"

Trương Vân còn muốn nói điều gì, nhưng Giang Tầm Y lại đi vào, từ sau khi chuyện Hạ Úc An nằm viện bị cô biết, cũng là trực tiếp đem Hạ Úc An chuyển đến bệnh viện Lan Lâm. Dù sao Giang Tầm Y làm việc ở đây, mỗi ngày cũng có thể tới chăm sóc Hạ Úc An. Lúc này thấy cô nhấc theo một hộp giữ ấm lại đây, mắt thấy con gái mình thấy được Giang Tầm Y thì sáng mắt lên, Trương Vân trong lòng cảm giác khó chịu

"Úc An, nơi này là một ít thức ăn thanh đạm, còn có một chút cháo dinh dưỡng, cậu ít nhiều ăn một ít có được hay không?" Giang Tầm Y đem đồ mang đến bày ra, có thể thấy được những thứ này đều là tự mình cô làm, rõ ràng vẻ ngoài không có tốt như canh Trương Vân mang đến, nhưng Hạ Úc An lại gật đầu. Thấy nàng ngoan ngoãn há mồm, đem cháo Giang Tầm Y đút qua ăn đi, lại hiếm thấy ăn cả chén, trong lòng Trương Vân càng thêm bất mãn, vội vàng mang theo canh của mình đi, nàng quyết định, sau này cơm nước của nữ nhi chính mình, vẫn là giao cho Giang Tầm Y đi....

"Ăn ngon không?" thấy Hạ Úc An ăn hết cả chén cháo, Giang Tầm Y cười cười, cô lấy ra khăn ướt đem miệng Hạ Úc An lau khô ráo, lại cầm nước ấm cho nàng súc miệng, ngồi ở một bên nhìn nàng. "Ân, đồ A Tầm làm, vẫn luôn rất ngon" Hạ Úc An kỳ thực cũng không có chú ý mùi vị của đồ ăn, chỉ là Giang Tầm Y đút tới nàng thì ăn hết, bởi vì chỉ cần là đồ A Tầm đút nàng, coi như là dao nàng cũng sẽ ăn

Từ sau khi đến bệnh viện Lan Lâm, Hạ Úc An cảm giác mình mỗi ngày đều trôi qua hạnh phúc muốn chết, thời điểm Giang Tầm Y không có phẫu thuật sẽ lại đây bồi chính mình, hai người đâu sợ cái gì cũng không nói chỉ là yên lặng ngồi yên cũng để Hạ Úc An lòng tràn đầy đều là vui ngầm. Nàng thì muốn nhìn cô, nhiều thêm một giây cũng được, thậm chí hi vọng thân thể của chính mình nếu như có thể chậm khôi phục một chút thì tốt rồi

Đến buổi tối, Hạ Minh và Trương Vân cùng lại đây, hai người đứng cửa phòng bệnh vừa muốn đi vào, lại phát hiện Giang Tầm Y đang ngồi ở một bên giường bệnh, Hạ Úc An dùng tay kéo lấy táy của Giang Tầm Y, đang an ổn mà ngủ. Họ đều biết bác sĩ nói Hạ Úc An thường thường mất ngủ, giấc ngủ an ổn đối với nàng mà nói càng ngày càng khó. Nhưng lần này thấy Hạ Úc An hơi nhếch lên khóe miệng, Trương Vân biết nàng ngủ đến rất say, hai người bỏ đi ý nghĩ đi vào, có ăn ý không nói một lời trở về Hạ gia

"Hạ Minh... Tôi..."

"Tiểu Vân, đừng nói nữa"

Sau khi về đến nhà, Hạ Minh nhìn Trương Vân còn muốn mở miệng nói cái gì, lại bị đối phương ngăn lại trước một bước, nhưng Trương Vân lần này hiển nhiên không dự định nhượng bộ, nàng kéo Hạ Minh muốn về phòng, lui đi người làm, mang theo hắn ngồi vào trên ghế sofa

"Hạ Minh, tôi biết ông muốn nói cái gì, nhưng mà Tiểu An là con gái duy nhất của chúng ta, ông để tôi làm sao có thể không để ý sự sống chết của nó?"

"Cho nên? Tiểu Vân, bà từng nghĩ Giang gia làm sao nghĩ chúng ta không? Thì vì cứu con gái của chúng ta, lại muốn con gái họ đền lấy cuộc sống sau này sao?"

"Tôi không để cho Tiểu Y đền nó cuộc sống sau này, tôi chỉ là hi vọng nó có thể bồi thêm Tiểu An một trận, coi như là lừa gạt nó cũng được, Tiểu An không có nó, thật sự sẽ chết"

Trương Vân nói ra đỏ cả vành mắt, mấy ngày nay ở bệnh viện nàng đem tình huống của Hạ Úc An nhìn rõ rõ ràng ràng, bác sĩ nói nàng có bệnh trầm cảm, hơn nữa đã duy trì mấy năm rồi, Trương Vân sau khi nghe suýt chút nữa té lăn trên đất. Rõ ràng nàng và Hạ Minh bảo vệ Hạ Úc An như vậy, nhưng cuối cùng, con gái lại thống khổ đến mấy năm họ lại không phát hiện

Nghĩ đến hiện tại Giang Tầm Y chỉ là cùng một nam nhân giao du liền để Hạ Úc An biến thành như vậy, vậy ban đầu thời điểm Giang Tầm Y muốn kết hôn, đứa trẻ kia rốt cuộc là làm sao sống qua? Mỗi lần nghĩ tới những thứ này Trương Vân đều sẽ nghĩ mà sợ, nàng biết, Hạ Úc An nếu như lại chịu đựng đả kích gì, thân thể kia thật sự sẽ chịu không nổi. Nàng biết yêu cầu như thế đối với Giang gia rất quá đáng, đối với Giang Tầm Y quá đáng, nhưng mà nàng không thể nhìn con gái của chính mình đi chết a

"Tiểu Vân, bà cảm thấy như vậy có ý nghĩa? Cùng với để Tiểu Y nói dối, còn không bằng để Tiểu An mau chóng đi ra ngoài"

"Đi? Đi đến nơi nào? ông còn không nhìn ra nó nhận định Tiểu Y sao? Hạ Minh, ông đừng nói cái gì để Tiểu An đi tìm bạn trai nữa, nó là con gái của tôi, tôi hiểu rất rõ nó, ông buộc nó tìm người khác, chẳng khác nào buộc nó đi chết ông có hiểu hay không"

"Tiểu Vân, bà bình tĩnh đi, tôi không nói để nó đi tìm người khác, Tiểu An nó yêu thích nam nhân yêu thích nữ nhân tôi đều có thể chấp nhận, thế nhưng Giang gia... Điều này làm cho tôi như thế nào bàn giao với lão Giang" Hạ Minh không nhịn được đốt lên một điếu thuốc, cúi đầu hút, sau một lát nghe được tiếng khóc của Trương Vân, dần dần đem khói bóp tắt, ngồi vào bên người nàng ôm lấy nàng

"Con gái của chúng ta, tôi cũng đau lòng, lẽ nào sẽ không có những biện pháp khác sao?" Ngữ khí của Hạ Minh hiển nhiên mềm nhũn ra, nghe được lời của hắn, Trương Vân lắc đầu một cái

"Hạ Minh, chuyện này giao cho tôi làm, ngày mai tôi sẽ tìm Tiểu Y nói chuyện. Quyền lựa chọn cuối cùng ở nó, nếu như nó không muốn, tôi thì sẽ không nhắc nữa, tôi sẽ cùng Tiểu An xuất ngoại, dẫn nó đi chữa bệnh"

Vì không cho Hạ Úc An phát hiện, Trương Vân ngày thứ hai là đi tới bệnh viện rất sớm, nàng đứng ở cửa phòng bệnh, phát hiện Giang Tầm Y đã rửa mặt xong đang mặc vào quần áo công sở, từ sau khi Hạ Úc An chuyển đến bệnh viện, Giang Tầm Y cũng đều lấy danh nghĩa theo giường ở lại chỗ này chăm sóc Hạ Úc An, sợ nàng buổi tối đến có chuyện. Lúc này thấy Trương Vân sớm như vậy lại đây, Giang Tầm Y ngẩn người, vội vàng đi ra ngoài

"Hạ bá mẫu, người làm sao tới sớm như thế? Úc An còn không có tỉnh"

"Tiểu Y a... Bá mẫu là tới tìm con, ta có mấy lời... Muốn đơn độc nói mấy câu với con" Trương Vân nhẹ giọng nói ra, nghe nàng là tới tìm chính mình, Giang Tầm Y mang nàng tới phòng cafe của bệnh viện, kêu hai ly cafe

"Hạ bá mẫu, có chuyện gì? Là thân thể của Úc An?" Giang Tầm Y có chút ngạc nhiên Trương Vân tìm chính mình có đại sự gì, cần trời vừa sáng liền đến

"Tiểu Y... Là như thế này, dì biết, chuyện này đối với con mà nói không công bằng, thậm chí là quá đáng, nhưng mà dì thực sự hết cách rồi, cho nên chỉ có thể đến cầu con"

"Hạ bá mẫu, có chuyện gì người có thể nói thẳng, không cần dùng chữ cầu xin này" Nghe lời của Trương Vân, Giang Tầm Y nhíu mày, cô mơ hồ cảm thấy Trương Vân có gì đó không đúng

"Tiểu Y... Dì muốn hỏi một chút, con đối với Tiểu An, rốt cuộc là tình cảm gì" Trương Vân lời này vừa nói ra, Giang Tầm Y liền biết có lẽ họ đã nhìn ra gì đó

" Hạ bá mẫu, con đối với Úc An trước sau cũng chỉ là quan hệ bạn bè, con coi cậu ấy là em gái của con, thân nhân của con"

"Nhưng mà... Tiểu An đối với con..."

"Hạ bá mẫu, có chuyện gì người có thể nói thẳng" Đã nói đến nước này, nếu như Giang Tầm Y còn không hiểu dụng ý của Trương Vân không khỏi quá ngốc chút

"Tiểu Y, dì biết, nói như vậy đối với con rất không công bằng, nhưng mà ta và Hạ bá phụ con thật sự hết cách khác. Tiểu An chính là mạng của chúng ta, nó bây giờ như vậy, ta đây làm mẹ so với ai khác đều phải khó chịu. Dì không phải muốn cưỡng ép con chấp nhận nó, chỉ là hi vọng, con có thể ở chung với nó thêm, coi như là lừa nó cũng tốt, để nó vui vẻ chút"

Hạ bá mẫu, chuyện như vậy con căn bản hết cách rồi, cho dù con hiện tại lừa dối cậu ấy, nhưng nếu như có một ngày con phải kết hôn, cậu ấy vẫn là không cách nào chấp nhận. Các người có nghĩ tới cảm nhận của con không? Con...con không yêu cậu ấy" Giang Tầm Y có chút thống khổ nói, cô cũng không muốn thấy được Hạ Úc An như vậy, nhưng mà cô thật sự không có cách nào ép buộc mình và Hạ Úc An ở cùng nhau

Có lẽ cô đối với Hạ Úc An có loại ý muốn bảo hộ không nói ra được, nhưng cô từ đầu đến cuối đều cảm thấy đó chỉ là bởi vì chính mình đem nàng coi là người nhà, Hạ Úc An lúc trước vì cứu cô, vốn là thân thể không tốt biến thành như bây giờ. Lại bởi vì chuyện của chính mình bị bệnh trầm cảm, Giang Tầm Y biết, mình đời này đều thiếu nợ Hạ Úc An, nhưng mà cô không yêu nàng, nếu như chỉ là bởi vì hổ thẹn ở chung với Hạ Úc An, mới là tàn nhẫn đối với Hạ Úc An

"Tiểu Y, con nói như vậy, dì cũng sẽ không ép con. Con là đứa bé ngoan, chúng ta cùng cha mẹ con, cũng đều là bạn tốt. Vậy dì chỉ cầu con, hơi đối với nàng tốt một chút, đứa nhỏ này chuyện gì đều thích để trong lòng, nếu như nó có vấn đề gì, con nói với dì, được không?" Trương Vân biết Giang Tầm Y không muốn, trái lại thở phào nhẹ nhõm, một mặt nàng hi vọng Hạ Úc An có thể tốt lên, nhưng trong lòng cũng không muốn để Giang Tầm Y hi sinh

"Hạ bá mẫu, con biết, con tuy không thể dùng thân phận người yêu thích cậu ấy, nhưng con trước sau sẽ đem cậu ấy xem là bằng hữu tốt nhất của con"

"Ừm, như vậy là tốt rồi" Trương Vân nói xong, theo Giang Tầm Y trở lại phòng bệnh, Hạ Úc An hiếm thấy ngủ đến an ổn như thế, vẫn không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, Trương Vân nhìn một cái thì đi, mà Giang Tầm Y thì là đi vào, nhìn vết thương đã tháo băng của Hạ Úc An, lại vẫn là chưa hề hoàn toàn khép lại, nhẹ nhàng sờ lấy tay của nàng

"A Tầm..." Hạ Úc An đối với va chạm của Giang Tầm Y rất mẫn cảm, từ từ tỉnh lại, nhìn nàng cười yếu ớt nhìn mình. Giang Tầm Y ép buộc chính mình quên đi chuyện vừa rồi, sờ sờ mặt của Hạ Úc An

"Tỉnh rồi? cậu ngủ rất lâu, có đói bụng hay không?"

"Ân, có một ít"

"Vậy đợi chút, tôi đi mua cho cậu một ít thức ăn"

"Được"

Tiếng nói của Giang Tầm Y càng mềm nhẹ, trong ánh mắt tràn đầy sủng nịch. Hạ Úc An đưa mắt nhìn cô đi ra ngoài, bỗng nhiên cúi đầu, nhìn vết thương của mình sắp lành rồi, vẻ mặt dần dần âm u xuống

"Nếu như thân thể tốt rồi, có phải A Tầm thì sẽ không ôn nhu như thế không. Nếu như vậy, thân thể luôn không tốt, là có thể vẫn được A Tầm dùng ánh mắt ấy nhìn chứ"

Hết chương 59

Edit: Khâm phục sự dại gái của bà An thiệt kkk