Cảnh Y Tình Duyên

Chương 51: Cái gọi là phấn chấn đó sao

☆ Chương 51: Cái gọi là phấn chấn đó sao

Thấy Tử Hiên hiện ở trạng thái này Tiểu Tiểu thực sự không yên lòng, sợ cô suy sụp vạn nhất nghĩ quẫn hay xảy ra bất ngờ gì thì làm sao, vì lẽ đó vẫn kiên trì muốn đưa Tử Hiên về nhà.

"Tiểu Tiểu, mình biết cậu là vì muốn tốt cho mình, mình sẽ không làm việc gì ngốc nghếch. Mình muốn yên tĩnh một mình, trở về nhà mình sẽ báo cáo cho cậu, được chứ? Yên tâm đi". Tử Hiên cười khéo léo từ chối.

Nói xong cùng với các nàng nói lời tạm biệt, nàng cũng không có trực tiếp về nhà mà là bước đi vô định trên đường. Ánh đèn nê ông đỏ óng ánh lóng lánh, xung quanh tiếng cười nói từng đôi tình nhân tay trong tay thân mật tình cảm, Tử Hiên lại thấy trong lòng tê rần.

Ngày hôm trước, cô cùng Vũ Hàm cũng như người ta thế này, mười ngón tương khấu hạnh phúc đi trên đường sóng vai, hai người uống cùng một ly cảm thụ bốn phía tiếng cười cười nói nói, những hình ảnh kia đến nay vẫn như rõ ràng trước mắt.

Mà giờ khắc này những hạnh phúc kia nát tan vụn vỡ chỉ còn dư lại một mình cô đơn độc giữa phố xá tấp nập, một mình liếʍ láp vết thương.

Bất tri bất giác đi tới trung tâm hải cảng của thành phố, hôm nay nơi này buổi tối cũng không có nhiều người. Ánh đèn lờ mờ, man mát gió biển thổi rối loạn mái tóc ngắn, Tử Hiên đứng nhìn cảnh đêm mỹ lệ đột nhiên rất muốn phát tiết hết phẫn uất trong lòng. Cuối cùng cô hướng về khơi xa hô to một tiếng, mọi người xung quanh cũng giật mình xúm xít nhìn về phía cô.

Tử Hiên không để ý đến ánh mắt khác thường của bọn họ, cô chỉ biết hét lên như thế sẽ làm trái tim vơi đi phần nào nhức nhói, mãi đến tận khi mệt mỏi tùy ý nước mắt chảy ra cũng bị gió thổi khô mới vịn lan can lẳng lặng nhìn xa khơi bình tĩnh.

Lúc hò hét Tử Hiên không ngừng tự nói với chính mình hãy quên đi người gây ra vết thương lòng, quên tất cả về nàng, từ thời khắc này bắt đầu lấy lại tinh thần, bắt đầu lại từ đầu. Sau khi phát tiết xong ôm lấy áo khoác đến bên lề đường tiện tay gọi một chiếc xe về nhà.

Lúc về đến nhà nhìn xuống điện thoại di động có một tin nhắn của Tiểu Tiểu hỏi cô về đến nhà chưa, cô nhắn trả lời báo bình an sau đó rửa mặt một chút liền rất sớm oa trong chăn lên giường ngủ. Bắt đầu từ hôm nay khôi phục lại sinh hoạt một mình một giường, cô muốn bắt đầu cuộc sống trước đây, cô đơn quen thuộc.

Sáng sớm hôm sau Tử Hiên rất sớm đã dậy đánh răng rửa mặt, sau đó ra công viên chạy bộ. Hít thở không khí mới mẻ, hai tay đong đưa theo nhịp, đây là một ngày mới, khởi đầu mới.

Chạy nửa giờ ra mồ hôi ra một thân, sau đó trở về nhà tắm nước nóng ăn mặc chỉnh tề nhìn mình trong gương, tự mình lầm bầm: "Hà Tử Hiên, mày có thể!"

Đến cảnh cục thời gian vẫn còn sớm, chưa có người nào đến, Tử Hiên vào phòng làm việc của mình đóng cửa lại, sau đó lấy ra điểm tâm mua trên đường vừa ăn vừa nhìn kẹp hồ sơ trên bàn.

Chỉ chốc lát mọi người lục tục đến sở làm nhìn xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh thấy Tử Hiên đã ngồi ở đó xem văn kiện, đều có chút giật mình. Lý Bân bước đến gõ cửa sau đó đi vào hỏi: "Madam sớm vậy, ngày hôm qua không có chuyện gì chứ?"

"Tôi có thể có chuyện gì ?"

"Ngày hôm qua Tiểu Tiểu nói không tìm được cô nên có gọi điện thoại cho tôi"

Tử Hiên chậm rãi trả lời: "Tôi ngày hôm qua có chút không thoải mái, ở nhà ngủ, không nghe điện thoại"

"Thì ra là như vậy". Nói xong cũng lui ra khỏi văn phòng giúp cô đóng cửa lại.

Trưa hôm nay không có vụ án nào phát sinh, thế nên Tử Hiên vẫn luôn ngồi trong phòng làm việc, ngoại trừ buổi trưa đi ra khỏi phòng ăn cơm sau đó cũng không có rời khỏi.

Ngày đó đặc biệt dài dằng dặc, bình thường trước đây ở cục cảnh sát tẻ nhạt Tử Hiên sẽ gửi tin nhắn vui đùa với Vũ Hàm của mình. Nhưng giờ vừa nghĩ tới ngực liền cảm giác khó chịu, lắc lắc đầu tự nhủ bản thân mình đừng nhớ đến nữa, nếu cứ như vậy cũng sẽ chỉ làm chính mình thêm dằn vặt.

Đan lúc tự trách mình vì sao giờ phút này lại nhớ đến người bội bạc kia thì điện thoại bàn vang lên thông báo có vụ án cần phải xử lý, rốt cục cũng có chút việc làm, cô hiện tại một khắc cũng không muốn ngừng lại.

Nhanh chóng gọi mọi người tới hiện trường, là một vụ án ẩu đả, một khách quen cùng nhân viên cửa hàng nhân tranh chấp xung đột, một người trong tay còn cầm đao, tất cả người chung quanh ngừng thở cũng không ai dám động, cho dù có cảnh sát đến rồi mà người kia cũng không dừng lại, lấy con dao vung lên còn đả thương không ít người đi đường.

Lý Bân tiến lên gây sự chú ý của hắn gọi hắn bỏ vũ khí xuống, hắn không hề lay động, lúc Lý Bân chuẩn bị nổ súng bắn vào cánh tay hắn chỉ thấy Tử Hiên đã một bước xông đến nắm lấy tay phải của hắn dùng sức gạt con dao trong tay của hắn, nhưng kết quả tên nam tử kia thân người cao to khí lực kinh người, xoay tay một cái một đao trực tiếp vạch sâu vào tay Tử Hiên.

Máu không ngừng chảy ra, Lý Bân cùng Kiến Quốc nhìn tình hình này đều ngẩn người một chút, tên nam tử kia thừa cơ hỗn loạn chạy trốn xuống lần, hai người bọn họ lấy lại tinh thần lập tức đi theo phía sau hắn. Mắt thấy nam tử kia sắp đến tầng dưới cùng, đúng lúc đó rất nhanh Tử Hiên vượt qua lan can bảo vệ trực tiếp nhảy xuống, tuy nói độ cao không cao nhưng không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào cũng là rất nguy hiểm.

Đầu gối một khắc đó Tử Hiên cũng không cảm thấy đau, cô lập tức đứng lên xông ngăn cản tên nam tử kia, phía sau Lý Bân cùng Kiến Quốc đã chạy đến vây hắn, tiện đà hợp lực chế phục tội phạm.

Đám người vây xung quanh vỗ tay tán thưởng, mà Lý Bân cùng Kiến Quốc nhìn thấy Tử Hiên mặt tái nhợt, cảm giác cô hôm nay đặc biệt dị thường, tuy nói bình thường Madam tra án cũng rất liều mạng, nhưng hôm nay chẳng những liều mạng mà còn không muốn sống, sếp lớn của bọn họ cũng không dám từ trên kia nhảy xuống đâu.

Thế nhưng bọn họ cũng không biết làm sao mở miệng hỏi, nhìn Tử Hiên trên tay còn đang chảy máu, bọn họ trước gọi Tử Hiên mau đi bệnh viện băng bó một chút, vết cắt kia rất sâu, chỉ nhìn liền cũng cảm thấy đau rồi, madam bọn họ quả nhiên trâu bò, trong lòng bội phục madam vô vàn.

Tử Hiên cũng không có đi bệnh viện băng bó, từ cốp sau lấy ra cái hòm thuốc thoa chút cồn coi như tinh tiêu vết bẩn rồi lấy băng gạc quấn lại. Áp phạm nhân trở về cục, lấy xong khẩu cung, cô cuối cùng mới ra về.

Trước tiên đi cửa hàng 4S lấy xe đã sửa, sau đó lái xe đến nhà hàng gần đó mua cơm hộp, lúc chờ thức ăn cô tìm một chổ ngồi trong khi chời đợi.

Buồn bực ngán ngẩm nhìn ra ngoài cửa sổ đờ ra, đột nhiên một bóng người quen thuộc đập vào mắt Tử Hiên. Vũ Hàm cùng một cái nam tử sóng vai hướng vào trong nhà hàng này đi tới.

Tử Hiên nhìn chằm chằm cửa thấy hai người bọn họ vừa nói vừa cười đi vào, tình cảnh này cỡ nào đau đớn, cô cho rằng có thể buông xuống được nhưng khi thật sự nhìn thấy tất cả những chuyện này trong lòng mơ hồ đau nhói. Vũ Hàm nhìn bốn phía xem có chỗ ngồi hay không bất giác chạm vào mắt Tử Hiên, bốn mắt nhìn nhau một giây Vũ Hàm liền lập tức dời đi tầm mắt.

Hoàn cảnh như vậy Trình Phong đi bên cạnh cũng nhìn thấy, hắn cũng nhận ra Tử Hiên nên cố ý ôm chầm eo Vũ Hàm từ bên người nàng đi tới.

Tử Hiên nhìn bọn họ đến gần liền yên lặng cúi đầu, mãi đến tận khi bọn họ đi qua mới ngẩng đầu lên, đôi mắt cảm giác nhức nhức, trong lòng không ngừng chỉ trích chính mình không có tiền đồ, hận không thể mau chóng rời khỏi nơi này.

Lúc này nhân viên cửa hàng vừa vặn đem thức ăn đưa cho cô, cô liền cầm túi vọt ra ngoài, ở đây một giây đối với Tử Hiên mà nói là đủ loại dằn vặt.

Vũ Hàm nhìn bóng lưng Tử Hiên đang ra sức chạy trốn, trong lòng cảm giác khó chịu. Mới vừa cái kia nhìn thấy cô ấy thật giống như tiều tụy rất nhiều, mặt không có chút máu, trên tay còn quấn băng gạc, máu thấm ra ngoài, đau lòng không thôi, thế nhưng dù có thế nào cũng phải giả vờ không để ý.

Hôm nay Trình Phong hẹn nàng ra ngoài là cùng với nàng đàm luận chuyện đính hôn, trên bàn ăn Trình Phong vô cùng phấn khởi nói hắn đã sắp xếp xong xuôi hết rồi, mà Vũ Hàm thủy chung không có tâm tình, Trình Phong nói cái gì, nàng đều nhàn nhạt đáp ứng.

Cơm nước xong, Trình Phong kiên trì đưa Vũ Hàm về nhà, đến nhà trọ sau khi xuống xe Trình Phong cũng theo xuống đi tới bên cạnh Vũ Hàm muốn hôn vào má nhưng lại bị nàng né tránh. Trình Phong trên mặt có vẻ lúng túng cười cợt.

"Trình tổng, tôi hi vọng anh thực hiện ước định giữa chúng ta"

"Tôi biết rồi, tôi chỉ là ở cố gắng diễn kịch mà thôi"

"Nơi này không có ai, không cần diễn kịch, không có chuyện gì tôi đi lên trước". Nói xong cũng không quay đầu đi thẳng lên nhà.