Thời điểm Vu Lạc Vũ đang ở Vĩnh Cát Điện vội vàng phê duyệt tấu chương, Tiếu công công gõ cửa tiến điện, nói ngoài cửa Hách Liên tướng quân có việc cầu kiến.
Cữu cữu? Vu Lạc Vũ gật đầu nói:
"Truyền."
Tiếu công công lui xuống, chỉ một lát sau, Hách Liên tướng quân liền bước vào, hắn một thân cung bào, tư thế oai hùng hiên ngang thay cho khôi giáp, hiện tại Hách Liên tướng quân nhìn giống như vị lão nhân hòa ái dễ gần.
"Thần khấu kiến bệ hạ, ngô vương vạn tuế!" Hách Liên tướng quân quỳ một gối xuống, chắp tay hành lễ.
"Đứng lên đi." Vu Lạc Vũ buông bút trong tay.
"Không biết tướng quân tìm cô vương có chuyện gì?".
Hách Liên tướng quân đứng lên, nhìn Vu Lạc Vũ nói tiếp.
"Là như thế này, sau khi thần từ chiến trường Diệu Nghiêm trở về, dần cảm giác thân thể không khỏe, nghĩ đến đã không thể đảm nhiệm chức vị đại tướng quân này, vì lẽ đó...".
"Cho nên tướng quân muốn từ quan?" Vu Lạc Vũ chặn lời nói Hách Liên tướng quân, giúp hắn nói ra.
"Vâng." Hách Liên tướng quân lại cung kính cúi người.
Vu Lạc Vũ không lên tiếng, nàng nhìn Hách Liên tướng quân, cữu cữu của nàng, cảm giác vị đại tướng quân hăng hái năm đó trong chớp mắt đã biến thành một lão giả đầu đầy tóc bạc, đã sắp đén tuổi xế chiều. Thời gian nhanh quá, năm tháng không buông tha người a.
"Huân nhi năm nay bao nhiêu tuổi?" Vu Lạc Vũ lên tiếng hỏi Hách Liên tướng quân, ngụ ý cũng là chuẩn thỉnh cầu Hách Liên tướng quân từ quan.
Mà Huân nhi trong miệng Vu Lạc Vũ, là nhi tử duy nhất dưới gối Hách Liên tướng quân, Hách Liên Huân. Theo lý thuyết Vu Lạc Vũ làm biểu tỷ, đối với biểu đệ, nàng nên thân chút mới đúng, nhưng bất đắc dĩ một người trong cung một người ngoài cung, lại quân thần có khác, số lần gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay, vì vậy cho tới bây giờ, Vu Lạc Vũ thậm chí còn không rõ ràng nhi tử duy nhất của hắn năm nay bao nhiêu tuổi.
"Hồi bệ hạ, tiểu nhi nay vừa mới bước qua tuổi học hành, chỉ sợ chức đại tướng quân, hắn định là không thể đảm nhiệm".
Mới bước qua tuổi học sao, Vu Lạc Vũ bất đắc dĩ cười cười, quả thật cũng có chút quá nhỏ.
"Vậy nếu là tướng quân từ quan, theo ngài, trong quân ai đảm nhiệm chức vị này hoàn toàn xứng đáng?".
Hách Liên tướng quân cúi đầu suy nghĩ một phen, mới nói:
"Vương Khuê thì sao? Thần với người này cộng sự nhiều năm, hắn tuy ở ngoài có chút ham mê nữ sắc, trên chiến trường cũng có năng lực, dũng mãnh thiện chiến, coi như là có dũng có mưu, huống hồ hắn giữ chức Tả tướng quân nhiều năm, trong lúc đó vẫn an phận thủ thường. Cho nên thần cho rằng chức vị đại tướng quân nếu cho hắn làm, hắn có thể đảm nhiệm được".
Vương Khuê! Hách Liên tướng quân vừa nói, Vu Lạc Vũ vẫn không bất ngờ. Quả thật nếu không có vấn đề gì, ấn hiện nay mà nói hắn quả thật là người được chọn cho chức đại tướng quân. Nhưng từ sau khi xảy ra sự việc kia, cũng khiến Vu Lạc Vũ không thể không suy nghĩ một phen. Việc Vu Lạc Vũ gϊếŧ chết đệ đệ Vương Võ của hắn, nếu là dựa vào tính tình thẳng thắn của Vương Khuê, dù không làm ra chuyện gì thì tối thiểu cũng nên tìm đến Vu Lạc Vũ hỏi rõ, dù sao người chết là thân đệ đệ của hắn.
Nhưng sau khi từ chiến trường Diệu Nghiêm trở về, bao nhiêu ngày trôi qua, Vương Khuê chẳng những chưa tìm Vu Lạc Vũ, hơn nữa lúc trên triều vẫn như thường, tựa hồ việc này dường như chưa từng xảy ra.
Biểu hiện Vương Khuê như vậy, thực sự làm cho Vu Lạc Vũ kinh ngạc một phen, sau đó chính là có sự đề phòng với hắn. Vương Khuê không làm ầm ĩ vốn nên là chuyện tốt, nói rõ đại thần của nàng thức thời, biết đúng mực. Nhưng cũng không biết vì cái gì, trong lòng Vu Lạc Vũ luôn có chút băn khoăn với Vương Khuê. Cho nên chức đại tướng quân này, nói cái gì Vu Lạc Vũ cũng sẽ không để cho Vương Khuê đảm nhiệm. Đại tướng quân tay cầm trọng binh, hổ phù nơi tay, nếu trước đó hắn đều là nén giận, chờ thời khắc này đến, vậy Vu Lạc Vũ chẳng phải là lật thuyền trong mương, chính mình trợ hắn tạo phản sao!
"Tướng quân cảm thấy, hữu tướng quân Xương Kiện như thế nào?" Vu Lạc Vũ tay phải xoa xoa huyệt thái dương, từ chối đề nghị của Hách Liên tướng quân.
Nghe vậy, Hách Liên tướng quân lâm vào sửng sốt, hắn không nghĩ tới Vu Lạc Vũ sẽ từ chối hắn. Nhưng nháy mắt, Hách Liên tướng quân lập tức điều chỉnh suy nghĩ, Xương Kiện người kia, làm người cũng là không sai, hơn nữa có vẻ thanh liêm, xem như một vị trung thần, chính là khuyết điểm duy nhất của hắn là không có gan như Vương Khuê, nhưng phương diện mưu lược cũng là không thua Vương Khuê bao nhiêu.
"Xương Kiện tinh thông mưu lược, mặc dù trên chiến trường không như Vương Khuê dũng mãnh nhưng là không quá nhiều trở ngại, dù sao tướng quân không phải binh sĩ, không cần phải đứng ở tiền phương." Hách Liên tướng quân ăn ngay nói thật, không chỗ nào giấu diếm, Xương Kiện tuy cũng có khả năng đảm nhiệm chức đại tướng quân, nhưng nói đến vẫn là không thích hợp như Vương Khuê. Chỉ là bệ hạ... Hách Liên tướng quân giương mắt nhìn Vu Lạc Vũ, nói vậy Vương Khuê có chỗ nào làm cho bệ hạ không tín nhiệm rồi, dù sao đại tướng quân, chức quan như vậy, chỉ cần không cẩn thận, sẽ có nguy cơ mất nước.
Vu Lạc Vũ vừa lòng gật đầu.
"Nếu tướng quân cũng cảm thấy Xương Kiện không tệ, vậy chờ sáng sớm ngày mai, liền tuyên đọc đi." Thấy Hách Liên tướng quân gật đầu, việc này coi như đã quyết định rồi, Vu Lạc Vũ hướng tới Hách Liên tướng quân cười, nói:
"Cữu cữu ở quý phủ cần tu dưỡng thân thể, nhưng là đừng quên Huân Nhi, chờ Huân Nhi đến tuổi hai mươi, cô vương thật muốn hắn làm đại tướng quân!" Chức đại tướng quân Vu quốc, vô luận nói như thế nào, Vu Lạc Vũ tin tưởng nhất vẫn là Hách Liên gia, dù sao cũng có quan hệ có huyết thống.
"Đó là tất nhiên" Hách Liên tướng quân thở dài phụ họa nói.
"Nếu là bệ hạ không có việc gì , vậy thần lui xuống trước."
Vu Lạc Vũ gật đầu
"Đi xuống đi"
Hách Liên tướng quân đi rồi, Vu Lạc Vũ nhìn tấu chương trên bàn bất đắc dĩ cười cười, thật sự là tất cả mọi chuyện bất lợi đều cùng ở một thời khắc ùa đến mình, hiện tại ngay cả Hách Liên tướng quân mình tín nhiệm cũng từ quan, toàn bộ trên triều đình Vu Lạc Vũ có thể tín nhiệm cũng chính là Văn Duẫn, Vu Quốc ngươi lừa ta gạt, chẳng lẽ ông trời thật sự không muốn để cho chính mình, một nữ tử đến chưởng quản quốc gia này? Không muốn đẩy mình khỏi ngôi vị hoàng đế nhưng lại để cho bản thân tận mắt thấy Vu quốc diệt vong?!
-----
Mấy ngày kế tiếp, Xương Kiện đã ngồi trên vị trí đại tướng quân, Hách Liên tướng quân đem nửa khối hổ phù giao cho hắn làm. Trong suốt thời gian này Vu Lạc Vũ luôn luôn âm thầm nhìn chăm chú vào biểu hiện Vương Khuê, nhưng rất kỳ quái, hắn tựa hồ đối với việc này tuyệt không để ý, thật sự rất kỳ quái a, Vu Lạc Vũ âm thầm lắc đầu.
Mà mặt khác, Vưu Lăng Vi có vẻ khá nhàn nhã, trải qua mấy ngày bí mật theo dõi, nàng đã hoàn toàn nắm giữ thời gian Bùi Ngọc Nhi dạy múa, hơn nữa mỗi ngày, nàng sẽ nằm ở phía trên cây đại thụ, thưởng thức kỹ thuật nhảy tuyệt mỹ của Bùi Ngọc Nhi, từ đầu đến cuối.
Ban đầu, Vưu Lăng Vi chỉ là một mình nằm ở trên nhánh cây lẳng lặng thưởng thức, nhưng sau đó, nàng cảm thấy, nàng thích nữ tử Bùi Ngọc Nhi này. Bùi Ngọc Nhi là nữ tử tính tình ngay thẳng, ban đầu nàng cùng vài vị cung nữ cũng không quen thuộc, cho nên cũng chỉ có bổn phận dạy các nàng những động tác múa. Nhưng dần dần, trải qua vài ngày ở chung, các nàng tựa hồ đã quen, thành thạo rất nhiều, trên mặt Bùi Ngọc Nhi dần dần bắt đầu hiện ra nụ cười xinh đẹp dạt dào, nhảy múa mệt mỏi các nàng sẽ cùng nhau nghỉ ngơi, trong lúc đó cũng sẽ truy đuổi đùa giỡn một phen. Vưu Lăng Vi cảm giác nàng càng ngày càng bị nữ tử trước mắt với tính cách sang sảng này hấp dẫn. Đó là nữ tử nàng chưa từng gặp qua nhưng lại làm cho người ta có cảm giác quen biết càng lâu càng thích, tựa hồ vĩnh viễn sẽ không chán, mãi mãi đều có mới mẻ, càng ngày càng thích. Trong lòng Vưu Lăng Vi, Bùi Ngọc Nhi giống như mỹ tửu bị ẩn giấu sâu trong hầm, cho dù bị che dấu nhưng hương thơm từ sớm đã tỏa ra.
----
Hôm nay Vưu Lăng Vi vẫn nằm trên cây đại thụ chờ Bùi Ngọc Nhi đến, quan sát nàng ước chừng mấy ngày, Vưu Lăng Vi nhìn sắc trời, nàng có lẽ đã sắp đến. Bùi Ngọc Nhi là người rất đúng giờ, mỗi ngày vào đúng thời gian kia, nàng nhất định sẽ tới, không nhiều một khắc cũng sẽ không thiếu một khắc.
Quả nhiên, không tới một cái chớp mắt, Vưu Lăng Vi đã thấy nữ tử nàng tâm tâm niệm niệm một thân tố sam ngày thường đang đếm, khóe miệng Vưu Lăng Vi khẽ cong lên, nữ tử này thật sự là khiến người khó nhịn, càng xem càng làm cho người ta yêu thích. Vưu Lăng Vi không hề che lấp sự tán thưởng với Bùi Ngọc Nhi, ai bảo nàng cũng là nữ tử hào sảng như vậy, thích chính là thích, Vưu Lăng Vi thích nàng, thích đến mỗi ngày trở về cung điện đều nhớ nàng.
Mà hôm nay, Vưu Lăng Vi chú ý tới một chuyện, hiển nhiên làm cho nàng càng thêm hân hoan nhảy nhót! Ngày thường Bùi Ngọc Nhi sẽ luôn cùng một đoàn cung nhân từ Dạ Yêu Điện đi vào Ngự Hoa Viên này, mà hôm nay phía sau nàng thế nhưng chỉ có một cung nữ. Chỉ có các nàng hai người, chuyện này đối Vưu Lăng Vi mà nói thật đúng là thiên đại chuyện tốt!
Toàn bộ buổi sáng, Vưu Lăng Vi đều có chút không yên lòng, nàng biết cơ hội của nàng đã tới. Lát nữa, khi nàng ấy đã luyện múa xong, nàng phải đi chặn lại vị công chúa gọi là Ngọc Nhi kia, bởi vì cơ hội chỉ sợ cũng chỉ có lúc này, nàng có được cơ hội, nhất định sẽ tận dụng kéo gần quan hệ với vị công chúa này, ít nhất có thể nói chuyện với nhau một phen. Thời gian từng chút từng chút trôi qua, càng đến gần, Vưu Lăng Vi càng cảm giác tim đập vô cùng nhanh. Vưu Lăng Vi thở khẽ hai lần, tay trái vỗ vỗ ngực, chặn cảm giác khẩn trương.
Sao lại thế này? Vưu Lăng Vi thầm tự hỏi, cái cảm giác này nàng nhớ rõ, mấy chục năm trong cuộc đời có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa hôm nay lại là đối với một nữ tử có cảm giác như vậy, Vưu Lăng Vi thật sự kinh ngạc đến cực điểm, nàng cũng không nghĩ tới, người chưa bao giờ thiếu nữ nhân như mình, lại có một ngày cũng sẽ đối một nữ tử động cảm giác như vậy. Vưu Lăng Vi nhìn Bùi Ngọc Nhi đang cười vui vẻ cách đó không xa, khóe miệng câu ra một nụ cười tự tin, chỉ bằng cảm giác đã biết, Vưu Lăng Vi quyết định, nàng nhất định sẽ chiếm được nữ tử trước mắt này!
Đảo mắt đã sắp đến buổi trưa, Bùi Ngọc Nhi ngẩng đầu nhìn trời, sau đó nói với tám cung nữ:
"Mọi người trở về nghỉ ngơi đi, một lát chúng ta lại đến luyện".
"Nga ~~" Các cung nữ phát ra tiếng kêu vui vẻ, đã nhiều ngày, các nàng mặc dù cũng đã từ từ quen, nhưng trời nóng như vậy, mọi người vẫn là muốn nghỉ ngơi a.
Cung nữ đi rồi, Bùi Ngọc Nhi sửa sang lại y phục của mình, lại đi đến trước bàn đá cầm lấy túi nước uống mấy ngụm. Mà tiểu cung nữ ở Dạ Yêu điện cũng là nóng chịu không nổi, liên tiếp lôi kéo tchủ chúng ta trở về đi, chạy nhanh trở về đi. Bùi Ngọc Nhi buồn cười gật đầu, tinh nghịch dùng tay chỉ chỉ cái trán tiểu cung nữ, miệng còn không ngừng cười nhạo:
"Ngươi a, có chút đau khổ đều ăn không được".
Tiểu cung nữ kia cũng không nói gì, chỉ ngượng ngùng cười cười, Bùi Ngọc Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, giúp đỡ tiểu cung nữ thu thập chút đồ mang đến. Nhưng đến khi các nàng xoay người muốn đi, lại bị một người ngăn cản.
Bùi Ngọc Nhi phút chốc hai mắt trợn to.
"Là ngươi!".