"Đến đây." Vu Lạc Vũ vẫy tay, tỏ ý Bùi Ngọc Nhi đi đến bên người nàng.
"Muốn làm gì?"
"Nàng đứng không thấy mệt sao, đến ngồi bên cạnh cô vương." Vu Lạc Vũ trang nghiêm lên tiếng, giống như thật sự sợ Bùi Ngọc Nhi mệt mỏi.
Bùi Ngọc Nhi hồ nghi, cũng không nhúc nhích. Vu Lạc Vũ cũng không chờ nàng mở miệng, liền tiếp lời:
"Nàng sợ cái gì, cô vương sẽ ăn nàng sao? Đến đây."
Chần chờ chốc lát, Bùi Ngọc Nhi vẫn là thỏa hiệp. Tọa y của Vu Lạc Vũ rất lớn, hai người ngồi vẫn thoải mái, nhưng Bùi Ngọc Nhi vẫn ngồi cách rất xa Vu Lạc Vũ, ngồi vào bên còn lại.
Vu Lạc Vũ nhìn Bùi Ngọc Nhi, đôi mi lá liễu nhẹ cau lại.
"Ngồi xa như vậy làm gì?"
"Không phải cũng đã ngồi rồi sao, ngươi còn muốn như thế nào nữa!"
"Ngồi xa quá, đến đây!" Sắc mặt Vu Lạc Vũ kéo căng, ngữ khí áp bức.
Lại dùng quyền lực hù dọa người khác, Bùi Ngọc Nhi âm thầm oán, nhưng vẫn xê dịch thân thể sang bên cạnh một chút. Nàng trừng mắt nhìn Vu Lạc Vũ, chớp cũng không chớp.
Vu Lạc Vũ nâng mi.
"Dáng vẻ này của nàng phải sửa lại một chút, Thái Vương Thái hậu chính là dựa vào điểm này mới có thể đánh nàng nặng như vậy." Đối với Bùi Ngọc Nhi, Vu Lạc Vũ cũng rất lo lắng, nàng hiểu rất rõ tính khí của nàng ấy, tất xấu này của nàng ấy cộng thêm tính khí cây ngay không sợ chết đứng kia, Vu Lạc Vũ không cần nghĩ cũng biết, lần trước Thái Vương Thái hậu gọi nàng ấy đến Ý Thiên điện tra hỏi, nàng ấy nhất định cũng bướng bỉnh như vậy, chọc giận Thái Vương Thái hậu nên mới để cung nữ Phong Nghi kia hạ thủ nặng như vậy. Nếu nàng ấy có thể hạ thấp thái độ một chút, trì hoãn thời gian một chút, nàng ấy cũng sẽ không bị thương đến mức như vậy.
"Ta chưa bao giờ sợ ai, tại sao phải sửa."
"Ngay cả cô vương cũng chưa từng?"
"Chưa từng." Bùi Ngọc Nhi vẫn không sửa, vẫn là bộ dáng ngông cuồng tự cao tự đại.
Nghe vậy, Vu Lạc Vũ nhìn chằm chằm Bùi Ngọc Nhi, sắc mặt lãnh nhược băng sương. Nhưng một khắc sau đó lại cúi đầu hôn lên môi Bùi Ngọc Nhi, hai đôi môi tương hợp, đôi môi mềm mại lại mang theo khí tức ngọt ngào của Bùi Ngọc Nhi bị Vu Lạc Vũ ngậm lấy, hút, liếʍ...
Đột nhiên mở to đôi mắt, Bùi Ngọc Nhi lăng ngốc ngồi nguyên tại chỗ, đột nhiên bị người kia bất ngờ hôn đến, nhiễu loạn lòng nàng, đầu óc trống rỗng cũng không biết nên phản ứng gì. Thình thịch, tiếng tim đập đến tự bản thân Bùi Ngọc Nhi cũng có thể cảm giác được, hận không thể vọt ra khỏi cơ thể.
Bùi Ngọc Nhi vẫn ngẩn người, Vu Lạc Vũ nhân cơ hội này đưa lưỡi vào miệng nàng, chiếc lưỡi linh hoạt qua lại quét qua răng của Bùi Ngọc Nhi, sau đó cuốn lấy chiếc lưỡi của nàng hút vào miệng mình. Vu Lạc Vũ kéo lấy vòng eo thon của Bùi Ngọc Nhi, chặt chẽ ôm lấy, hô hấp dồn dập, tựa như Bùi Ngọc Nhi chính là cam lộ, mà Vu Lạc Vũ giống như một người lữ khách đã rất lâu chưa từng được uống nước vậy.
Dần dần mất khí lực, hô hấp của Bùi Ngọc Nhi cũng bắt đầu loạn nhịp theo, nàng chưa từng chủ động, nhưng cũng sẽ không cự tuyệt, mặc cho chiếc lưỡi của Vu Lạc Vũ tùy ý phóng hỏa trong miệng nàng. Sau đó, trong bụng lại thoát ra một loại cảm giác nóng ran như lửa đốt.
Cho đến rất lâu sau, Bùi Ngọc Nhi cảm giác hô hấp của mình bắt đầu cạn kiệt, hít thở lập tức trở nên khó khăn, nàng mới đưa hai cánh tay đẩy người kia ra. Vu Lạc Vũ nương theo lực đạo của nàng lùi về sau một chút, môi rời khỏi đôi môi nàng, trong mắt ý loạn tình mê, miệng thở hổn hển. Sau đó đầu nàng tiến vào ngực Bùi Ngọc Nhi, cánh môi chuyển sát đến bên tai nàng, lẩm bẩm:
"Người trong thiên hạ đều sợ cô vương, nhưng cô vương lại rất thích vì tiểu Ngọc Nhi chưa từng sợ cô vương." Lời nói của Vu Lạc Vũ mềm nhẹ, cuối cùng lại nghe ra chút mệt mỏi.
Mà Bùi Ngọc Nhi nghe đến đây, bất ngờ giống như bị đánh một gậy, nàng ngây người tại chỗ không biết nên đáp lại như thế nào.
Nàng nói thích, là cái loại thích nào?
Đôi môi của Vu Lạc Vũ vẫn còn dán vào bên tai Bùi Ngọc Nhi, nhẹ nhàng thổi khí như lan, kɧıêυ ҡɧí©ɧ tất cả giác quan trên người Bùi Ngọc Nhi, thân thể tê dại. Bùi Ngọc Nhi giật giật người, muốn đẩy Vu Lạc Vũ rời khỏi người nàng, cảm giác đó quá mức khó nhịn, chẳng qua là chỉ động được mấy lần, Vu Lạc Vũ lại lên tiếng:
"Đừng động, để cô vương tựa vào một lúc, trên người tiểu Ngọc Nhi có hương vị làm cho cô vương an lòng."
An lòng?
Tuy là nghi ngờ nhưng Bùi Ngọc Nhi vẫn dừng động tác. Bùi Ngọc Nhi nghĩ, có lẽ nàng quá mệt mỏi, dẫu sao chiến sự ở Lỗ Dương vẫn đang sôi sục. Thôi được, cứ để nàng tựa vào một hồi đi. Bùi Ngọc Nhi nghĩ như vậy, thay bản thân chối bỏ trách nhiệm. Bởi vì, nếu là lúc trước, Bùi Ngọc Nhi nhất định sẽ không để Vu Lạc Vũ đến gần mình dù chỉ là một chút.
Thẳng đến hồi lâu, lâu đến thân thể Bùi Ngọc Nhi tê dại mất cảm giác, mà nàng cũng đã cho rằng Vu Lạc Vũ đã ngủ say, Vu Lạc Vũ lại khó chịu hừ một tiếng, chậm rãi ngồi dậy.
Sắc mặt nàng đã khôi phục như lúc ban đầu, chính là một Lạc đế anh tư hiên ngang, tự tin tràn đầy.
"Nàng còn chưa nói tìm cô vương có chuyện gì?"
Đột nhiên thay đổi chủ đề khiến cho Bùi Ngọc Nhi có chút sửng sốt, sau đó trong lòng bỗng nhiên có chút đau. Nhìn cái người trước mắt đã trở về là một Lạc đế thần thái sáng lạng, Bùi Ngọc Nhi cảm giác chẳng lẽ mới vừa rồi tất cả đều là mộng? Đây mới là dáng vẻ mà Lạc đế nên có, vừa rồi thật sự là nàng sao?
Ấp úng mở miệng, Bùi Ngọc Nhi vẫn cảm thấy nghi ngờ với tất cả những chuyện vừa diễn ra lúc này.
"Ta thấy khí trời rất tốt, muốn xuất cung hít thở một chút."
"Xuất cung?" Vu Lạc Vũ lặp lại lần nữa, đến khi Bùi Ngọc Nhi gật đầu xác nhận, nàng mới gật gù, đáp:
"Cũng đã mấy tháng rồi chưa xuất cung, dựa theo tính tình của nàng có lẽ cũng đã muốn xuất cung rồi. Chỉ là...." Vu Lạc Vũ nói đến đây, có chút khó xử, không biết nên nói ra thế nào.
"Chỉ là cái gì....?" Bùi Ngọc Nhi vội hỏi.
"Chỉ là gần đây cô vương rất bận rộn, e rằng không có cách nào cùng Ngọc Nhi xuất cung."
"Không sao, chính ta đi là được rồi."
Vu Lạc Vũ ngậm miệng không nói, bản thân nàng rất bận rộn, nhất định không cách nào cùng tiểu Ngọc Nhi xuất cung, mà tiểu Ngọc Nhi muốn xuất cung, nàng lại không muốn nàng ấy mất hứng thú, nhưng để nàng ấy đi một mình lại sợ gặp bất trắc.
Để Khôn Bát âm thầm bảo vệ nàng?
Vu Lạc Vũ hướng ra ngoài cửa sổ nhìn bầu trời một chút, không đến vài canh giờ, chiến thư liền sẽ đưa đến, bồ câu đưa thư chỉ nhận biết Khôn Bát, không thu được tin báo hoặc làm trễ nãi chính là quốc gia đại sự, chỉ cần có chút bất trắc là sẽ dùng mạng của bách tính trăm họ bồi vào. Lần này chính là đang làm khó Vu Lạc Vũ, làm sao cho phải đây?
Bùi Ngọc Nhi thấy Vu Lạc Vũ ngậm miệng không nói, cho là nàng vẫn sợ mình còn mang ý niệm lẫn trốn, trong lòng đột nhiên dâng lên một trận phiền muộn.
"Có phải ngươi sợ ta sẽ lẩn trốn hay không? Ngươi yên tâm, Tiểu Hổ ca ca cùng sư phụ vẫn còn ở trong tay ngươi, ta nhất định là sẽ không chạy trốn."
Vu Lạc Vũ nhìn thấy khuôn mặt Bùi Ngọc Nhi đầy mất hứng, trong lòng lại buồn cười, nàng khẽ câu khóe môi:
"Cô vương chưa từng nói như vậy, chẳng qua là cô vương không cách nào cùng nàng xuất cung, sợ nàng gặp bất trắc, hiện giờ cô vương đang suy nghĩ biện pháp."
Mà khi Bùi Ngọc Nhi nghe Vu Lạc Vũ nói lời này, lại cũng bất tri bất giác cười đáp lại một tiếng:
"Làm gì sẽ có nhiều bất trắc như vậy."
"Chuyện lần trước đã quên rồi sao?" Vu Lạc Vũ khiển trách nhìn Bùi Ngọc Nhi một cái, sau đó lại nói:
"Hiện tại Lý Như Ngọc cũng không ở trong cung, chi bằng Ngọc Nhi, nàng chờ đến ngày mai lại đi?"
"Ngày mai thời tiết không nhất định sẽ tốt như vậy." Bùi Ngọc Nhi nói xong, nhìn thấy Vu Lạc Vũ vẫn dáng vẻ không muốn cho đi, đầu óc nàng chuyển một cái.
"Ta có thể mang theo tiểu Lý công công ở Dạ Yêu Điện, hắn có võ công, ta đã nhìn thấy, rất lợi hại."
"Tiểu Lý công công nào? Cô vương thế nào lại không biết?"
"Trong cung nhiều cung nhân như vậy, ngươi nhớ hết được sao?"
Bùi Ngọc Nhi vừa thấy Vu Lạc Vũ không nói lời nào, cảm thấy rất có triển vọng, vội vàng lại thêm mắm muối vào.
"Ta chỉ đi ra ngoài một lúc, chốc lát liền sẽ trở về, hơn nữa tuy nói ta không còn công phu nhưng kinh nghiệm vẫn còn, huống hồ chi làm gì có nhiều chuyện xui xẻo như vậy rơi xuông trên đầu ta."
Vu Lạc Vũ nhìn Bùi Ngọc Nhi nói đến hưng phấn, cũng không nỡ ngăn trở gì nữa, cũng chỉ đành phải thỏa hiệp.
"Vậy nàng đi sớm về sớm, nhớ đừng gây chuyện."
"Ân!" Bùi Ngọc Nhi vô cùng vui vẻ, gật đầu xoay người rời đi.
"Chờ một chút..." Vu Lạc Vũ đột nhiên gọi Bùi Ngọc Nhi lại, giọng nói rất không biết làm sao, Bùi Ngọc Nhi xoay người.
"Còn có chuyện gì?"
Vu Lạc Vũ tiện tay cầm lấy tấm lệnh bài trên bàn, lung lay trước mặt Bùi Ngọc Nhi:
"Không có nó, nàng làm thế nào xuất cung?"
Bùi Ngọc Nhi hé miệng, không nói gì chỉ bước đến trước mặt Vu Lạc Vũ, cầm lấy lệnh bài trong tay nàng, sau đó xoay người rời đi.
Ra đến cửa điện, khuôn mặt như hoa đào, dung nhan tuyệt mỹ của Bùi Ngọc Nhi tinh nghịch cười nhẹ.
Tiểu Lý công công, thật có lỗi, Ngọc Nhi không cẩn thận liền đem ngươi nói thành cao thủ võ lâm rồi.
Sau đó, bản thân nàng vô cùng thuận lợi không trở ngại thu xếp mọi chuyện. Bùi Ngọc Nhi gọi tiểu Lý công công đến để hắn cùng nàng xuất cung.
----
Bên ngoài cùng, trời xanh mây trắng, không khí vô cùng mát mẻ, thời tiết đã trở nên ấm áp, Bùi Ngọc Nhi mặc một bộ bạch sam mỏng, làm nổi bật vóc người tinh tế của nàng, da thịt nõn nà, môi hồng xinh xắn, mái tóc đen như thác đổ xuống, mang theo ánh bạc. Bùi Ngọc Nhi như vậy khiến cho không ít người trên đường liên tục quay đầu nhìn, thậm chí còn có người dừng bước, vẻ mặt đầy ái mộ. Nàng khuynh quốc khuynh thành, tựa như một bức cổ bảo giai họa thế gian khó tìm.
Tiểu Lý sau lưng nàng cũng là dáng vẻ say mê, hầu hạ Bùi Ngọc Nhi lâu như vậy, vốn vẫn là khuôn mặt đó, hắn thế nào cũng chưa từng có cảm giác như vậy với tiểu chủ giống hôm nay? Nhưng sau đó, hắn suy nghĩ một chút liền sáng tỏ, trong cung là dạng địa phương thế nào, mà bên ngoài lại là loại địa phương thế nào, tự do cùng gồng xiêng, cũng khó trách tiểu chủ vừa ra ngoài liền thay đổi thành người khác. Vừa nghĩ như thế, tiểu Lý cảm thấy, không riêng gì tiểu chủ mà liền cả mình cũng đều cảm thấy vui vẻ, cảm giác này không giống với khi ngây ngốc trong cung. Tiểu Lý cười hắc hắc, đi theo sau lưng Bùi Ngọc Nhi đều luôn miệng nói:
"Tiểu chủ, ngài đúng là rất đẹp, làm cho người bên đường liên tục nhìn ngài."
Nghe vậy, Bùi Ngọc Nhi đưa mắt nhìn xung quanh một chút, quả nhiên thấy có vài nam tử xa lạ mang theo ánh mắt ái mộ nhìn nàng, nàng khinh thường xuy nhẹ một tiếng.
"Nhìn cũng vô ích, cũng sẽ không đến lượt bọn họ." Trong mắt của những nam tử đó chẳng qua chỉ có tham lam, Bùi Ngọc Nhi nhìn thấy, lòng liền dâng lên cảm giác buồn nôn.
"Vậy trái lại cũng đúng." Tiểu Lý lẩm bẩm gật đầu, chậc lưỡi nói tiếp.
"Những người phàm phu tục tử này căn bản không xứng với tiểu chủ ngài."
"Oh?" Bùi Ngọc Nhi thiêu mi.
"Vậy ngươi nói, ai có thể xứng với ta."
Ai ngờ câu hỏi này lại làm khó tiểu Lý, hắn ngập ngừng hồi lâu, mới cười nói:
"Nô tài không dám nói..."
Bùi Ngọc Nhi chép miệng, cảm thấy không thú vị, xoay người lại đi dạo. Trong lòng nàng biết, tiểu Lý đúng là không dám nói, chuyện này với các cung nhân giữa Vĩnh Cát Điện cùng Dạ Yêu Điện mà nói, quan hệ giữa mình cùng Lạc đế e là khá rõ ràng. Mình chính là người của Lạc đế nàng, làm sao có nam tử thế gian nào có thể xứng với mình? Mà cái chữ xứng hay không xứng này, nói đến Lạc đế, mình lại xứng với nàng sao? Hai nữ tử, làm sao có thể nói đến sau này?