"Cậu thật không suy tính một chút?" Khúc Tĩnh Lan biết, mặc dù mình ra chủ ý, nhưng mà Liễu Tịnh Thanh không nhất định sẽ tiếp nhận, dù sao tam quan cái thứ đồ này cũng không phải một ngày hình thành.
Liễu Tịnh Thanh lắc đầu, cô cảm thấy theo lời của Khúc Tĩnh Lan, mình làm không được. Điều mình muốn và điều Khúc Tĩnh Lan muốn hoàn toàn khác nhau; không được toàn bộ, lấy được thân thể thì có ích lợi gì, cô luôn có vài điểm bản thân kiên trì.
" Bất quá vẫn là nói hết với cậu, mình cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Trễ lắm rồi, mình cũng phải về nhà đây." Liễu Tịnh Thanh nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ, cô biết Lý Thủ Nhất nhất định sẽ ở nhà chờ mình về; chẳng biết tại sao, cô liền có cảm giác chắc chắn như vậy.
"Mình biết ngay, được rồi được rồi, cậu nhanh đi về đi." Khúc Tĩnh Lan thà rằng bản thân không biết, chính mình thân kinh bách chiến, Liễu Tịnh Thanh cô nương này giữ mình trong sạch đều sắp nở ra bạch liên hoa, thật vất vả thông suốt, động tình động dục rồi, lại cứ như vậy tương tư đơn phương, ngẫm nghĩ đều cảm thấy bản thân anh hùng không có đất dụng võ.
Mặc dù cảm xúc của Liễu Tịnh Thanh vẫn không làm sao tốt, cùng Khúc Tĩnh Lan nói xong, trong lòng cô quả thật có phần dễ chịu hơn; thật giống như bí mật có người chia sẻ, vô luận Khúc Tĩnh Lan có thể phân ưu giải nạn hay không. Bí mật chính là giống như gánh nặng trên lưng, sau khi có người chia sẻ, sức nặng thật giống như cũng bị chia sẻ đi bớt, nhẹ đi rất nhiều. Cô cũng nên vui mừng chính mình có một người bạn tam quan không có ranh giới cuối cùng như Khúc Tĩnh Lan, đối với mình cảm tình như vậy, quan hệ như vậy, vui vẻ tiếp nhận không nói, còn giúp ra ý tưởng xấu.
Lý Thủ Nhất chưa bao giờ phát hiện bản thân mít ướt như vậy, sau khi biết Liễu Tịnh Thanh không về dùng cơm, nàng liền không nhịn được rơi nước mắt. Ngày hôm qua và hôm nay cộng lại, nàng cũng không biết mình đã khóc bao nhiêu lần. Nàng nhớ lúc mình còn nhỏ cũng không phải là người mít ướt như vậy, nhưng từ sau khi gặp phải Liễu Tịnh Thanh, số lần nàng khóc so với mười mấy năm qua còn nhiều hơn; người mình càng để ý lại càng dễ dàng tác động tâm tình của mình.
Liễu Tịnh Thanh chưa về tới, Lý Thủ Nhất liền chiên một chén cơm chiên trứng. Lúc ăn mới phát hiện bỏ muối nhiều quá, mặn đến đắng chát, thật vất vả ngừng được nước mắt lại rơi xuống, nước mắt và cơm chiên trứng đắng chát như nhau.
Cơm chiên trứng mặn như vậy, Lý Thủ Nhất vẫn qua loa ăn xong. Nàng biết sau khi mình gặp phải Liễu Tịnh Thanh cũng biến thành yếu đuối, vừa nghĩ tới Liễu Tịnh Thanh lãnh đạm với mình, trong lòng nàng rất khó chịu, cảm giác không cầm được nước mắt, rõ ràng cặp mắt đã rất đau, rất xót cũng rất rát.
Ăn cơm tối, Lý Thủ Nhất liền đi tới sân. Nàng muốn đợi Liễu Tịnh Thanh về, bất kể khuya cỡ nào nàng cũng phải đợi Liễu Tịnh Thanh về, nàng muốn gặp Liễu Tịnh Thanh, muốn đến tâm đều đau.
Rốt cuộc, thời điểm sắp đến 12 giờ, bên ngoài sân, cửa sắt lóe đèn xe, đó là chiếc xe màu trắng của Liễu Tịnh Thanh, Lý Thủ Nhất lập tức đứng lên. Cửa sắt từ từ mở ra, xe chạy vào. Thật ra Liễu Tịnh Thanh đã thấy bóng dáng Lý Thủ Nhất, nhưng xe của cô không dừng lại, trực tiếp lái hướng vào garage.
Lý Thủ Nhất liền cấp tốc chạy về phía garage, ở cửa garage thấy Liễu Tịnh Thanh từ trên xe bước xuống.
Liễu Tịnh Thanh nhìn về phía Lý Thủ Nhất, lập tức liền phát hiện, trải qua một ngày nghỉ ngơi, cặp mắt sưng đỏ của Lý Thủ Nhất chẳng những không biến mất, ngược lại càng nghiêm trọng, hiển nhiên ở nhà lại khóc. Nhìn Lý Thủ Nhất như vậy, Liễu Tịnh Thanh có phần không đành lòng. Cô nghĩ Lý Thủ Nhất là thật để ý mình, cho dù có thể không phải là loại để ý mà mình mong muốn, nhưng cô biết mình ở trong lòng Lý Thủ Nhất vẫn là có phân lượng nhất định.
"Tịnh Thanh..." trong nháy mắt Lý Thủ Nhất nhìn thấy Liễu Tịnh Thanh, nàng cảm thấy chính mình lại muốn rơi nước mắt, cứng rắn cắn môi mới nhịn lại được.
"Làm sao còn chưa đi ngủ?" Liễu Tịnh Thanh nhẹ giọng hỏi, thái độ không hề lãnh đạm giống như buổi sáng.
"Chị không về, em ngủ không được, trong lòng cũng không yên ổn." Trong lòng đều khó chịu đến không được, làm sao mà ngủ được, bất quá giọng Tịnh Thanh không có lãnh đạm như buổi sáng, điều này kiến trong lòng Lý Thủ Nhất có chút kích động.
"Tại sao? Sau này em đi ra ngoài, không phải sẽ thường xuyên không thấy được tôi sao?" Liễu Tịnh Thanh hỏi ngược lại.
"Em không đi, chị đừng không để ý tới em có được không?" Lý Thủ Nhất ôm Liễu Tịnh Thanh thật chặc vào trong ngực, cầu khẩn nói. Liễu Tịnh Thanh lãnh đạm một chút nàng đều không chịu nổi, cho nên giờ phút này nàng chỉ cần Liễu Tịnh Thanh trước kia, tất cả lời Phương Văn Thanh nói toàn bộ đều ném ra sau ót.
Thời điểm Liễu Tịnh Thanh bị Lý Thủ Nhất ôm chặc lấy, cơ thể hơi cứng lại một chút. Trái tim cất trong phòng ướp lạnh ngày hôm qua tới hôm nay mới hơi có chút ấm áp. Cô nghĩ bất luận như thế nào, cô có thể cảm giác được Lý Thủ Nhất chân chân thật thật để ý mình.
"Nói ngu ngốc, đã quyết định thì phải đi làm." Liễu Tịnh Thanh đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lý Thủ Nhất, giọng dịu dàng nói. Cô cảm thấy Lý Thủ Nhất làm quyết định như vậy, chính là quả thật có ý niệm như vậy; đây là ý tưởng nội tâm chân thật nhất của em ấy, mình nên tôn trọng quyết định như vậy. Cho dù hiện tại em ấy lưu lại, cũng chỉ là ngại ân tình của mình đối với em ấy, cô không muốn lấy ân nghĩa để thỏa mãn mong muốn của riêng mình.
"Nhưng, em thật là sợ chị giận em, không để ý đến em. Không có gì trọng yếu hơn chị." Lý Thủ Nhất ôm Liễu Tịnh Thanh, ngửi mùi hương mình quen thuộc yêu thích trên người Liễu Tịnh Thanh, mới trấn an được tất cả bất an ngày hôm qua đem đến.
"Tôi là người trọng yếu nhất trong lòng em?" Liễu Tịnh Thanh khẽ hỏi. Mặc dù Liễu Tịnh Thanh biết mình đối với Lý Thủ Nhất giống như cô nhi mà nói đúng là người trọng yếu nhất, nhưng cảm giác chính miệng Lý Thủ Nhất nói ra vẫn là rất không giống, ít nhất Liễu Tịnh Thanh nghe rất thuận tai.
"Ừm, chị là người trọng yếu trong lòng em." Lý Thủ Nhất thật thích ôm Liễu Tịnh Thanh như vậy, nếu như có thể ôm mãi mãi thì tốt rồi; ngay cả lúc này, nàng vẫn không muốn buông Liễu Tịnh Thanh ra, trầm luân thêm một khắc cũng tốt.
"Sau này, em có người mình thích, đến lúc đó thì thì tôi không phải là người trọng yếu nhất rồi." Liễu Tịnh Thanh cảm thán nói.
"Sẽ không, Tịnh Thanh sẽ mãi mãi là người trọng yếu nhất trong lòng em." Lý Thủ Nhất nói lời thề son sắt.
Liễu Tịnh Thanh nghe vậy, giương lên một nụ cười nhàn nhạt mang vài tia ngọt, lại có một tia ưu thương. Cô nghĩ bây giờ Lý Thủ Nhất lời thề son sắt rất giống mỗi một đứa trẻ, ở tuổi ỷ lại vào mẹ nhất, thề thốt với mẹ "con thích mẹ nhất." Cảm giác tương tự như vậy, cô tin tưởng, giờ phút này Lý Thủ Nhất cũng giống như những đứa trẻ kia, lời nói đều là phát ra từ tim phổi, chân tình thật ý. Chỉ là con trẻ sẽ trưởng thành, một ngày nào đó, bọn chúng sẽ dần dần lìa xa mẹ; không phải là không yêu mẹ nữa, chỉ là càng ngày sẽ gặp càng nhiều người và việc, mẹ không còn là người duy nhất thích nhất nữa. Lý Thủ Nhất có lẽ cũng sẽ giống như vậy đi.