Nụ cười của Liễu Tịnh Thanh dần dần phai nhạt xuống cho đến biến mất.
Khi Liễu Tịnh Thanh trở lại nhà cô và Lý Thủ Nhất ở chung, trong nhà không có một bóng người, cảm giác rất không quen, giống như trong lòng thiếu một khối. Loại cảm giác thiếu vắng mãnh liệt đó, một lần khiến Liễu Tịnh Thanh cảm giác linh hồn mình không còn nguyên vẹn nữa, khiến Liễu Tịnh Thanh vô cùng muốn đem Lý Thủ Nhất trở về, nhưng lý trí đã khắc chế ý nghĩ trong lòng cô. Cô nghĩ mình nên sớm một chút tập quen với cảm giác như thế, bởi vì có mộ ngày, Lý Thủ Nhất cũng sẽ từ bên cạnh mình rời đi, giống như mỗi đứa bé sau khi lớn lên cũng sẽ rời khỏi vòng ôm của mẹ, chỉ là lúc này cảm giác của cô cực kỳ không tốt.
Buổi tối đầu tiên, Lý Thủ Nhất mặc dù đang ở lớp tự học buổi tối, nhưng học không vào một chút nào, trong đầu đều là Liễu Tịnh Thanh. Đến ngày thứ hai thì thích ứng hơn ngày hôm trước rất nhiều, mặc dù vẫn có nhiều lúc nghĩ đến Liễu Tịnh Thanh. Cho nên nói con người thật ra cũng là một loại động vật có tính thích ứng rất mạnh, dù chuyện không quen thuộc thế nào đều sẽ quen từ từ.
Liễu Tịnh Thanh cũng vậy, buổi tối thứ hai, tuy rằng sẽ bất giác vòng qua phòng của Lý Thủ Nhất, nhưng rõ ràng cảm giác tốt hơn ngày thứ nhất rất nhiều, thậm chí nghĩ đã qua một buổi tối, bốn năm ngày rất nhanh liền đi qua.
Lý Thủ Nhất cũng đếm số ngày, nàng mong đợi đến cuối tuần hơn bất kỳ lúc nào. Đến chiều thứ bảy, tiết học cuối cùng, nội tâm của nàng liền nôn nóng không thôi, sau khi tan học trực tiếp vọt ra khỏi cổng trường. Mặc dù Liễu Tịnh Thanh không có báo trước muốn đến đón mình, nhưng nàng cứ có dự cảm Liễu Tịnh Thanh sẽ đến đón mình.
Lý Thủ Nhất ra cổng trường, quả nhiên thấy Liễu Tịnh Thanh đứng cách cổng trường không xa, vốn đang đi nhanh liền lập tức chạy như bay tới.
Trên thực tế, nàng dự cảm là đúng, Liễu Tịnh Thanh quả thật đã tới đón Lý Thủ Nhất, so với bình thường chờ ở trên xe có chút bất đồng. Lúc đến giờ, Liễu Tịnh Thanh từ trên xe bước xuống, cô mới từu trên xe bước xuống không bao lâu liền thấy Lý Thủ Nhất xuất hiện ở cổng trường, chạy như bay tới hướng của mình, vội vàng hấp tấp, một chút hình tượng thục nữ cũng không có. Nhưng dáng vẻ vội vàng của Lý Thủ Nhất vẫn khiến Liễu Tịnh Thanh không hiểu sao cảm thấy hài lòng.
Lý Thủ Nhất chạy đến đối diện Liễu Tịnh Thanh, dừng lại bước chân, bất chấp thở hổn hển, lập tức ôm lấy Liễu Tịnh Thanh, ngửi được mùi vị quen thuộc trên người Liễu Tịnh Thanh, nàng mới biết rốt cuộc mình nhớ loại mùi vị này biết bao nhiêu, còn có người trước mắt này nữa.
"Em thật nhớ chị." Lúc này Lý Thủ Nhất mới buông Liễu Tịnh Thanh ra nói, lời nói phát ra từ nội tâm.
"Mới mấy ngày mà thôi, cũng không phải là hơn nửa năm không gặp, coi em nói khoa trương." Liễu Tịnh Thanh khẽ cười giễu cợt. Cô mới không thèm nói cho Lý Thủ Nhất mình cũng có chút nhớ em ấy, cho nên chưa nói với nàng thì đã trực tiếp đến trường học đón nàng.
"Em cảm tình phong phú không được sao?" Mình đều thật nhớ Liễu Tịnh Thanh, chẳng lẽ Liễu Tịnh Thanh không nhớ mình chút nào sao? Nghĩ đến chị ấy không có giống như mình nhớ chị ấy, trong lòng Lý Thủ Nhất liền có chút chút không vui.
"Đã nhìn ra, đi thôi, chúng ta về nhà đi." Liễu Tịnh Thanh nói.
"Dạ" Chút xíu không vui kia trong lòng Lý Thủ Nhất rất nhanh đã tiêu tán mất tăm mất tích, bởi vì chỉ cần ở bên cạnh Liễu Tịnh Thanh, nàng liền rất vui vẻ rồi.
Một tuần chỉ có một ngày qua đêm ở nhà, tự nhiên Lý Thủ Nhất đều qua phòng ngủ của Liễu Tịnh Thanh, gian phòng của nàng dần dần để không vô dụng, đồ đạc của nàng dần dần cũng đều dời đến phòng của Liễu Tịnh Thanh.
Cuộc sống nội trú một năm cuối cùng cao trung liền theo mô thức như vậy tiến hành, bài vở cao tam thật nặng, Lý Thủ Nhất cảm thấy cuộc sống có chút khó chịu đựng, dẫu sao IQ của nàng học tập cũng khổ cực, nhưng có khó chịu đi nữa, tời gian vẫn trôi qua từng giây từng phút.
"Tịnh Thanh, khi nào cậu nghỉ phép, theo mình đi Nhật Bản du lịch nha." Khúc Tĩnh Lan hỏi Liễu Tịnh Thanh.
"Chờ nghỉ hè đi, chờ Lý Thủ Nhất thi xong, vừa lúc dẫn em ấy cùng đi, cũng coi như là phần thưởng cho em ấy cố găng ba năm cao trung." Liễu Tịnh Thanh dự định qua thêm hai, ba tháng nữa, Lý Thủ Nhất thi đại học xong thì lại nghỉ phép cùng nhau đi chơi vui hơn.
"Tịnh Thanh, tại sao lúc trước mình không phát hiện cậu có khí chất thánh mẫu như vậy, thật sự xem Lý Thủ Nhất là khuê nữ nhà mình mà thương yêu rồi." Khúc Tĩnh Lan thán phục nói. Liễu Tịnh Thanh thật giống như mẹ ruột của Lý Thủ Nhất, mọi chuyện lấy Lý Thủ Nhất làm trọng.
"Cậu nuôi con mèo cũng có thể nuôi ra cảm tình, chẳng lẽ không cho phép mình nuôi một người nuôi ra cảm tình sao?" Liễu Tịnh Thanh hỏi ngược lại.
"Nhưng cậu và mình không giống nhau nha, cuộc sống của mình cũng không phải là lấy sủng vật làm trọng, mình còn có đời sống tình cảm phong phú nhiều màu sắc, muốn nói cảm tình thì có nói cảm tình, muốn chơi qua đường có chơi qua đường. Còn cậu, cậu sống cứ như là ni cô nhạt nhẽo vô vị, nếu cậu còn là một lão xử nữ thì thôi, nhưng dù sao cậu cũng đã kết hôn, là phái nữ bình thường đã từng có sinh hoạt tìиɧ ɖu͙©, làm sao chịu đựng được thân thể trống không tịch mịch chứ?" Khúc Tĩnh Lan đến gần Liễu Tịnh Thanh, ở bên tai Liễu Tịnh Thanh tò mò hỏi.
Liễu Tịnh Thanh cảm giác có chút không được tự nhiên, đẩy Khúc Tĩnh Lan bên cạnh mình ra.
"Khúc Tĩnh Lan, dạo này làm sao cậu càng ngày càng không đứng đắn vậy? Mình lãnh cảm không được sao?" Liễu Tịnh Thanh hỏi ngược lại, cô mới không muốn nói với Khúc Tĩnh Lan, mình và Lý Quân cũng không có phát sinh quan hệ, chính là lão xử nữ trong miệng cô ấy.
"Cậu không phải lãnh cảm thật chứ, có muốn mình giới thiệu mấy cái hàng tốt không, bảo đảm chữa khỏi lãnh cảm của cậu." Khúc Tĩnh Lan cười hỏi.
"Đừng, mình từ thân thể đến tâm hồn đều có khiết phích." Liễu Tịnh Thanh không hề nghĩ ngợi quả quyết cự tuyệt.
"Được rồi, mình thấy cậu không phải là lãnh cảm, là tâm lý có vấn đề, có phải cậu có chướng ngại thân thể tiếp xúc không, không muốn bị người đυ.ng chạm? Nhớ hồi đó, mình chạm cậu một chút, cậu cũng tránh. Hay là, cậu đi xem bác sĩ tâm lý đi?" Khúc Tĩnh Lan càng nói càng cảm thấy giống chuyện như thế.
"Cậu mới có bệnh đó, mình không có thân thể chướng ngại, chẳng qua là không muốn bị người không quen chạm vào." Liễu Tịnh Thanh cảm giác mình hoàn toàn không bài xích Lý Thủ Nhất kề cận, chẳng qua là hơn nửa năm gần đây, cô cũng không muốn bị Lý Thủ Nhất đυ.ng chạm quá mức thân mật, càm giác có chút quái lạ, nhưng cô rất rõ ràng, đó tuyệt đối không phải là cảm giác bài xích.
"Nói chuyện, Lý Thủ Nhất nhà cậu càng lớn càng xinh đẹp, đáng tiếc không phải là nam, nếu không loại tiểu thịt tươi này lại không tệ, như Lý Quân tuổi trẻ đôi mươi, khiến thục nữ yêu liên miên không dứt." Khúc Tĩnh Lan thẳng như cây thước kẻ vậy, chưa từng nghĩ tới con gái xinh đẹp cũng có thể hưởng dụng, dĩ nhiên Liễu Tịnh Thanh cũng vẫn chưa có cái ý nghĩ này.
Sự thật chứng minh, một ý nghĩ nảy sinh, khẳng định có điểm xuất phát hoặc nguyên nhân nhất định. Liễu Tịnh Thanh vẫn chưa tiếp xúc với cái nguyên nhân này, cho nên vẫn luôn chưa sinh ra ý nghĩ như vậy.
"Cậu nên cứu vãn lại tam quan của cậu trước, cho dù Lý Thủ Nhất là nam, mình cũng không nặng khẩu vị đến cha con ăn thông." Liễu Tịnh Thanh không vui nói. Đến sau này, bị Khúc Tĩnh Lan dùng câu này đánh mặt đánh đến vang bốp bốp.
"Ai thèm để ý cái thứ tam quan này chứ?" Khúc Tĩnh Lan nhún vai không thèm để ý.
"Được rồi, không nói chuyện tào lao với cậu nữa, cuối tuần rồi, Lý Thủ Nhất sắp tan học, mình phải đi đón em ấy." Liễu Tịnh Thanh nói xong liền bỏ rơi Khúc Tĩnh Lan, gói một phần bánh ngọt chuẩn bị đi đón Lý Thủ Nhất.
"Cậu thật đúng là tìm được cảm giác làm mẹ." Khúc Tĩnh Lan thật vất vả hẹn Liễu Tịnh Thanh đi ra uống cà phê, không ngờ chưa tới nửa tiếng, tên này liền phải đi đón Lý Thủ Nhất, có chút bất mãn nên nói móc.