*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nàng nhướng mày, không nói gì
Lúc này, Nhϊếp chính vương điện hạ buông tay, thả Lạc Tử Dạ xuống đất, bọn họ đã đến căn cứ quân đội
Hắn liếc nhìn Lạc Tử Dạ rồi lại nhìn Doanh Tần, sau đó hắn cười lạnh một tiếng, nói với Diêm Liệt: “Bảo Mân Việt khám cho hắn ta đi! Còn có độc trên tay Lạc Tử Dạ nữa.” “Không cần!” Thanh Thành lập tức lên tiếng, bày tỏ ý từ chối.
Phe của công tử và của Phượng Vô Trù đều biết rõ về ân oán giữa hai người, vậy mà bây giờ Phượng Vô Trù còn bảo Mân Việt đến khám vết thương cho công tử nữa, ai mà biết hắn ta có ý đồ gì
Nói không chừng Phượng Vô Trù đã âm thầm ra hiệu cho Mân3Việt, bảo Mân Việt lén lút gϊếŧ chết công tử
Nếu là vậy thật thì bọn họ thảm rồi.
Tuy rằng gã nghĩ như thế có vẻ giống như “lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử”, thế nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn không
Gã đấu thể dùng sự an nguy của công tử ra đùa giỡn được chứ? Nghe gã nói thế, Lạc Tử Dạ quay sang khuyên nhủ gã: “Ta biết người đang suy nghĩ gì, nhưng nếu Phượng Vô Trù muốn gϊếŧ Doanh Tần thì đã trực tiếp gϊếŧ rồi, cần gì phải quanh co lòng vòng như vậy, đúng không? Hiện tại các ngươi không có thầy thuốc tốt hơn đi theo mình, Mân Việt lại là thuộc hạ của Phượng Vô Trù, y thuật của hắn chắc chắn đủ xài
Như thể so với...”
Như1thế so với việc mặc kệ Doanh Tần tự tỉnh hoặc là đi tìm một người thầy thuốc đủ năng lực khác tới chữa trị cho hắn tốt hơn nhiều chứ?
Không thể không thừa nhận Lạc Tử Dạ nói có lý
Thanh Thành nhăn mặt một lát
Diêm Liệt là người đứng đầu bên cạnh Nhϊếp chính vương điện hạ, hắn cũng không phải mới bắt đầu ghét Thanh Thành ngày một ngày hai, thế nên lúc này hắn lập tức nói: “Lòng tốt bị xem thành lòng lang dạ thú, ngươi nghĩ rằng Mân Việt thích chăm sóc cho công tử nhà ngươi à? Tốt nhất là đừng tin chúng ta, để cho độc trong người công tử nhà ngươi bộc phát rồi chết luôn đi!”
Dù sao thì chuyện Doanh Tần chết vẫn luôn là hy vọng3của Vương trong khoảng thời gian qua! Lạc Tử Dạ thấy bọn họ lại sắp cãi nhau liền lập tức khuyên can: “Hà tất phải thế? Hà tất phải thế? Chuyện có lớn lao gì đâu mà, ôi, Phượng Vô Trù, không phải người nói có chuyện gì cần phải xử lý à? Ngươi đi đi nhé, dẫn Diêm Liệt đi luôn, bảo Mân Việt tới đây, quyết định như vậy đi!”
Nàng nói đến đây liền liếc nhìn người còn đang quỳ một chân dưới đất kia.
Trong lòng nàng biết đối phương chắc chắn có chuyện bí mật cần phải bẩm báo với Phượng Vô Trù, đối phương tuyệt đối không thể nói ra khi có nàng ở đây
Xem dáng vẻ của Phượng Vô Trù thì đại khái là hắn phải về lều trại của
mình rồi3mới có thể hỏi người đó chuyện gì đã xảy ra
Nhưng điều làm Lạc Tử Dạ không hiểu là vì sao Phượng Vô Trù không hỏi người đó rằng chuyện gì đã xảy ra ngay bây giờ luôn, là vì không muốn để cho nàng biết hay là muốn tránh những người bên nàng cũng như Thanh Thành?
“Ừ!” Phượng Vô Trù đáp một tiếng
Đôi mắt ma quỷ của hắn quét về phía người đang quỳ trên mặt đất, người đó lập tức đứng lên như vừa nhận được mệnh lệnh vậy
Người đó đứng sau lưng Diêm Liệt, dự định đi về lều trại cùng với bọn họ
Hắn vừa đáp xong, cặp mắt uy nghiêm và sâu thẳm như ma quỷ của hắn lại nhanh chóng đặt trên người Lạc Tử Dạ, cảnh cáo nói: “Ngươi có9thể đi nhìn hắn ta một lát, Cô tin rằng người biết cái gì gọi là cư xử đúng mực!”
Nói xong câu này, hắn không nhìn Lạc Tử Dạ nữa mà xoay người rời đi
Dáng vẻ của hắn vừa ngạo mạn, uy nghiêm vừa bá đạo
Diêm Liệt nhìn chằm chằm Thanh Thành một lát, cười lạnh một tiếng rồi nói: “Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt(*)!” Sau khi nói xong, hắn lặng lẽ dùng khóe mắt liếc nhìn Vân Tiêu Náo rồi mới nhanh chóng đi theo Phượng Vô Trù
(*) Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt: câu nói xuất phát từ câu chuyện của Cầu Diễu và Lã Động Tân, nói về hai người bạn đều không hiểu ý tốt của đối phương, vì “Cầu Diễu” đồng âm với “cầu giảo” (chó cắn) nên bị đọc chệch thành “chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt”
Thanh Thành cũng cười lạnh một tiếng: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo(**)
Chồn đi chúc tết cho gà, không chút lòng tốt!”
(**) Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: khi không lại tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì chính là trộm cắp
Ý nói những kẻ mưu mô lấy lòng người khác là vì thực hiện âm mưu của mình.