Ưm, một trận cảm giác kỳ quái lan rộng toàn thân Bùi Ngọc Nhi, nàng bị điểm huyệt đạo không thể động đậy, đành phải cắn chặt hàm răng cau mày chịu đựng. Nhưng Vu Lạc Vũ cũng không giống như lần trước cường thủ hào đoạt, lần này động tác của nàng vô cùng cẩn thận, chỉ sợ tổn thương đến Bùi Ngọc Nhi, một chút cũng không muốn làm đau nàng.
Vu Lạc Vũ đánh vòng đầu lưỡi trên đôi tiểu bạch thố của Bùi Ngọc Nhi, nụ hôn nàng dịu dàng đặt lên cần cổ, hạ xuống xương quai xanh rồi cuối cùng đậu lại nơi vùng bụng bằng phẳng. Đầu lưỡi nàng nóng ướt như lửa chạm phải da thịt phiếm lạnh của Bùi Ngọc Nhi, khiến Ngọc Nhi không tự chủ được toàn thân run rẩy.
Đây là cảm giác kỳ quái gì? Bùi Ngọc Nhi không hiểu, cảm giác kia không cách nào hình dung, nhưng lại có chút thoải mái. Không được! Nàng không phải ái nhân của mình, cũng không phải tướng công của mình, nàng thậm chí cũng giống như mình, chính là một nữ tử, tại sao lại có thể có loại cảm giác này? Bùi Ngọc Nhi tự cảm thấy hổ thẹn với bản thân, trên khuôn mặt nhỏ bé đôi chân mày giao nhau nhíu chặt lại.
Vu Lạc Vũ nhìn vào trong mắt, tuy cũng cảm thấy Bùi Ngọc Nhi bài xích, nhưng nàng không cách nào dừng lại, tất cả lý trí của nàng đã sớm không còn tồn tại, chỉ còn duy nhất ý niệm đoạt lấy Bùi Ngọc Nhi. Nàng cũng không biết Ngọc Nhi sẽ có cảm giác gì, là thoải mái hay là khó chịu? Vu Lạc Vũ khi trước cũng chỉ vô tình lật xem qua một chút Xuân Đồ tập, xem không được bao nhiêu liền mặt đỏ tai hồng đem sách trả lại chỗ cũ. Lần này là lần thứ hai, Vu Lạc Vũ đều thuận theo thân thể của mình, giống như nhân sinh một loại, muôn sự tự thông. Hiện giờ trông thấy phản ứng của Bùi Ngọc Nhi, Vu Lạc Vũ tuy trong lòng có chút buồn bực, nhưng nàng không quản được nhiều như vậy. Người có du͙© vọиɠ đã đáng sợ, đế vương có du͙© vọиɠ lại càng vạn lần đáng sợ hơn. Người thường còn có điểm ngăn cản khiến hắn không hành động được, nhưng đã là đế vương, chỉ cần nàng muốn liền nhất định phải làm, không gì có thể ngăn trở.
Vu Lạc Vũ tiếp tục di chuyển bàn tay, Bùi Ngọc Nhi giờ phút này thật giống như con mèo bé bỏng nằm trên giường, hai tay bị trói chặt, đôi mắt cũng nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ vì tức giận, còn có trên người đầy vết hôn Vu Lạc Vũ ban cho, hết thảy hết thảy đều khôn nguôi kí©ɧ ŧɧí©ɧ Vu Lạc Vũ. Nàng êm ái vuốt ve, nâng niu Bùi Ngọc Nhi từng chút, lại càng không thể bỏ qua cho Ngọc Nhi lần này.
Bùi Ngọc Nhi nằm trên giường cắn chặt long mạt, không để mình phát ra một chút tiếng động. Vu Lạc Vũ nhìn dáng vẻ Bùi Ngọc Nhi như vậy trong lòng không khỏi buồn cười, nàng cúi đầu xuống bên Bùi Ngọc Nhi, môi gần sát vành tai nàng nhẹ nhàng thở vào, sau đó khẽ hỏi.
"Tiểu Ngọc Nhi khó chịu lắm ư? Vì sao không nói gì?"
Bùi Ngọc Nhi vẫn nhắm chặt hai mắt không nói tiếng nào, cảm giác kỳ quái truyền tới trên người nàng xem ra chính là sỉ nhục, nếu đã là sỉ nhục, nàng sao có thể để Lạc Đế được toại nguyện? Bùi Ngọc Nhi có chết cũng cắn chặt hàm răng không phát ra nửa điểm âm thanh. Đối với nữ tử, luân lạc đến giờ phút này đã là đáng hổ thẹn, nếu còn để mình trầm luân ở trong đó, Bùi Ngọc Nhi làm sao còn cho phép mình tiếp tục sống được nữa?
Vu Lạc Vũ khẽ liếʍ lên vành tai Bùi Ngọc Nhi, tay phải vuốt ve thân thể nàng, cảm giác được ở nơi đó dần dần biến hóa, từ từ nàng mới hướng bên dưới dời đi. Thân thể Bùi Ngọc Nhi vốn cứng đờ nay lại càng căng thẳng, nàng biết Lạc Đế tiếp theo là muốn làm gì, trong lòng là muốn ngăn cản, nhưng dù có cố đến chết cũng không thể động đậy được nửa phần, mà trong miệng tắc trứ long mạt cũng không nói ra được nửa tiếng. Nàng vốn là muốn nhịn nhục một chút cho qua, nhưng thật sự đến lúc này không còn cách nào chịu đựng nổi nữa. Lạc Đế đến tận cùng cấp cho nàng sỉ nhục nàng không thể chống cự, sau này lại không đánh được nàng ta, mà bây giờ muốn cắn lưỡi tự vận cũng là không có biện pháp, chỉ còn có thể chịu đựng, thanh tĩnh thừa nhận hết thảy, hết thảy....
Ngọc Nhi nhắm mắt lại, không nhịn được rơi xuống nước mắt, một viên, hai viên... Nàng rõ ràng là rất kiên cường, nhưng đến lúc này còn thế nào kiên cường, lấy gì để mà kiên cường được nữa?
Vu Lạc Vũ đưa lưỡi liếʍ đi giọt nước mắt vương trên má Ngọc Nhi, nàng không hiểu danh tiết nữ tử là trọng yếu bao nhiêu, nàng không phải nữ tử bình thường, cho nên không cách nào đứng trên góc độ bình thường để mà nhìn nhận. Nàng chỉ cho rằng Bùi Ngọc Nhi đang sợ mình lúc trước, lúc trước đã nổi điên cường đoạt nàng. Ân, tiểu Ngọc Nhi nhất định là sợ, Vu Lạc Vũ suy nghĩ, trong lòng khẽ nhói đau, vội vã lau đi giọt lệ của Bùi Ngọc Nhi. Sau một lúc Vu Lạc Vũ mới nhẹ nhàng hôn lên gương mặt nàng, vuốt ve trán nàng, cuối cùng khe khẽ nói.
"Cô vương sẽ không giống như lần trước, lần này nhất định sẽ thật tốt yêu thương tiểu Ngọc Nhi."
***
Bùi Ngọc Nhi cắn chặt long mạt, nàng không biết Lạc Đế động nàng nơi nào, nhưng cảm giác này so với cảm giác mới rồi càng thêm hành hạ. Tư vị không nói ra lời từ từ ăn mòn ý thức của Bùi Ngọc Nhi, nàng có chút hoảng hốt, đầu óc trống rỗng, trong lòng vẫn chỉ lập lại một câu nhắc nhở mình, không thể ra thanh, tôn nghiêm không thể không giữ.
Cảm giác kỳ quái lan truyền khắp toàn thân, từng trận từng trận, chỉ qua một khắc thời gian, trên người Bùi Ngọc Nhi đã tế tế một tầng mồ hôi hột. Bùi Ngọc Nhi có chút sợ, cảm giác kỳ quái kia càng lúc càng mãnh liệt, hận không thể lập tức bộc phát ra, kia không biết sắp xảy ra chuyện gì, có phải là sẽ chết hay không?
Vu Lạc Vũ thấy thân thể Bùi Ngọc Nhi càng lúc càng co rút, nàng tuy chưa biết kia là sao, sẽ phát sinh cái gì, nhưng không hiểu sao nàng nghĩ Bùi Ngọc Nhi sẽ thoải mái. Làm tất cả mọi chuyện mục đích chính là vì giờ khắc này, cho nên nàng càng tăng nhanh tốc độ của ngón tay, từng chút từng chút...
"Ưʍ..." Bùi Ngọc Nhi cuối cùng không thể nhịn được mà kêu lên một tiếng, kia cảm giác kỳ quái dồn ứ trong khoảnh khác liền bộc phát ra. Cảm giác này quá mãnh liệt khiến cho thân thể nàng lập tức mềm rũ xuống.
Vu Lạc Vũ nghe một tiếng này liền vui mừng khôn siết, nàng yêu thương hôn lên gương mặt Bùi Ngọc Nhi.
"Thoải mái sao?" Vu Lạc Vũ giọng nói quyến rũ cùng cực, một chút cũng không giống Lạc Đế ngày thường. Nàng hơi thở dồn dập, nhìn Bùi Ngọc Nhi thân thể phiếm đỏ sau khi đi qua hoan ái, trong cơ thể dục hỏa lại càng đốt lên, còn chưa đủ! Nàng còn muốn nữa, muốn nhiều hơn...
Theo ngón tay Vu Lạc Vũ tiến vào, nước mắt Bùi Ngọc Nhi lập tức lại chảy ra, đúng là vẫn không thể tránh được, là chạy không khỏi mà... Bị dị vật tiến vào trong thân thể, nơi đó đau, tâm cũng đau, cuối cùng là dơ bẩn, hoàn toàn bị một nữ nhân đem thân thể làm cho dơ bẩn.
Hoảng hốt đến lả người, Bùi Ngọc Nhi không biết Lạc Đế còn muốn nàng bao lâu, chỉ biết là cảm giác kia một lần lại một lần nữa tràn về, cho đến cuối cùng kiệt sức mới thôi. Tỉnh lại đã gần đến buổi chiều, ngoài trời âm u, âm u như tâm tình Bùi Ngọc Nhi vậy, cả người cũng đau đớn nói không ra lời. Bùi Ngọc Nhi cố sức nhấc chăn lên nhìn một chút, nội sam của mình đều đã được mặc vào, còn bị đắp lên trên một chiếc chăn bông. Hết thảy đều thấy bình thường quá, nhìn vào gian phòng này, người nào sẽ nghĩ đến đêm qua đã xảy ra những gì?
Lại một lần bị cưỡng chiếm thân thể, không thèm để ý đến ý nguyện của mình mà cưỡng chiếm, đến tột cùng thì khi nào mới thỏa lòng? Bùi Ngọc Nhi lắc đầu một cái, muốn đem bóng ma của ngày hôm qua đuổi đi, mình đã dơ bẩn, một lần với hai lần có gì là khác biệt? Bây giờ chính là phải chạy trốn, mau sớm chạy trốn, không để cho lần thứ ba thứ bốn phát sinh, đây mới là điều trọng yếu nhất.
Đúng vậy, đúng vậy. Bùi Ngọc Nhi nhắm mắt lại thuyết phục mình. Đã cưỡng chiếm, lại muốn đọat đi ý nghĩa của cả đời mình, mình gϊếŧ không được nàng, cũng không động được đến nàng, vậy còn cần gì phải lấy trứng chọi đá, ở lại nơi này ngây ngốc đây?
Hồi lâu, Bùi Ngọc Nhi đột nhiên mở hai mắt ra, tóm lại mình nhất định phải nhanh một chút rời khỏi nơi này, nhìn dáng vẻ Lạc Đế bây giờ, chuyện đêm qua sau này mà nói chỉ sợ là sẽ diễn ra như cơm bữa. Một khắc ngây ngô ở lại chính là một khắc nguy hiểm. Nhưng phải trốn đi thế nào, buổi tối nhất định là không được, hoàng cung ban đêm thắp đèn huy hoàng, canh giữ sâm nghiêm, buổi tối lại càng đề phòng cẩn thận. Chỉ có ban ngày, mình ... đôi mắt Bùi Ngọc Nhi đột nhiên lóe lên, ừ, mình có thể giả trang thành cung nữ xuất cung đi. Nhưng Bùi Ngọc Nhi vừa nghĩ, lại cảm thấy không được, còn cung môn thủ vệ thì phải giải quyết như thế nào? Không có lệnh bài chắc chắn là không xuất cung được, mà lệnh bài ở chỗ Lạc Đế cũng không thể trộm được, làm sao bây giờ...
Miên man suy nghĩ, Bùi Ngọc Nhi trầm ngâm đến khi mặt trời xuống núi cũng không nghĩ ra biện pháp, cung nữ của Dạ Ân điện không thể nào có lệnh bài xuất cung, lại không lấy được lệnh bài của Lạc Đế, rút cuộc mình phải làm sao?
Đang lúc này, một trận sục sôi vang lên, Bùi Ngọc Nhi đưa tay xoa xoa bụng, thật đói. Ăn cơm trước rồi hãy nói, phải bảo toàn thân thể thật tốt mới có hy vọng, như bây giờ dáng vẻ nửa chết nửa sống, sợ là ngay cửa điện cũng không bò ra khỏi. Bùi Ngọc Nhi muốn đặt chân xuống giường, nhưng lại bị đau đớn đến không chịu được.
"Lạc Đế đáng chết!" Bùi Ngọc Nhi thấp giọng mắng nàng, nàng nếu không phải Vu Vương, mình nhất định sẽ đem nàng băm thành ngàn đoạn, ngũ mã phanh thây!
Bùi Ngọc Nhi rời giường, mặc lại y phục, ước chừng qua một chum trà mới làm xong. Nàng không có thói quen được người khác phục vụ, cho nên đến bây giờ vẫn là tự thân vận động, đem những cung nữ muốn tới hầu hạ nàng nhốt bên ngoài cửa. Hôm nay những động tác bình thường chỉ trong nháy mắt làm xong này cũng gây cho nàng thật nhiều chật vật...