Chương 42: Chị muốn cái gì, đều có thể từ trên người em lấy đi
Đối với cái người cô đơn như Kiều Mạn Tích mà nói, một ít ngày lễ người nhà đoàn tụ trên căn bản đều là có cũng được mà không có cũng được. Cha mẹ của cô ở lúc cô còn nhỏ không hiểu chuyện gì là thời điểm khó khăn thì qua đời, cô từ nhỏ đều là bà nội nuôi lớn. Con cái đơn bạc của Kiều gia, đến đời này chính mình, cũng chỉ còn lại một biểu đệ và người chú căn bản không thân
Kiều Mạn Tích đầu tiên là gọi điện thoại cho bà nội chúc tết, âm thanh bà nội hơn bảy mươi còn rất có tinh thần, ít nhiều để Kiều Mạn Tích có chút vui mừng. Sau đó lại lòng không cam tình không nguyện gọi điện thoại cho chú cô, đơn giản là tâm sự chuyện của công ty, Kiều Mạn Tích và chú còn có biểu đệ của mình đều không làm sao thân mật, cũng là vội vàng cúp điện thoại
Cô nhìn theo biệt thự trừ mình ra thì không có người gì, bỗng nhiên mân mê miệng, bất mãn nằm vật xuống ở trên sofa. A, cô quạnh, thân thể cô quạnh, tâm lý cũng rất cô quạnh nha. Kiều Mạn Tích thấp giọng lẩm bẩm, không nhịn được mở ra wechat, gửi cho Trầm Thư Đường một biểu tình mắt trợn trắng, cô cho rằng đối phương đang bồi bên người nhà, phỏng chừng phải rất lâu mới trả lời, nhưng tin tức sau khi gửi đi, rất nhanh thì có trả lời rồi
"Kiều Mạn Tích, chị có ăn cơm chưa?" trả lời của Trầm Thư Đường trước sau như một tràn đầy quan tâm cô, Kiều Mạn Tích nghe xong bĩu môi, đáp lại một biểu tình hừ hừ, Trầm Thư Đường nghĩ cũng biết cô không ăn. "Đường Đường, đến giúp đỡ" Giữa lúc Trầm Thư Đường đối với điện thoại di động tưởng tượng dáng dấp Kiều Mạn Tích giờ khắc này, mẹ Trầm đã gọi nàng đến phòng bếp. Hôm nay bên bệnh viện đặc biệt cho phép mẫu thân trở về một buổi chiều, trong nhà có mình và Trầm Ức, lại cộng thêm mẫu thân, ba người họ tụ tập cùng một chỗ, chính là năm mới tốt nhất
"Mẹ, làm nhiều món ăn như thế chúng ta ăn không hết" Trầm Thư Đường nhìn mấy món ăn đã chuẩn bị xong, mà mẫu thân còn đang hài lòng loay hoay cái gì, Trầm Thư Đường ngoài miệng nói ra, lại cũng không có ngăn cản. Nàng lấy ra mấy hộp đồ ăn sạch sẽ, cố ý chọn mấy món ăn sắp xếp gọn đặt ở trong tủ lạnh. Kiều Mạn Tích không nói, nhưng trong lòng nàng đã có chủ ý
Sau khi cùng mẫu thân cò có em gái ăn cơm xong, Trầm Thư Đường cười cùng họ xem ti vi, mẹ Trầm tuổi lớn rồi, tự nhiên sẽ không đợi được ăn sủi cảo rồi ngủ, mà là sớm thì ngủ rồi. Trong phòng khách, Trầm Ức có hứng thú hơn nhìn chằm chằm Trầm Thư Đường, một bộ dáng dấp tìm tòi nghiên cứu
"Tỷ, chị muốn đi thì tranh thủ thời gian đi a, dù sao mẹ cũng ngủ rổi" Trầm Ức thông minh xiết bao, tự nhiên nhìn ra Trầm Thư Đường mất tập trung, em ấy đã sớm phát hiện chút tâm tư nhỏ kia của Trầm Thư Đường, ví dụ như chuẩn bị xong hộp cơm, còn có thỉnh thoảng thì liếc trộm thời gian, cùng với tiểu nữ sinh lần đầu tiên hẹn hò căn bản không khác nhau gì cả mà
"Tiểu Ức, vậy...vậy chị đi đây? Sáng mai mẹ hỏi...."
"Em thì nói chị đi ra ngoài mua đồ rồi"
Trầm Ức nghĩ xong lời giải thích từ lâu rồi, thấy được em gái nhà mình cơ trí như thế, Trầm Thư Đường nhíu nhíu mày, sờ sờ đầu của Trầm Ức, liền vội vàng mang theo cơm nước của mình chuẩn bị xong, lại gọi xe đi tới nhà của Kiều Mạn Tích. So với náo nhiệt của đại đa số gia đình, Kiều Mạn Tích lúc này thì có vẻ lạnh lẽo buồn tẻ rất nhiều. Cô mở ra tivi, phía trên vô vị chiếu dạ hội tết xuân tẻ nhạt còn tẻ nhạt hơn. Rượu đỏ trên bàn bị cô uống nửa bình, Kiều Mạn Tích muốn ngủ rồi lại ngủ không được, muốn tìm mấy tên gia hỏa đến tiếp chính mình lại cảm thấy không cần thiết
Thì ở lúc này, chuông cửa bỗng nhiên bị vang lên, Kiều Mạn Tích không biết là ai sẽ vào lúc này qua đây, khi cô mở cửa, nhìn Trầm Thư Đường mặc trên người đồ nhung màu trắng, trong tay xách theo một túi giữ ấm, cô quạnh khó nhịn của một ngày trong nháy mắt thì tan biến rồi. Kiều Mạn Tích dùng tay bóp bóp mặt ửng hồng của Trầm Thư Đường, phát hiện lại không phải lạnh, trái lại có chút bỏng người
"Làm sao vậy? Tiểu Đường Đường cứ như vậy nhớ tôi? Không thể chờ đợi trở về thăm tôi?" sự xuất hiện của Trầm Thư Đường ở ngoài dự liệu của Kiều Mạn Tích, xác thực để cô vui vẻ. Cô biết Trầm Thư Đường là người chú trọng người nhà, sẽ ở đêm giao thừa chạy đến thăm mình, được rồi, Kiều Mạn Tích thừa nhận, cô có bị tên gia hỏa này hơi cảm động được rồi
"Em....em lo lắng một mình chị ở nhà không ăn gì, cố ý lấy đồ em và mẹ làm, chị yên tâm, đều là không chạm qua" Trầm Thư Đường vừa nói đã mang dép lê vào cửa, nàng nhìn thấy rượu đỏ trên bàn, quay đầu lại nhìn Kiều Mạn Tích một chút, quả nhiên, người này thừa dịp thời điểm chính mình không ở nhà cũng chỉ uống rượu không ăn gì. Trầm Thư Đường thành thục đem món ăn trong hộp lấy ra, lại từng cái từng cái nóng hổi, lại lấy ra canh bên trong bình giử nhiệt đổ ra. Nhìn trên bàn rất nhanh có thêm năm món một canh, Kiều Mạn Tích thật muốn cảm khái, lúc trước chính mình quả nhiên không nhìn nhằm, Trầm Thư Đường thật sự quá đáng yêu rồi
"Tiểu Đường Đường, em cho tôi một loại cảm giác hiền thê lương mẫu, cám ơn em, đêm nay trở về bên tôi" Kiều Mạn Tích không nhịn được kích động một cái, thấy cô nói xong lại muốn đi lấy rượu uống, Trầm Thư Đường vỗ xuống tay của cô, nắm đũa đem món ăn đưa đến bên mép của Kiều Mạn Tích, người sau thấy Trầm Thư Đường đút mình, thành thành thực thực để chai rượu xuống, như như đứa trẻ ngoan ủ đến trong l*иg ngực Trầm Thư Đường để nàng đút cho mình ăn cơm
"Cái này ăn ngon không?"
"Ân, ăn ngon, đút một miếng nữa"
"Được, cái này mẹ làm, đợi sau khi em về hỏi bà lấy làm thế nào, trở về làm cho chị"
Nhìn theo Kiều Mạn Tích ăn xuống đồ của mình mang đến, Trầm Thư Đường vô cùng vui vẻ. Nàng nhìn thấy bên mép của Kiều Mạn Tích dính hạt cơm, không nhịn được đưa tay muốn thay cô lấy xuống, nhưng Kiều Mạn Tích lại ở lúc này đem đầu lưỡi đưa qua, liếm nhẹ ngón tay của chính mình. Động tác như thế là rõ ràng ám chỉ, mà Trầm Thư Đường vào lúc này không thể không hiểu
Sắc mặt nàng ửng hồng, Kiều Mạn Tích cười rót ly rượu, nhưng nghĩ đến Trầm Thư Đường không để cho mình uống, liền đem rượu đưa cho Trầm Thư Đường, "Tiểu Đường Đường thỉnh thoảng uống chút rượu đỏ cũng là được, chai rượu này mùi vị cũng không tệ lắm" Kiều Mạn Tích yêu thích dáng vẻ Trầm Thư Đường uống rượu, cô biết cô gái uống rất ít rượu, cho nên sau khi uống một chút thì sắc mặt sẽ đỏ lên, tầm mắt cũng có chút mê ly
Nhìn theo Trầm Thư Đường tò mò nhấp một miếng, sau khi cảm thấy uống ngon thì uống cả nửa ly, Kiều Mạn Tích hài lòng nhếch miệng. Trong lòng cô có một ác ma, đang không ngừng tự nói với mình, là thời điểm ăn lấy cô gái đáng yêu trước mặt này. Nàng rất sạch sẽ, rất ôn nhu, mùi vị trên người cực kỳ thơm ngát, đã đến thời khắc mê người nhất
Kiều Mạn Tích không để Trầm Thư Đường thu thập bát đũa, mà là mang theo nàng lên lầu, hai người tách biệt tắm rửa sạch sẽ. Trầm Thư Đường cho rằng Kiều Mạn Tích là không kịp đợi, cũng cảm thấy đêm nay thì giống như trước đó, nhưng mà, khi nàng bị Kiều Mạn Tích đè lại ở trên giường, nhìn dáng dấp người trên thân bỗng nhiên cường thế, Trầm Thư Đường tựa hồ đã hiểu, đêm nay có cái gì không giống
Đèn chân không của nóc nhà khiến người ta có chút mê muội, tựa hồ là cảm giác được sự không thoải mái của Trầm Thư Đường, Kiều Mạn Tích chu đáo đem ánh đèn chỉnh thành tím nhạt có chút ám muội. Hai người dùng cùng một sữa tắm, trên người là mùi thơm ngát giống nhau. Kiều Mạn Tích nhìn theo Trầm Thư Đường hơi híp mắt hưởng thụ lấy chính mình, gò má tẩy trang của cô gái trắng nõn bóng mượt, dùng vô cùng mịn màng để hình dung cũng không quá đáng. Nàng an tĩnh nằm ở dưới thân chính mình, nàng thông minh chắc sớm thì nghĩ đến tiếp đó sẽ phát sinh cái gì
"A Thư, nguyện ý đem bản thân cho tôi không?" Kiều Mạn Tích vuốt lấy mặt của Trầm Thư Đường, nghe giọng hỏi, tuy cô muốn nàng, nhưng nếu như Trầm Thư Đường vẫn không có chuẩn bị tốt, chính mình cũng không phải không có kiên trì chờ đợi, dù sao mùi vị cam tâm tình nguyện so với ép buộc làm đến càng tốt hơn. Thanh âm của Kiều Mạn Tích rất mềm rất từ tốn, Trầm Thư Đường hiểu rõ cái gọi là cho là cái gì
Kỳ thực từ lúc ban đầu sau khi bị Kiều Mạn Tích bao nuôi, nàng thì làm xong chuẩn bị rồi, chỉ là, chuẩn bị đã từng thật sự chỉ là chuẩn bị, mà giờ.... Sau khi chuẩn bị, còn nhiều phần cam tâm tình nguyện
"Kiều Mạn Tích, em nguyện ý, chị muốn cái gì, đều có thể từ trên người em lấy đi" Trầm Thư Đường ngoan thuận dùng gò má cọ lấy tay của Kiều Mạn Tích, thấy được cam tâm tình nguyện và khát vọng trong mắt của cô gái, Kiều Mạn Tích cúi đầu hôn lấy bờ môi của Trầm Thư Đường, hấp thu vị thơm và khí tức ngọt ngào trong miệng nàng, một cái tay khác mở ra áo tắm của nàng, để đồng trẻ tuổi tràn ngập mê hoặc này bại lộ ở trước mặt mình
"Yên tâm, tôi sẽ không làm đau em, đêm nay tôi sẽ để em cảm nhận được vui sướиɠ không tưởng tượng nổi"
Hết chương 42
Tác giả có lời bảo bối: Tiểu Đường Đường manh manh cuối cùng phải đem chính mình đưa vào trong miệng hổ của Kiều tao tao rồi, đối với H phải phát sinh sau đó, là ta năm nay 17 năm viết qua H hài lòng nhất, không sai, chương sau ta đã viết xong rồi, H lần này cá nhân ta xem ra vô cùng hài lòng, cũng không phải tư thế mới mẻ độc đáo hoặc nhiều đồi trụy dữ dội, mà là ta cảm thấy rõ ràng là miêu tả đơn giản như vậy nhưng mà lại bởi vì sự tồn tại của Kiều tao tao trở nên lẵng lơ như vậy, tóm lại, bảo bảo thích xem thịt, cùng với bảo bảo yêu thích văn này, H lần này tuyệt đối là không thể bỏ qua. Đương nhiên, cp chính ở trong văn này, một lần ngọt cuối cùng, chính là lần này, lần sau ngọt nửa ta không xác định là khi nào, sau khi H xong xuôi, cp chính thì phải dần dần bắt đầu ngược lên rồi, Lần này H kết thúc, tượng trưng cho kỳ ngọt ngào của cp chính kết thúc, mà trên chương 41, cũng là cp phụ hơn nửa văn, một lần ngọt cuối cùng. Tiếp theo giai đoạn thứ nhất chính phụ thì phải cùng nhau ngược rồi
Edit: hai chương H tiếp theo yun không có nhé, chương tiếp sẽ là chương 45