Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 510: Lạc tử dạ, đêm nay ngươi chờ đó cho cô! (7)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bị nàng nói oang oang ra như thế, hắn thật sự khó mà vui nổi.

Vì thế, nhiệt độ xung quanh lập tức trở nên lạnh lẽo

Thống lĩnh thị vệ Diễm Liệt chính là kẻ chăm sóc Vương đến nỗi Vương bị cảm nắng luôn, cho nên lúc này hắn cũng sợ rụt cả vai, cúi đầu giả vờ như mình không tồn tại

Hắn rất sợ Vương nhớ tới chuyện kia, nhất thời lửa giận bốc lên ngùn ngụt rồi xử cả mình luôn!

Khí áp cực thấp!

Lạc Tử Dạ cũng tự biết là mình đã chọc giận Phượng Vô Trù rồi

Nàng cân nhắc một chút, cảm thấy thực lực bây giờ của mình và của hắn cách biệt một trời một vực, nếu nàng bị3hắn đánh ở đây thì uổng công năng giả bộ cả buổi trời

Vì thế, nàng không tiếp tục tự tìm đường chết nữa

Sau khi rót xong một tách trà ngon, nàng cười tít mắt dâng trà cho hắn

Đồng thời, nàng cũng mở miệng nói: “Hì hì, lúc nãy ta chỉ thuận miệng nói bừa thôi, Tiểu Thối Thối thân yêu ơi, hẳn là người sẽ không so đo với ta đâu nhỉ?” Mẹ kiếp! Thật là muốn uống thuốc “nhức bị thấu” mà!

Nàng nói rất nhỏ, những người khác cũng không nghe thấy được

Nhϊếp chính vương điện hạ hừ lạnh, nhận tách trà trong tay nàng rồi đột nhiên lên tiếng: “Lạc Tử Dạ, đêm nay người chờ đó cho Cô!” Giọng hắn không0lớn nhưng Lạc Tử Dạ phản ứng rất dữ dội: “Cái gì cơ? Tại sao?” Đây rõ ràng là uy hϊếp mà, còn nữa, tại sao phải đợi đến tối chứ? Buổi tối không phải là lúc làm chuyện phạm pháp sao? Phượng Vô Trù liếc nhìn bóng lưng Vương tử Hợp Tề, rồi lại liếc mắt nhìn nàng.

Sau đó, hắn mới hỏi: “Ngươi nói xem?”

Lạc Tử Dạ nghẹn lời

Nàng nghiêng đầu nhìn bóng lưng Vương tử Hợp Tề, rồi lại nhìn cát vàng cuốn theo cơn gió đại mạc, trong lòng chợt dấy lên cảm giác thể lường trước nay chưa từng có.

Lúc này, trong một góc vương giá, Quả Quả - con chim đã làm tổ ngủ li bì trong đó rất5nhiều ngày qua - đột nhiên cất giọng the thé bắt đầu hát: “Nếu ngày đó ngươi không biết ta uống bao nhiêu ly rượu, người sẽ không hiểu được..

Ợ, quên lời rồi Quả gia, câu cuối là gì nhỉ? À đúng rồi: đây là tốt nhất sự trừng phạt cho sự kích động...”

Nó hát câu cuối cực kỳ thâm tình dào dạt.

Sắc mặt Lạc Tử Dạ tối sầm, nàng rất muốn đạp cho nó một phát! Trong khi đó, ở phía xa có hai bóng người bay theo sau bọn họ

Thanh Thành nhướng mày hỏi: “Công tử, chúng ta đã đánh ngất mấy người trong Thần Cơ doanh, cướp được y phục, vậy tại sao không trực tiếp trà trộn vào trong đội4ngũ như bọn Vân Tiêu Náo mà phải theo đuổi thế này?” Hắn hỏi xong, người phía trước mặc trang phục màu đỏ tung bay trong gió, khóe môi xinh đẹp khẽ nhướng lên, đáp lời: “Ngươi tưởng Phượng Vô Trù là người chết đấy à? Nếu lúc này chúng ta trà trộn vào trong Thần Cơ doanh, hắn ta nhất định sẽ phát hiện ra

Cho dù đám người Vân Tiểu Náo bị phát hiện, hắn ta cũng lười gây khó dễ cho các nàng, thế nhưng chủ nhân nhà người ấy à...”

Doanh Tần vừa nói vậy, Thanh Thành lập tức hiểu ngay.

Sau khi hiểu ra, gã nghiêng đầu nhìn công tử nhà mình, bắt chước dáng vẻ không biết xấu hổ thường ngày9của Lạc Tử Dạ để an ủi hắn: “Công tử, ngài phải biết là người vừa xuất sắc lại vừa đẹp trai như ngài đã trở thành mối uy hϊếp lớn đối với Phượng Vô Trù, cho nên ngài phải gánh chịu một vài khó khăn mà đáng lẽ ra phẩm giá của ngài không cần phải gánh chịu

Tương tự thể, thuộc hạ vẫn luôn phải đảm đương trách nhiệm nhìn xa trông rộng không hợp tuổi đây này!”.

Doanh Tần liếc mắt nhìn gã...

Đoàn người nhanh chóng đi tới doanh trướng quân đội nước Nhung theo sự dẫn đường của Vương tử Hợp tề

Đương nhiên, để tránh cho mọi người bị người nước Nhung âm mưu hãm hại, xung quanh chỗ này đã được quân đội được điều tới từ vùng biên cương Thiên Diệu vây kín từ trước rồi.