*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3ếu hắn là một người không tiền không quyền không thế, gì cũng không có tới cầu hôn, nàng cũng không so đo nhiều như vậy, nhưng cái gì hắn cũng có, quyền hành thiên hạ nắm hết trong lòng bàn tay, vật báu với hắn sợ rằng cũng chỉ là vật trong túi, nếu hắn muốn hoa tươi, sợ là có thể mang tới trước mặt nàng cả một cánh đồng. Mà người như thế chạy tới cầu hôn lại chẳng mang gì cả, vậy mà được à?
Nàng vừa nói thế, khóe miệng hắn nhếch lên, giọng nói uy nghiêm mang theo vui mừng, đôi mắt ma mị khóa chặt vào mắt nàng, trầm giọng cười lớn: “Không sai, không mang gì cả đúng là không đủ thể hiện thành3ý của Cô. Như vậy, Lạc Tử Dạ, nàng chờ Cô chuẩn bị xong sính lễ sẽ cưới nàng về nhà!”
Kỵ sĩ và công chúa à?
“Một lời đã định!” Chân mày Lạc Tử Dạ nhiễm ý cười. Sau khi đáp lại bốn chữ, bỗng nhiên nàng cảm thấy nhịp tim tăng nhanh, cả người cũng đều bay bổng, giống như người đứng ở bờ bên này nhìn hạnh phúc ở bờ biển bên kia.
Lời này của nàng không khác nào hứa hẹn, giọng nói ma mị trầm thấp của hắn cũng nhuộm chút ý cười hiếm thấy: “Một lời đã định! Lạc Tử Dạ, tin tưởng Cô, Cô sẽ khiến nàng trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này, nàng sẽ không bao giờ phải hối hận1về quyết định của mình ngày hôm nay!”
Kỵ sĩ bảo vệ công chúa của hắn cả cuộc đời, hắn sẽ là kỵ sĩ cả đời này của nàng, cũng sẽ là vương tử bên nàng cả đời.
“Nói còn hay hơn hát!” Lạc Tử Dạ quay mặt qua chỗ khác nói một câu, giọng rất khinh thường, dường như vô cùng không tin, đôi mắt đào hoa long lanh kia lại nhếch lên, nhìn lên trời tỏ vẻ mình rất xem thường, nhưng khóe miệng lại lặng lẽ cong lên tiết lộ cảm xúc của nàng.
Hắn cất giọng cười to, kéo cổ tay ôm nàng vào lòng. Ánh nắng chiều chiếu rọi lên người bọn họ, ánh sáng cuối chân trời cũng ráng đỏ một vùng, dường như đang vui mừng cho9bọn họ. Lạc Tử Dạ ngồi trong lòng hắn suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Nàng quay đầu lại nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Phượng Vô Trù, tại sao lại là gia gả cho chàng, sao không phải chàng gả cho gia?”
Mi tâm hắn giật giật, gò má hơi co rút.
Đôi mắt từ trên nhìn xuống dưới nhìn nàng, trong đôi mắt ma mị đó dường như có tia lửa bập bùng. Lạc Tử Dạ không hề để ý tới những thứ này, tiếp tục nghiêm túc nói: “Chàng xem, bây giờ trong mắt người thiên hạ, hai ta đều là nam. Muốn đến với nhau thật, tại sao nhất định phải là gia mất mặt gả cho chàng mà không phải là chàng3gả cho gia chứ?”
Sau khi nói tới đây, nàng bỗng nhiên động tình nắm lấy tay hắn, nhớ lại đối thoại lúc trước của bọn họ, nghiêm trang nói: “Mặc dù sau khi thành thân, gia không thể vâng vâng dạ dạ với chàng, cũng không thể quỳ xuống nói lời xin lỗi dưới yêu cầu của chàng, càng không thể tìm mấy cô nương xinh đẹp nuôi ở hậu viện cho chàng, nhưng gia cũng muốn cho chàng một mái nhà!”