Chương 4: "Cô ra giá đi!"
An Thanh đúng là đang nhìn Lương Hiểu, thấy mắt Lương Hiểu có chút sưng đỏ, mặc dù đã đánh phấn rất dày nhưng cũng không thể giấu được khuôn mặt tiều tụy, hiển nhiên do tối qua ngủ không ngon, y phục vẫn là bộ ngày hôm qua, thấy mình bị quan sát, trong nháy mắt không được tự nhiên nhưng không biết cô ấy nghĩ đến cái gì, lại lập tức ngẩng đầu, ưỡn ngực, cằm hơi hất lên, liếc mắt nhìn cô, không khỏi khiến An Thanh cảm thấy buồn cười, khiến An Thanh tự dưng nghĩ đến một câu – miệng cọp gan thỏ. Lương Hiểu thoạt nhìn là người giỏi giang, làm việc rất có hiệu suất, tính tình tương đối thẳng nhưng không ôn hòa, mặc dù hôm nay trạng thái không tốt, nhưng vẫn cảm thấy được là loại người rất có sức sống.
An Thanh không tự chủ cong khóe miệng, bị Lương Hiểu bắt được, Lương Hiểu nghĩ cô ta cười nhạo mình. Cảm giác nhục nhã khiến Lương Hiểu muốn dựng lông, người phụ nữ này cũng quá kiêu ngạo đi, cô ta bị mình bắt gian tại trận, không cảm thấy xấu hổ mà còn cười nhạo cô thất tình, là tư thái của người thắng cuộc sao?
"Ăn mặc rất giống người, chỉ là cởϊ qυầи áo ra lại lẳиɠ ɭơ, từ điện thoại của ta đều có thể nhìn thấy được, ta ngày hôm qua xem rất nhiều lần, ngực to, eo nhỏ, biểu tình tốt, bên trong bắp đùi còn có một cái bớt màu đỏ, rất quyến rũ, ngay cả ta nhìn cũng muốn thượng ngươi!" Bị An Thanh làm cho tức giận, Lương Hiểu hướng An Thanh chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ, phụ nữ thất tình bị chọc giận đều không còn lí trí.
An Thanh vừa nghe, nghĩ đến thân thể của cô bị một cô gái chỉ gặp hai lần mặt nhìn thấy, trong lòng không được tự nhiên, nhưng An Thanh hiển nhiên không phải là người dễ chọc.
"Cô muốn thượng tôi, không có nghĩa là tôi cũng muốn thượng cô, mặt Dương Văn Kỳ đẹp, ngực Dương Văn Kỳ lớn, mông Dương Văn Kỳ cong, nếu phải thượng ngươi thì rất miễn cưỡng." An Thanh không chút khách khí phản kích.
"Không có việc gì, tôi thượng cô là được." Lương Hiểu tức chết rồi, người phụ nữ này nhất định là châm chọc cô mặt không đẹp, ngực không lớn, mông không cong, nhưng Lương Hiểu đè xuống lửa giận, tiếp tục đối đầu.
"Cô đừng nói với tôi, Dương Văn Kỳ chưa bao giờ thượng cô, nếu vậy tôi sẽ cảm thấy cô thật đáng thương, khiến người khác không sinh nổi du͙© vọиɠ muốn công, chỉ có thể bán sức lao động. Cho dù tôi muốn tìm người ngủ, dù cô nguyện ý, tôi cũng không thèm, không phải người nào nằm trên cũng có thể chấp nhận được, không có cảm giác." An Thanh không phải người dễ chọc, thấy mắt Lương Hiểu sắp bốc lửa, cảm giác bị xâm phạm vừa rồi bị quét sạch, ngược lại còn có cảm giác thắng lợi, người này xem ra không phải đối thủ của cô, thiếu kiên nhẫn.
Lương Hiểu tức chết mà, người phụ nữ này đúng là không dễ chọc, nhưng không sao, trong tay nàng còn có lợi thế.
"Không sao, tôi có ảnh chụp cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, tôi muốn có ý da^ʍ bao nhiêu lần đều có thể, nói thử xem, hình ảnh riêng tư bị tôi chụp được, thật sự… Lỡ như tôi mất hứng, chia sẻ lên mạng…" Lương Hiểu dù sao cũng là người đứng đắn, những từ ẩn ý cô không thể nói ra miệng được, thuần túy để hù dọa An Thanh.
An Thanh nghe thế, sắc mặt khẽ biến.
"Cô ra giá đi!" An Thanh giọng nói không hòa nhã.
Lương Hiểu thấy An Thanh thay đổi sắc mặt, liền biết cô rốt cuộc gỡ được một câu.
"Tuy rằng có vẻ tôi nghèo hơn cô, nhưng tôi cũng không thiếu tiền, ít nhất không thiếu chút tiền này của cô." Lương Hiểu nói xong, giương cao khí thế đi về phía trước, bỏ lại An Thanh ở phía sau, cô nghĩ tâm tình mình tốt hơn một chút rồi. Quả nhiên đem tình địch chèn ép cảm giác thật tốt, mặc dù phải sử dụng thêm 'đạo cụ'.
An Thanh bước nhanh đuổi theo Lương Hiểu.
"Cô muốn thế nào mới chịu xóa ảnh chụp?" An Thanh lại hỏi.
"Tôi phải suy nghĩ, tạm thời chưa nghĩ ra phải bắt cô làm cái gì mới có thể xóa ảnh chụp." Lương Hiểu nhún vai nói.
"Hiện tại nói điều kiện, tôi có thể thỏa mãn cô, cô là người thông minh, hẳn phải rõ, nếu như cô đem ảnh chụp phát tán trên mạng, đến lúc đó tôi nhất định sẽ không buông tha cho cô."
"Cô uy hϊếp tôi? Bà đây thất tình suýt chút nữa nhảy sông, còn sợ cô uy hϊếp sao?" Lương Hiểu giọng nói nảy sinh độc ác hỏi ngược lại, Lương Hiểu trước nay đều ăn mềm không ăn cứng, càng uy hϊếp cô, càng khiến cô muốn chống đối đến cùng.
"Lương Hiểu đúng không, chuyện này tôi đã xin lỗi rồi, lúc đầu tôi cũng không biết nàng không phải độc thân, tôi cũng đã giải thích qua, hiện tại cũng nguyện ý bồi thường cho cô, cô thấy thế nào?" An Thanh thả mềm thái độ.
Lương Hiểu liếc nhìn An Thanh một cái rồi cười lạnh, sau đó đi đến đại sảnh làm thủ tục trả phòng, rồi không để ý đến An Thanh liền bỏ đi.
An Thanh nhìn bóng lưng Lương Hiểu rời đi, mắng 'shit' một câu, nếu quả thật không lấy được ảnh chụp, cô nhất định phải gϊếŧ Dương Văn Kỳ, hại mình trêu chọc phải tên ôn thần.