Cảnh Y Tình Duyên

Chương 57: Tiệc khánh công

☆ Chương 57: Tiệc khánh công

"Đang yên lành sao chia tay ? Có phải con chọc giận Vũ Hàm không, ta gọi điện thoại cho nó dùm con, đó là con dâu tốt, con cứ như thế vuột mất nó sao". Hà mẹ cho rằng chính con gái mình có lỗi nên bắt đầu trách cứ Tử Hiên.

Tử Hiên thở dài: "Mẹ, không cần lo, không phải con không muốn nàng, mà là nàng đã tìm được hạnh phúc nàng muốn, con trước sau chỉ là một người phụ nữ, không thể mang cho nàng cái gì, cuối cùng cũng chỉ mang cho nàng ánh mắt khác thường cùng sự dè biễu. Huống chi nàng từ đầu tới cuối không có yêu con, nàng sắp kết hôn với người khác rồi, con hẳn là nên buông tay không phải sao?"

Hà mẹ nghe xong nguyên bản còn nghĩ Tử Hiên giận dỗi, nghe con mình giải thích bà bắt đầu đau lòng nữ nhi của mình: "Tại sao như vậy chứ? Hiên Hiên, lúc nào phát sinh chuyện này, con cũng không nói cho mẹ, thật đúng là, liền một người như vậy yên lặng chịu đựng. Ta xem Vũ Hàm đứa nhỏ này cũng không giống như là người đứng núi này trông núi nọ, làm sao một trong chớp mắt còn cùng người khác kết hôn cơ chứ? Ta còn hy vọng hai người các con đến Mỹ chơi, lần này chắc không đợc rồi, ai ~ bảo bối, con vẫn tốt chứ?"

"Chúng con chia tay gần một tháng, mẹ, con cũng đã buông xuống, con không có chuyện gì, mẹ không cần quan tâm a. Con qua kỳ nghĩ sẽ sang thăm mẹ, tuy nói con dâu không còn, nhưng ba mẹ còn có con mà! Con nhớ hai người". Nói xong viền mắt đều có chút ướŧ áŧ.

Hà mẹ nghe nàng lần cũng có chút nghẹn ngào: "Bảo bối a, con ở bên ngoài bị ủy khuất gì thì nhớ nhớ còn có ba mẹ ở đây, ba mẹ vĩnh viễn là bờ bến của con, thấy mệt mỏi thì về bên này với ba mẹ đi. Một mình con ở Trung Quốc, ta cùng cha con trước sau đều không yên lòng, nếu không phải vì cha con chuyện làm ăn bên này cần ta hỗ trợ quản lý, ta đã sớm bay về chăm sóc con"

Tử Hiên lúc này đã khóc không thành tiếng, ở trước mặt cha mẹ mỗi người đều chỉ là đứa trẻ. Hà mẹ ở đầu kia tâm nát vụn, hận không thể giờ khắc này ở bên cạnh con gái, mà hiện tại chỉ có cách điện thoại an ủi nó, con gái của bà chưa từng chịu nhiều oan ức.

Thật vất vả mới bình tĩnh lại, Tử Hiên lau nước mắt đối với Hà mẹ nói: "Mẹ, hết thảy đều sẽ qua, con sẽ tốt"

"Nhớ nếu có chuyện gì nhất định phải cùng mẹ thương lượng, ở bên kia nếu như cảm thấy không vui con có thể trở về nước Mỹ, cha con đã sớm muốn về hưu theo ta di lịch thế giới, sau này mang chuyện làm ăn giao cho con quản lý. . ."

"Mẹ biết con không thích ngồi văn phòng, mỗi ngày xem những số liệu tẻ nhạt, còn có một đống người a dua nịnh hót. Nghề cảnh sát là giấc mơ của con". Mẹ vừa nhắc tới cái này cô liền cảm thấy đau đầu.

"Mẹ cũng biết khuyên không được con, chính con tự chăm sóc thật tốt cho mình. Khi nào đến Mỹ mẹ giới thiệu cho con một cô gái ngoại quốc, thế nào? Ở công ty cha con có nhiều cô muốn sắc có sắc - muốn dáng có dáng. . ."

Bị Hà mẹ vừa nói như thế Tử Hiên nín khóc mỉm cười: "Mẹ, xin nhờ, con không muốn lợi dụng chức vụ cướp đi nhân tài của công ty, lòng tốt của mẹ con chân thành ghi nhớ, mấy cô gái đó vẫn là để cho công ty tận dụng đi, con không thích hàng nhập khẩu."

Lại cùng Hà mẹ hàn huyên một hồi, Tử Hiên cũng bình phục tâm tình mới xuống lầu về văn phòng.

Cả ngày mất hết cả hứng, thường xuyên trong trạng thái xẹp lép, buổi trưa chỉ ngồi một tư thế nhìn về phía trước ánh mắt dại ra. Bên ngoài mọi người nhìn thấy cảm giác rất khó chịu, cũng không biết làm sao đi an ủi madam của bọn họ, cũng không dám đi quấy rối Tử hiên, chỉ có thể bên ngoài lẳng lặng chờ đợi.

Một ngày liền như thế khó khăn mà vượt qua, tan việc, Tử Hiên lái xe trước tiên đi mua cơm tối, ghé một nhà hàng Take Away thì có nhiều người trẻ nhận ra cô, ở bên cạnh còn nhỏ to thanh phạm mê gái nói rằng: "Là cái cô cảnh sát kia, bên ngoài so với trong hình còn soái hơn, quá đẹp, đến trực nữ cũng phải bị loạn nhịp. Vì cô ấy tôi làm cướp cũng đồng ý"

Còn có người thậm chí còn chạy đến trước mặt cô nói: "Chúc phúc cô và thần tượng Ngô Tĩnh của tôi, hai người phải cố gắng, giúp chúng ta chăm sóc nàng thật tốt. Chúng ta hết mình ủng hộ cô đó, fighting!"

Tử Hiên muốn nói lại thôi, lúng túng cũng không biết nói cái gì, cô phát hiện có phủ nhận cũng là chuyện vô bổ, chỉ có trầm mặc, hiện tại năng lực YY (tưởng tượng) của fans thật là siêu cấp, bùm bùm ở bên tai cô nói không ngừng.

Thật vất vả mới cầm được thức ăn Tử Hiên lập tức liền đi ra ngoài, cô cảm giác mình như tinh tinh trong vườn thú được người ta tham quan, tinh thần thật muốn tan vỡ. Cô hi vọng ngày mai mau đến, Ngô Tĩnh nhanh chóng làm sáng tỏ chuyện này cho mình, trả cho mình sự trong sạch, chứ không phải bó tay như lúc này.

9 giờ sáng hôm sau Tử Hiên dựa theo địa chỉ Ngô Tĩnh cho mình đi đến nơi tổ chức tiệc mừng công, nhìn thấy rất nhiều người cầm vé mời vào trong, cô đang lo mình không có vé mời thì làm sao mà vào? Lúc này có một nhân viên nhìn thấy cô liền đi tới nói: "Hà cảnh quan, Ngô tiểu thư đã theo thông báo với chúng tôi cô có thể trực tiếp đi vào, bên này ạ"

Theo người nhân viên đi vào bên trong chỉ thấy đã có rất nhiều phương tiện truyền thông ở trong sảnh, nhìn thấy Tử Hiên đi vào, những người kia chen chúc vây quanh cô hỏi chuyện có liên quan đến việc cô và Ngô Tĩnh. Tử Hiên chỉ có thể nói rằng không thể trả lời, nói nhiều sai nhiều, vẫn là nên để một lát chính Ngô Tĩnh giải thích.

Thật vất vả mới tránh thoát đám người kia Tử Hiên bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Ngô Tĩnh, nửa ngày cũng không thấy. Tử Hiên tìm một chổ đứng tựa vào tường nghỉ mệt, đột nhiên bên cạnh có người đập bả vai: "Hà cảnh quan nãy giờ tìm tôi sao ?"

"Đại tiểu thư cô chạy đi đâu ? Đám ký giả kia tôi vừa vào đã vây quanh tôi hỏi đủ thứ, cô định lúc nào thì làm sáng tỏ chuyện này! Tôi thực sự là bị cô hại chết, hiện tại cũng không dám đi ra ngoài."

"Không vội, tôi đi ra trước chiêu đãi tân khách, cô tùy tiện tìm một chỗ ngồi ăn một chút gì đi. Một lúc nữa tôi sẽ ở trước mặt tất cả mọi người giải thích cho cô rõ ràng, cô yên tâm". Nghe Ngô Tĩnh nói như vậy, Tử Hiên tâm cũng có phần trấn định, đi theo sau nàng ra ngoài.

Lúc này truyền thông đang phỏng vấn một người khác, Tử Hiên cuối cùng cũng coi như có thể thở ra một hơi, chọn một vị trí kín đáo liền ngồi xuống. Dần dần khi đám truyền thông phỏng vấn xong tản ra, thời điểm thấy rõ đối tượng được phỏng vấn Tử Hiên liền bối rối, là Vũ Hàm cùng bạn trai nhà giàu của nàng.

Bọn họ làm sao xuất hiện ở đây? Chỉ thấy Ngô Tĩnh cười hướng về phía bọn họ đi tới, nàng đưa tay bắt tay Trình Phong: "Trình tổng đã lâu không gặp, cảm tạ lần này nể mặt của tôi đại giá quang lâm đến tiệc mừng công, cha của anh tại sao hôm nay lại không đến ?"

"Là như vậy, cha tôi vốn định đến đây, thế nhưng ông nói tiệc rượu của người trẻ tuổi nên liền phái tôi đến đây, Tĩnh tỷ sẽ không để tâm chứ ?"

"Trình tổng nói gì vậy, tôi hoan nghênh còn đến không kịp! Bộ phim này Trình đổng cũng bỏ khá nhiều công sức, anh giúp tôi cảm tạ lão nhân gia một chút". Ngô Tĩnh cùng Trình Phong buông ra lời khách sáo lẫn nhau.

Lúc này nàng mới chú ý tới Vũ Hàm bên cạnh: "Bác sĩ Trần thật tình cờ nha, ở đây có thể gặp được cô, cô đến cùng Trình tổng sao? Cô và Trình tổng là ...?"

Trình Phong cướp lời nói: "Vị hôn thê của tôi". Ngô Tĩnh ý tứ sâu xa ồ một tiếng còn chuyển mắt về hướng Tử Hiên đằng kia nghĩ thầm hóa ra cô ấy là yêu thích vị bác sĩ đã có chồng, Hà cảnh quan đừng đùa chứ. Sau khi xoay người để hai người bọn họ từ tìm chổ ngồi, nàng trước tiên đón tiếp những vị khách khác.

Tử Hiên thấy Vũ Hàm ôm cánh tay Trình Phong dáng vẻ ngọt ngào, hai người tựa hồ đang tìm chổ ngồi, cô cúi đầu của mình thật thấp cầu khẩn bọn họ tuyệt đối không nên ngồi vào bàn cùng mình.

Tuy chúng ta không muốn nhưng bất hạnh cứ thế xuất hiện trước mặt chúng ta.

"Thật không tiện, xin hỏi nơi này có ai ngồi chưa" Trình Phong hỏi, kỳ thực hắn vừa nhìn đã thấy Tử Hiên nên cố ý mang theo Vũ Hàm hướng về bên này.

Là nói có hay không có, Tử Hiên giãy dụa một phen vẫn trả lời là không có ai, cho nên bọn họ hai người an vị ở bên cạnh chỗ cô ngồi. Trình Phong còn để Vũ Hàm ngồi ở bên cạnh Tử Hiên, hắn dương dương tự đắc nhìn hai người tỏ rõ dáng vẻ như đang xem kịch vui.

Tử Hiên trong lòng rối rắm muốn rời đi, lại có chút lúng túng, ngồi ở đây cũng ngồi không yên. Đặc biệt là nghe thấy bên người mình mùi vị quen thuộc kia, cảm giác lòng bàn tay đều ứa ra mồ hôi.