Chương 16: Đau Khổ
Viết mấy cái chương trời đánh này thực có lỗi với Bae tổng nhà ta>< êm hổng cố ý đâu mà TT.TT...
Sáng sớm, Joohyun ủ rũ đi từ phòng đi xuống cầu thang, nàng dụi mắt, đầu vẫn còn hơi ong ong, có lẽ do hôm qua nàng uống hơi quá, quả thực không chịu nổi.
Bà Bae thấy con gái liền lắc đầu, Joohyun hỏi.
"Hôm qua rõ ràng con đang ở bar, từ lúc nào con về được nhà vậy ạ?"
"Hôm qua là do mẹ gọi cho Bogum, thằng nhỏ tội nghiệp chạy ngay đến đấy mang con về."
Joohyun nghe thấy thì gắt gỏng.
"Mẹ! Tại sao lại gọi cho anh ấy!"
Bà Bae nghe thấy con gái đốp lại mình, cũng không chịu thua.
"Con bé này! Ba mẹ không ai biết con đang ở đâu, phải gọi cho Bogum, nếu nó không tới kịp, lỡ con xảy ra chuyện gì thì sao!"
"Mẹ, dù sao cũng đừng nên nhờ vả anh ấy nhiều quá, gia đình chúng ta và Park gia cũng không phải thân thích."
Bà Bae ngao ngán nói.
"Không thân thích cái gì, Bae gia chúng ta và Park gia chuẩn bị kết thông gia cơ mà."
"Mẹ!!!"
Quả thực thân làm mẹ, bà Bae đâu thể không đau lòng, đêm tối không biết tìm con gái ở đâu, đành nhờ Park Bogum giúp đỡ, con gái được đưa về, người đầy mùi rượu, tỉnh tỉnh mê mê, luôn miệng gọi tên 'Kang Seulgi'. Bà Bae không biết chuyện gì xảy ra, không tiện hỏi Park Bogum, nên đành chôn sâu thắc mắc của mình. Bà chỉ mong Seulgi suy nghĩ lại sớm trở về, tháo gỡ những khúc mắc giữa hai đứa. Nghĩ đến đây, bà Bae khẽ thở dài một hơi.
"Cũng không nghĩ nó lại yêu cháu gái Kang gia nhiều như thế."
Bà có một lo lắng, không biết, Seulgi có yêu con gái bà nhiều như vậy không... điều này bà vẫn canh cánh trong lòng, bất quá không dám nói ra...
Đã tròn một ngày sau khi Kang Seulgi rời đi, tựa hồ như đã trải qua nhiều năm vậy. Trên lớp, Joohyun không hề chuyên tâm giảng bài, khi nào cũng trầm ngâm nhung ra ngoài cửa sổ, lát sau một số học sinh lên bục giảng nộp bài thì đã thấy hai khoé mắt nàng đỏ hoe, rưng rưng khóc. Trong lớp chỉ có Samuel là biết chuyện của hai người họ, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng đôi mắt khinh thường nhìn những học sinh cố gắng hỏi thăm an ủi giáo viên trên kia. Samuel đã tự hỏi nhiều lần, tại sao Bae Joohyun lại không biết xấu hổ, chính nàng là người phản bội Kang Seulgi, cũng chính nàng vì Kang Seulgi rời đi mà tâm như chết lạnh. Samuel lắc lắc đầu thở dài.
"Cũng không biết rốt cuộc ai bỏ ai.."
Sau khi Bae Joohyun kết thúc công việc, trở về nhà thì đã thấy Park Bogum uống trà nói chuyện cùng mẹ mình trong phòng khách. Thấy nàng về đến, mắt anh sáng ngời, bà Bae ra hiệu Joohyun ngồi xuống. Nàng đặt cặp sách xuống, ánh mắt thắc mắc hướng đến mẹ mình. Bà Bae dùng lí do muôn thuở, có điện thoại gọi đến, bảo sẽ nghe máy, nháy mắt đến Bogum, hiểu ý bà Bae, anh nhanh chân nói Joohyun đi dạo cùng mình. Trên đường phố vắng, hai người đi song song, cũng không ai nói ai câu nào, thấy bầu không khí nặng nề, Bogum nói.
"Thời tiết hôm nay đẹp nhỉ."
Nhưng Joohyun nào có tâm tình để xem thời tiết hôm nay ra sao. Trong những ngày cuối tuần như vậy, nếu là lúc trước, Seulgi sẽ mang tập sách sang hỏi bài, cùng ăn, nói chuyện, thỉnh thoảng có chút thân mật ngọt ngào, đi đâu đó chơi cũng không tệ. Chỉ là vài điều nhỏ nhặt thế thôi cũng đủ nàng hạnh phúc đến hôm sau. Mà nay, vài điều nhỏ nhặt ấy cũng quá xa vời..
Bogum nhìn Joohyun mà đau lòng, anh biết nàng lại đang nghĩ đến Kang Seulgi.
"Joohyun nè."
Joohyun mãi suy nghĩ nên không có nghe Bogum nói gì, anh tiếp tục.
"Joohyun."
Đến đây, Joohyun mới nhìn Bogum.
"Bogum, có chuyện gì sao?"
Park Bogum hít một hơi, đoạn, anh đến gần, nắm lấy tay Joohyun, dùng đôi mắt chân thành nhìn nàng, điều này làm Joohyun hơi khó xử, nàng vốn không thích người khác chạm vào người mình, ngoại trừ Kang Seulgi..
"Joohyun, có thể cùng anh kết hôn không?"
"Không."
Không cần biết người kia sẽ đau khổ đến nhường nào, Joohyun vạch rõ giới hạn, nói lời cự tuyệt, rút tay về.
"Em không thể khiến anh đau khổ."
"Joohyun, tại sao chứ, Kang Seulgi cô ta không tốt, cớ gì em vẫn giữ hình ảnh cô ta trong tim. Điều đó thực không xứng đáng chút nào. Cô ta không xứng đáng với em."
Joohyun nghe vậy thì ánh mắt trở nên lạnh lùng, toát ra hàn khí rợn người.
"Đừng nói về Seulgi như thế."
Nàng hướng chân phía trước bước đi.
"Chỉ có một mình em được hận Kang Seulgi mà thôi. Anh nên không liên quan. Chuyện đó... giữa chúng ta là đủ lắm rồi."
Bogum tức giận tiến lên phía trước giữ vai Joohyun.
"Bởi vì chúng ta đã như thế nên mới phải kết hôn!"
Joohyun không nói gì, dòng lệ nơi khóe mắt nhẹ nhàng rơi xuống, nàng không nhìn Bogum, cúi đầu che đi tâm trạng như bị ai đó bóp nát.
"Joohyun." Bogum đau lòng, anh muốn xoa dịu nàng, muốn an ủi chở che cho nàng. Park Bogum tiến đến thật gần, ôm lấy con người đang run run khóc nấc, anh lấy tay nâng mặt Joohyun lên, nàng không kịp phòng bị muốn đẩy ra, anh định hôn nàng.
"Nè! Làm cái gì vậy hả!"
Giọng nói tức giận vang lên đằng sau, mang thêm vài phần sát khí. Samuel trên tay cầm gói snack đang ăn dở, tức tốc chạy đến hai người kia.
"Đôi gian phu da^ʍ phụ đang định làm cái quái gì ở nơi công cộng vậy hả?"
Samuel nhíu mày.
Joohyun lạnh lùng đẩy Bogum ra, không nói lời nào. Bogum nhìn cậu nhóc vận áo thun xám quần short đang bùng hỏa.
"Cậu là ai?"
Joohyun kéo Bogum ra, tránh để anh làm gì Samuel.
"Là học sinh của em, đừng có động chân động tay."
Bogum tỏ ý không hài lòng nhìn Samuel.
"Là học sinh lại dám quát lớn giáo viên của mình? Có tin tôi khiến cậu bị đuổi học không?"
Thấy Joohyun có ý cản mình, Bogum nói.
"Em cứ mặc anh, không thể cứ để học sinh leo lên đầu ngồi được."
Samuel liếc nhìn Park Bogum, khinh thường nói.
"Tôi thì rất xấu hổ vì có giáo viên như vậy, loại người chẳng ra gì. Cô đâu hề yêu gì Seulgi, cậu ấy chỉ bị cô lợi dụng thôi cô Bae à. Cô tìm đến cậu ấy chẳng qua là cô đơn khi gã đàn ông này không có ở bên."
Một âm thanh thực lớn.
Joohyun giọng run run, nước mắt không biết khi nào đã thấm ướt áo.
Samuel lấy tay xoa xoa má của mình, thực đau rát, cậu ngước nhìn lên Bae Joohyun, ngạc nhiên tột độ.
"Cô Bae, cô... khóc sao?"
Bae Joohyun không nói gì, chẳng buồn quan tâm Park Bogum còn ở đó, lững thững đi về. Bogum nhìn theo mà xót lòng, trừng mắt nhìn Samuel rồi chạy đuổi theo Joohyun.
"Joohyun! Chờ anh với!"
Anh dang hai tay cản đường Joohyun. Nói rành mạch.
"Em hãy lợi dụng anh có được không? Anh chấp nhận tất cả, chỉ cần em cho phép anh ở bên em."
Joohyun lắc đầu.
"Không thể, em đã nói rồi. Không ai thay thế được Seulgi. Từ nay anh cứ sống cuộc sống của mình, đừng để em làm phiền tới anh. Chuyện em yêu người đó, sẽ chẳng thay đổi đâu."
Anh nên dừng lại đi thôi...
"Nhưng..."
Joohyun khẽ mỉm cười, đưa tay ra.
"Có thể là bạn mà. Được không?"
Bogum suy nghĩ một chút, hơi do dự nhưng cũng đưa tay ra bắt.
"Tạm thời là thế nhưng... tình bạn này sẽ kết thúc khi anh chinh phục được trái tim em."
Joohyun không có để ý lời Bogum nói, dù sao cũng không mong người bạn này bất quá lại làm phiền đến mình chứng tỏ này nọ.
Đối với Joohyun, Park Bogum đủ tiêu chuẩn để làm một người chồng như bao người mơ ước. Nhưng phải làm sao khi đó chẳng phải là người mà nàng muốn. Đương nhiên...
Nàng muốn Kang Seulgi...
"Seulgi, tôi hận Seul..."
....
"Nhưng cũng rất yêu Seul."
...
"Tôi nhớ Seul."
...
Nếu để ý kĩ chương này các bạn sẽ biết lí do khiến Joohyun hận Seulgi đến vậy.. Nếu không để ý được thì...
..Phải chờ đến lúc họ Kang trở về chuộc lỗi với Bae tổng thì mới rõ nguyên nhân.. hehe^^