"Khụ khụ ..." Khúc Tĩnh Lan đang uống rượu vang, bởi vì quá kinh ngạc mà thiếu chút bị sặc. Liễu Tịnh Thanh quả nhiên là không nói thì thôi, đã nói là kinh người. Còn nói không có hứng thú ăn thông cả cha con, này thì không, vả mặt rồi nhá. Nếu không phải Liễu Tịnh Thanh tâm tình đang thấp, giờ phút này Khúc Tĩnh Lan rất muốn đem lời thề son sắt ban đầu của người nào đó ra nhạo báng nàng.
"Cậu chắc chắn không phải do ảnh hưởng di tình từ Lý Quân chứ? Con gái thường giống cha, Lý Thủ Nhất lớn lên còn thật giống Lý Quân." Khúc Tĩnh Lan hỏi.
"Mình thích Lý Thủ Nhất vượt xa Lý Quân, mình chưa từng thích Lý Quân." Liễu Tịnh Thanh cảm thấy Khúc Tĩnh Lan hoàn toàn quá lo lắng, cô biết rất rõ cảm giác của bản thân.
"Cũng là nói, cậu nuôi Lý Thủ Nhất nuôi ra tình cảm khác thường?" Nói như vậy, Khúc Tĩnh Lan như có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Liễu Tịnh Thanh đối với Lý Thủ Nhất để tâm mọi bề, nếu như có tình cảm khác thường, hết thảy đều có thể giải thích rõ ràng. Bất quá Lý Thủ Nhất đang ở thời kỳ trẻ tuổi xinh đẹp, tươi non mọng nước, cho dù là mình, nếu là muốn cong vì mỹ nhân như vậy, đều cảm thấy không phải chuyện khó khăn gì.
"Có lẽ vậy." Liễu Tịnh Thanh không biết mình thích Lý Thủ Nhất lúc nào, nhưng vào lúc cô biết Lý Thủ Nhất đang xem những quyển sách kia thì vô cùng vui vẻ, nói cách khác, trước đó cô đã có cảm tình với Lý Thủ Nhất, chẳng qua là bản thân không biết mà thôi.
"Vậy em ấy biết không?" Khúc Tĩnh Lan hỏi.
Liễu Tịnh Thanh lắc đầu, cô nghĩ Lý Thủ Nhất hẳn là không biết.
"Thích liền bắt lấy chứ, cậu đang do dự cái gì?" Không phải là do tự mình đơn phương thầm mến khổ sở quá mà khó chịu chứ, vậy cũng quá sợ đi.
"Mình thích em ấy là tự phát thích mình, chứ không phải bởi vì mình thu dưỡng em ấy, từ cảm kích mà không thể không đáp lại cảm tình của mình." Liễu Tịnh Thanh nói ra kiên trì của chính mình.
"Trời ạ, nếu em ấy không thích thì cậu làm sao?" Khúc Tĩnh Lan cảm thấy nếu như mình là Liễu Tịnh Thanh, cô có thể bẻ cong Lý Thủ Nhất dễ như trở bàn tay, Liễu Tịnh Thanh chờ Lý Thủ Nhất tự nhiên cong, độ khó này quá cao đi.
"Em ấy không thích mình, mình thả em ấy rời đi." Lúc Liễu Tịnh Thanh nói đến câu này, trong lòng lại đâm nhói một cái, nhưng sau khi Lý Thủ Nhất tự tiện báo danh vùng khác, Liễu Tịnh Thanh cảm giác chính mình khả năng không thể làm được thoải mái như vậy.
"Ý nghĩ thánh mẫu này của cậu, mình không đồng ý. Nếu như mình là cậu, mình bất kể em ấy là thẳng hay cong, trực tiếp bẻ cong rồi nói sau. Cho dù sau này em ấy có thẳng trở lại, hiện tại hưởng dụng trước một chút thân thể tươi non xinh đẹp của ẻm rồi nói tiếp. Mặc kệ có thể thiên trường địa cửu hay không, ít nhất đã từng nắm giữ, ở trên người ẻm lưu lại dấu ấn, để cho ẻm cả đời khó quên, không tốt sao? Hơn nữa lấy vốn liếng của cậu, bẻ cong một em gái chưa trải việc đời có gì khó, vả lại bây giờ Lý Thủ Nhất còn chưa thích con trai, chính xác mà nói, xu hướng tính dục của em ấy còn chưa chắc chắn, tính dẻo rất cao, giống như một tờ giấy trắng, muốn màu sắc gì, mình cứ tô lên là được." Chính mình không thích thì thôi, chứ chính mình thích, người mình nuôi lớn, dựa vào cái gì không chút tơ tưởng chắp tay tặng người khác; dù sao Khúc Tĩnh Lan tuyệt đối sẽ không làm chuyện lỗ vốn như vậy, cũng không nhìn được Liễu Tịnh Thanh thiệt thòi như vậy.
"Cách làm chủ nghĩa ích kỷ này của cậu, mình làm không được." Liễu Tịnh Thanh biết, về mặt tam quan, cô và Khúc Tĩnh Lan khác nhau trời vực, cô cảm thấy làm như vậy luôn có cảm giác giậu đổ bìm leo.
"Vậy cậu cứ chờ thiếu nữ cậu nuôi thành xinh đẹp mỹ miều, cuối cùng tặng cho người khác cưỡi." Khúc Tĩnh Lan nói có chút thô tục, cô cảm thấy như vậy tương đối có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ lòng ghen tỵ của Liễu Tịnh Thanh; con người một khi ghen tỵ thì dễ dàng mất đi lý trí và tam quan.
Liễu Tịnh Thanh yên lặng không nói.
"Cậu thật là không thông suốt, cậu cứ nghĩ Lý Thủ Nhất như một cái cây, không có ngoại lực tác động, em ấy có phải là cứ lớn thẳng lên, nếu như cậu sáng tạo một chút điều kiện để em ấy cong, em ấy sẽ lớn cong đi." Khúc Tĩnh Lan cảm thấy mình lấy cái ví dụ này qua thích hợp, mình thật là một nhân tài.
Liễu Tịnh Thanh nhấp một miếng rượu, trầm mặc như trước không nói. Cô thừa nhận những lời này của Khúc Tĩnh Lan nói có chút đạo lý. Nếu như Lý Thủ Nhất không có đi vùng khác học, vẫn còn ở bên cạnh mình, vậy những ngoại lực kia tương đối dễ ảnh hưởng, bây giờ Lý Thủ Nhất muốn đi vùng khác học, mình ngoài tầm với.
"Mie nó, sao cậu cứ chết đầu óc như vậy chứ?" Khúc Tĩnh Lan cũng sắp vội muốn chết, thật vất vả cái cây vạn tuế Liễu Tịnh Thanh này mới nở hoa, chẳng lẽ cứ uổng phí mặc nó khô héo sao? Nếu không phải chuyện tình cảm không thể làm thay được, Khúc Tĩnh Lan hận không thể tự mình đích thân lên.
"Em ấy muốn đi học vùng khác, mình có thể làm sao đây?" Liễu Tịnh Thanh tự giễu nói.
"Không có gì so với trực tiếp đem em ấy ngủ, càng trực tiếp dứt khoát hơn nữa." Khúc Tĩnh Lan coi như hoa hoa cô nương (đàn bà con gái lang chạ), yêu là thường đi thận không đi tâm, cho nên nói ra đề nghị quả thật đơn giản thô bạo.
"Đây không phải là ngoại lực tác động, chính là trực tiếp thô bạo bẻ gãy ha?" Liễu Tịnh Thanh cảm thấy Khúc Tĩnh Lan đề nghị không có một chút ý xây dựng; cô cảm thấy xưa nay chỉ đi thận Khúc Tĩnh Lan quả nhiên cũng chỉ có thể có đề nghị như vậy.
"Nhìn thường ngày Lý Thủ Nhất đối (xử) với cậu muốn gì được đó, nhìn thế nào cũng giống đẩu M, mình cảm thấy tính dẻo lớn, gãy không được. Cho dù không phải đẩu M cũng rất giống hội chứng Stockholm, dù sao nhìn có vẻ rất dễ ăn hϊếp. Hơn nữa Liễu Tịnh Thanh cậu cũng là một thục nữ rất có mị lực, xinh đẹp nhiều tiền, còn đối với em ấy tốt các kiểu, ẻm còn có cài gì không thỏa mãn. Nếu là mình, bị cậu ngủ cũng sẽ cười trộm. Nói tới mới nói, mình cho tới bây giờ chưa từng ngủ với phụ nữ, nếu không cậu cân nhắc mình một chút?" Khúc Tĩnh Lan đùa giỡn nói, nam nhân đều chơi sắp chán, muốn hay không lần sau cũng tìm một mỹ nữ thử thử xem, Khúc Tĩnh Lan càng nghĩ càng cảm thấy có thể được.
"Cậu vẫn cứ gieo họa đám nam nhân của cậu đi, đừng có gieo họa phụ nữ." Liễu Tịnh Thanh cảm thấy cùng với Khúc Tĩnh Lan là tuyệt đối sẽ không xẹt điện, hơn nữa tình sử phong phú Khúc Tĩnh Lan, làm bạn là không có vấn đề, làm người yêu, cô có chướng ngại tâm lý, thân tâm cô đều có khiết phích (bệnh thích sạch sẽ).
"Được rồi, thỏ không ăn cỏ gần hang, cho dù tìm phụ nữ, cũng không tìm người quen bên cạnh mình hạ thủ." Khúc Tĩnh Lan cũng chỉ là thuận miệng nói chơi, cô biết bản thân mình trăng hoa, Liễu Tịnh Thanh lại là phụ nữ nghiêm túc, căn bản chơi không nổi. Hơn nữa, có thể cái gì còn nói bạn bè khó tìm, chứ bạn gái, bạn tình còn không dễ kiếm sao.
"Cậu vẫn nên cẩn thận, chỉ sợ cậu đi đêm nhiều, đυ.ng phải ma." Liễu Tịnh Thanh khuyên, thật ra cô rất nhìn không được cuộc sống tác phong của Khúc Tĩnh Lan, chẳng qua là rất ít nói mà thôi, dù sao nói Khúc Tĩnh Lan cũng sẽ không nghe.
"Được rồi, cậu vẫn nên quan tâm một chút làm sao bắt lại Lý Thủ Nhất đi, cậu thật không ngủ Lý Thủ Nhất à?" Khúc Tĩnh Lan vẫn là không nhịn được giựt giây nói.
"Không thể được." Liễu Tịnh Thanh lắc đầu, cái này không phù hợp nguyên tắc của mình.
"Nếu mà không thể được, Lý Thủ Nhất miếng thịt béo này sắp bay khỏi mép cậu rồi, đến lúc đó Lý Thủ Nhất đi vùng khác học, có bạn trai, thất thân gì đó, rất dễ dàng trở thành của người khác rồi." Khúc Tĩnh Lan nhướng mày nói.
Liễu Tịnh Thanh nghe vậy, chân mày không khỏi khẽ nhíu, đối với chuyện Khúc Tĩnh Lan miêu tả cảm giác vô cùng không thoải mái.
Khúc Tĩnh Lan thấy Liễu Tịnh Thanh cau mày, thầm nghĩ, này thì không, vẫn là không nhịn được ghen đi!