Lúc tiến vào đại điện, Vu Lạc Khải đã đến, hiện giờ đang ngồi ở phía trên cao thưởng thức nước trà hạ nhân đưa tới. Mà đứng bên cạnh hắn, còn có Văn Duẫn, Vương Khuê, Xương Kiện.
Hách Liên tướng quân bất động thanh sắc, cúi đầu tiến vào đại điện, vội vàng chắp tay nói:
"Vương gia cát tường, lão hủ không biết Vương gia đã đến, không có từ xa tiếp đón, mong rằngvương gia tha lỗi".
Vu Lạc Khải ha ha cười, xua tay nói
"Được rồi, người không biết không có tội." Vu Lạc Khải nói xong, thấy Hách Liên tướng quân tạ hoàn ân, mới tiếp tục nói:
"Hôm nay tướng quân cũng thấy Hoàng bảng nơi cửa thành sao?".
Hách Liên tướng quân vuốt vuốt bộ râu trắng, ha ha cười.
"Vương gia coi trọng, xảy ra chuyện lớn như vậy, lão hủ tự nhiên biết. Không biết thích khách đã bắt được chưa?".
Vu Lạc Khải không nói lời nào, nhìn chằm chằm Hách Liên tướng quân, muốn từ trong đó bắt được chút sơ hở. Nhưng gừng càng già cay, Hách Liên tướng quân không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng ở nơi đó, không có chút sơ hở nào. Hồi lâu sau, Vu Lạc Khải mới lắc đầu nói:
"Thích khách còn chưa bắt được, hiện nay đang lục soát từng nhà. Nhưng..." Vu Lạc Khải dừng một chút.
"Tướng quân nghe được tin bệ hạ băng hà tựa hồ không chút ngạc nhiên?".
Nghe vậy, Hách Liên tướng quân vẫn thong thả bật cười.
"Từ xưa sống chết có số, giàu có nhờ trời, vương vị vốn là cũng không phải là chỗ dễ ngồi. Huống hồ lão hủ cũng là một người sắp bước chân vào quan tài, đã không còn muốn bận tâm nữa..."
"Không muốn bận tâm? Nàng nhưng là ngoại sinh nữ* của ngươi a." Vu Lạc Khải thản nhiên nói, lý do này, nói như thế nào cũng có chút quá gượng gạo.
(*Cháu ngoại.)
Ai ngờ Vu Lạc Khải vừa nói xong, Hách Liên tướng quân vội vàng xua tay.
"Vương gia cũng không thể nói như vậy, lão hủ khi còn là tướng quân, quan hệ cùng bệ hạ chỉ có quân cùng thần. Hiện nay lão hủ chẳng là gì, quan hệ cùng bệ hạ tự nhiên biến thành quân cùng dân."
Nhìn Hách Liên tướng quân, Vu Lạc Khải nghiến răng nghiến lợi, lại nói không ra nửa câu. Thẳng đến một lúc lâu, Vu Lạc Khải mới ha ha cười, tựa hồ những lời vừa rồi đều là vui đùa bình thường.
"Được rồi, một khi đã như vậy bản vương sẽ không hàn huyên nhiều nữa. Bản vương đến Hách Liên phủ, nói vậy, tướng quân chắc hẳn biết chuyện gì đi?".
Hách Liên tướng quân cười gật đầu.
"Vương gia đến đây tức có công sự, lão hủ nào có lý lẽ cản trở?".
"Tốt." Vu Lạc Khải cao giọng kêu lên, lập tức mở miệng nói:
"Phân phó đi xuống, lục soát Hách Liên phủ".
----
Hậu viện Hách Liên phủ, bên trong mật thất, Vu Lạc Vũ ba người đang ngồi trên bàn trà, các nàng không biết mấy ngày nay khi nào binh lính sẽ điều tra Hách Liên phủ, tuy gian mật thất này bí ẩn, nhưng cũng không thể nói là vạn phần bảo hiểm. Cho nên ba người tuy sắc mặt bình thản, nhưng thân thể lại rất căng thẳng.
Thấy không khí lúng túng hồi lâu, Bùi Ngọc Nhi mở miệng nói với Vu Lạc Vũ:
"Thân thể ngươi đã khá hơn chút nào không?".
"Khôi phục khí lực một chút, nhưng công lực có lẽ còn phải chờ mấy ngày." Vu Lạc Vũ nói xong, đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức nói với Bùi Ngọc Nhi cùng Khôn Bát:
"Ngày ấy các nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".
Bùi Ngọc Nhi lắc lắc đầu, ánh mắt cũng đồng dạng dò hỏi chuyển hướng Khôn Bát, rốt cuộc ngày ấy Khôn Bát đã xảy ra chuyện gì đâu?
Khôn Bát ngẩng đầu, gặp Vu Lạc Vũ cùng Bùi Ngọc Nhi sắc mặt đều đang hỏi, cũng chỉ có thể mở miệng nói:
"Ngày ấy giữa trưa, Niệm Tuyết giả đến phòng tìm ta, ta mở cửa vừa thấy nàng, liền cảm thấy có chút khác thường...".
"Sau đó thì sao? Nói nhanh!" Khôn Bát nói đến chỗ này liền không nói nữa, cảm giác vặn vẹo nhăn nhó như cái cô nương, thật không quá giống nàng bình thường. Bùi Ngọc Nhi không dằn nổi, nàng ngày thường ghét nhất người nói chuyện chỉ nói một nửa.
Bùi Ngọc Nhi thúc giục, Khôn Bát cuối cùng chỉ phải xấu hổ liếc mắt nhìn Vu Lạc Vũ một cái, mới có chút lắp bắp nói:
"Bệ hạ e rằng đã biết cảm tình ta đối với Niệm Tuyết, nhưng Niệm Tuyết lại không ngay mặt đáp lại ta cái gì, ta với Niệm Tuyết cùng nhau hầu hạ bệ hạ hơn ba năm, nàng chưa bao giờ tới phòng ta nửa bước, cho nên đột nhiên nàng tới, ta liền cảm thấy có chỗ không đúng. Ta thấy trong tay nàng bưng đồ ăn trưa, liền để nàng tiến vào. Mà sau đó nàng đem đồ ăn đặt trên bàn, nói làm cho ta ăn.
Chuyện này càng khiến ta cảm thấy kỳ quái, sau đó ta nghe ra thanh âm nàng tựa hồ so với bình thường khàn khàn rất nhiều, liền hỏi nàng làm sao vậy. Nàng nói chỉ là nhiễm phong hàn, không có chuyện gì. Vì thế ta liền để ý, nói vì nàng lấy chút thuốc, ai ngờ nàng không cho ta lấy thuốc, luôn nói ta nhanh ăn cơm, đây là nàng tự tay làm. Vì thế, ta liền nhận ra người này tất nhiên không phải Niệm Tuyết, vì không để người nà hoài nghi, ta bưng lên một chén canh, há to miệng uống vào, cũng là chỉ nuốt xuống một chút, quả nhiên canh vừa nuốt, độc tố liền phát tác, ta đem canh và máu cùng nhau phun ra, sau đó điểm trên người mấy đại yếu huyệt. Lúc này Vương Khuê phá cửa mà vào, ta cố gắng chống đỡ liều mạng với họ mấy chiêu, mới thoát ra khỏi cung, đi tìm tiểu chủ".
Sau khi nghe xong, Vu Lạc Vũ âm nghiêm mặt gật đầu.
"Hai Niệm Tuyết thật đúng là giống, thuật dịch dung sao?".
Khôn Bát lắc đầu.
"Hẳn là không phải, thuật dịch dung thuộc hạ có thể xem ra. Đánh giá hai người các nàng trưởng thành vốn đều giống nhau, chính là thanh âm có một chút khác biệt thôi".
"Thế gian này, thật là có người lớn lên giống nhau, kì lạ." Bùi Ngọc Nhi kinh ngạc nói.
Khôn Bát nhíu chặt mày, hỏi:
"Bệ hạ... vậy Niệm Tuyết, nàng...".
Vu Lạc Vũ vừa nghe, cách một lát sau, mới chậm rãi nói:
"Dữ nhiều lành ít ..."
Vu Lạc Vũ nói xong, nhất thời trong mật thất ba người không ai lên tiếng nữa, Vu Lạc Vũ cảm thấy đáng tiếc, nha hoàn theo hầu từ nhỏ, nói không còn là không còn. Bùi Ngọc Nhi cảm thấy đáng tiếc, cô nương tốt như vậy lại bị kẻ xấu làm hại. Còn Khôn Bát thì sao? Nàng sẽ có cảm giác gì, có lẽ nàng mới là người thống khổ nhất, từ đầu tới cuối nàng cũng chưa từng nhận được gì, lại là người từ đầu đến cuối khắc cốt minh tâm như vậy. Khôn Bát cắn chặt hàm răng, lại khống chế không được khóe mắt rơi lệ, mạnh mẽ vỗ mặt bàn, Khôn Bát khóc nức nở nói:
"Ta sẽ trữ mạng báo thù cho ngươi, cũng sẽ làm được tất cả những thứ đã nói lúc trước." Lúc trước ta nói, ta đã nói yêu một người không nhất định phải cùng một chỗ, thiên nhân vĩnh cách cũng có thể!
Hách Liên phủ rất lớn, Vương Khuê phái ước chừng trăm người đến lục soát, có thể thấy được bọn họ đối Hách Liên phủ hoài nghi rất lớn. Vu Lạc Khải cùng Hách Liên tướng quân đang ngồi ở trong đại sảnh ẩm trà, câu được câu không trò chuyện. Vu Lạc Khải ngầm suy nghĩ, chính là muốn từ bên trong lấy chút nhược điểm, nhưng dù làm gì Hách Liên tướng quân rốt cuộc cũng là người lăn lộn trên quan trường mấy chục năm, đối với câu hỏi Vu Lạc Khải, Hách Liên tướng quân hỏi gì đáp nấy, hơn nữa thái độ thành khẩn, làm cho người ta tìm không thấy chút nhược điểm.
Hỏi đến cuối cùng, ngay cả Vu Lạc Khải đều cảm thấy vô kế khả thi, rốt cuộc chỉ phải dùng ánh mắt hỏi ý tứ Văn Duẫn. Văn Duẫn nhẹ lay động đầu, ý bảo hỏi nhiều vô ích. Vu Lạc Khải thế này mới từ bỏ ý đồ. Trong lúc nhất thời, phía trên đại sảnh lặng ngắt như tờ, sắc mặt Vu Lạc Khải thật không dễ coi.
Ước chừng qua gần nửa canh giờ, Vương Khuê mới vội vàng vào đại sảnh. Chỉ thấy sắc mặt hắn ngưng trọng, thẳng đến bên người Vu Lạc Khải thì thầm một phen. Vu Lạc Khải sắc mặt đột biến, sau đó thẹn quá thành giận vỗ bàn, rống lớn:
"Đều là một đám phế vật!".
Vương Khuê hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống đất, hô to tha mạng. Văn Duẫn cũng liền nhíu mày, lại thủy chung không nói một câu.
Hách Liên tướng quân vừa thấy tình thế này, tâm lập tức cũng buông lỏng, chỉ cần không tìm ra người, chuyện về sau liền dễ nói. Hách Liên tướng quân bất động thần sắc, đứng dậy cười nói:
"Hách Liên gia ta đời đời vì Vu vương hiệu lực, lại như thế nào sẽ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, chứa chấp thích khách ở trong phủ như vậy. Hiện nay lục soát Vương gia cũng đã làm, vậy nên yên tâm đi."
Nghe vậy, Vu Lạc Khải hừ một tiếng đột nhiên đứng lên, chỉ vào mặt Hách Liên tướng quân cả giận nói:
"Toàn bộ Vu thành trừ ngươi ra, còn ai có thể có ai dám chứa chấp các nàng?".
Hách Liên tướng quân dáng vẻ sợ hãi, vội vàng thở dài nói:
"Vương gia nhưng chớ oan uổng người tốt, hôm nay lão hủ cũng thấy bức họa hai tên thích khách kia, lão hủ chưa bao giờ gặp qua, làm sao có thể giống như lời Vương gia nói?".
"Ngươi cái lão thất phu, thật biết giả bộ hồ đồ, Vu Lạc.." Vu Lạc Khải nói còn chưa nói xong, đã bị Văn Duẫn lôi kéo. Văn Duẫn túm tay áo Vu Lạc Khải, lắc đầu ý bảo hắn đừng nói lỡ miệng. Vừa bị chặn lại, Vu Lạc Khải cũng kịp phản ứng ngừng miệng, trên hoàng bảng viết rất rõ ràng, Vu Lạc Vũ đã chết, hiện tại tuyệt đối không có khả năng lấy cớ vì Vu Lạc Vũ, nhận định các nàng đang ở Hách Liên phủ. Không có Vu Lạc Vũ, Khôn Bát cùng Bùi Ngọc Nhi đối Hách Liên tướng quân mà nói liền chính là người xa lạ. Nếu là người xa lạ liền càng không có lý do gì đi trợ giúp các nàng.
Nhưng... Nhưng tất cả mọi người đều biết Vu Lạc Vũ nhất định được giấu ở bên trong Hách Liên phủ, hiện nay lại không thể vạch, chuyện này khiến Vu Lạc Khải thật lo lắng. Nên làm cái gì bây giờ? Vu Lạc Khải trừng mắt nhìn Văn Duẫn, ý bảo hắn nhanh nghĩ biện pháp.
Văn Duẫn không để ý tới Vu Lạc Khải, nâng tay cung kính đối Hách Liên tướng quân, mỉm cười.
"Vương gia cũng là sốt ruột bắt người, Hách Liên tướng quân chớ để trong lòng, hôm nay tra cũng tra rồi, nếu vẫn chưa tìm được thích khách, vậy chùng ta trước hết cáo lui".
"Ha ha, Văn tướng có lễ, phối hợp Vương gia làm việc, lão hủ nghĩa bất dung từ*, nếu Vương gia vẫn chưa tra ra cái gì, lão hủ cũng an tâm".
(*làm việc nghĩa chẳng từ)
Văn Duẫn cũng tươi cười.
"Vậy chúng ta cáo lui trước."
"Mời!" Hách Liên tướng quân hướng mọi người đại sảnh làm một cái tư thế thỉnh.
Vu Lạc Khải chưa từ bỏ ý định, nhìn nhìn Văn Duẫn, phát hiện hắn vẫn như không nhìn thấy, không khỏi cơn giận dữ.
"Hừ." Vu Lạc Khải vung tay áo, đi trước ra đại sảnh.
Chờ Vu Lạc Khải ra khỏi Hách Liên phủ, mới thẹn quá thành giận chỉ vào Văn Duẫn lớn tiếng nói:
"Ngươi vừa rồi vì sao cứ thế mà đi? Vu Lạc Vũ rõ ràng được chứa chấp ở trong phủ Hách Liên, vì cái gì không bắt?".
"Tra cũng đã tra, chúng ta vẫn không tìm được người, không phải sao. Huống hồ vừa rồi, ta nếu không ngăn trở, Vương gia ngươi có thể chọc đến đại họa. Mặc kệ Vu Lạc Vũ có phải bị giấu ở trong Hách Liên phủ hay không, nhưng trên hoàng bảng đã viết rõ, ngươi nếu nói ra tin tức Vu Lạc Vũ chưa chết, không phải là tự lấy đá đập chân mình sao?!".
"Vậy làm sao bây giờ? Hay là gϊếŧ cả nhà Hách Liên?".
"Vạn vạn không thể!" Văn Duẫn vội vàng nói.
"Hắn hiện tại mặc dù là dân chúng bình thường, tuy nhiên không thể công khai gϊếŧ hắn. Chưa nói đến việc không có lý do, Vu quốc bao nhiêu binh lính đều là một tay hắn cầm ra, đến lúc đó khẳng định sẽ gây bạo động."
"Vậy nếu không, chúng ta âm thầm diệt môn Hách Liên phủ?".
"Cũng không được." Văn Duẫn xua tay.
"Hiện tại vô luận như thế nào cũng không thể động một nhà của hắn, trong tay hắn có lệnh bài miễn tử của tiên vương, cả nhà một đêm bị gϊếŧ, ngươi nhất định phải tra rõ việc này, cấp cái công đạo. Hiện tại ngươi sắp đăng cơ, còn có một đống lớn chuyện khó giải quyết chưa xử lý, không nên để họa vô đơn chí".
"Vậy rốt cuộc nên làm thế nào cho phải? Biết rõ Vu Lạc Vũ đang giấu ở Hách Liên phủ, chẳng lẽ chúng ta cứ thế mà nhìn sao?" Vu Lạc Khải vẻ mặt phiền táo, Vu Lạc Vũ không trừ, hắn thật sự không yên tâm.
Văn Duẫn đem ánh mắt ra xa, làm như đang trầm tư, cách một lát sau mới nói:
"Lấy sự hiểu biết của ta với Vu Lạc Vũ, nàng nhất định sẽ không ở Hách Liên phủ lâu liên lụy cữu cữu của mình, chúng ta liền bí mật chờ ngoài phủ, đợi nàng chui đầu vào lưới."
7/N