Trong đêm tối, không thấy được năm ngón tay, gió đông lạnh lẽo gào thét thổi. Thời tiết như vậy, thứ mọi người yêu thích nhất trong ngày chính là được ủ trong ổ chăn ấm áp, mơ một giấc mơ huyễn tưởng cũng tốt, một giấc mộng si tình cũng được.
Nhưng mà ở hoàng cung, trong Vĩnh Cát Điện, một nữ tử khoản hai mươi tuổi đang dựa vào bàn ngủ say. Cây nến trên bàn gỗ tử đàn đã sắp tắt, ngọn lửa càng ngày càng nhỏ, e rằng chỉ một chút gió là có thề thổi tắt. Nữ tử kia một thân cẩm y hồ cừu, trên sắc đỏ thẩm của gấm được thêu rất rõ hoa văn hình rồng hoàng sắc.
Giấc ngủ của nàng xem ra dường như cũng không an ổn, hai hàng lông này gắt gao nhíu lại. Tay phải của nàng cầm bút, nằm trên tấu chương, bên cạnh vẫn còn một đống tấu chương chất cao như núi. Đột nhiên, thân thể nàng run lên mãnh liệt, ngay sau đó nàng liền bật ngồi dậy. Trên trán tầng tầng mồ hôi lạnh, nàng há miệng thở phì phò, mặt như màu tương. Xem ra là đã mơ thấy ác mộng.
"Niệm Tuyết." Nữ tử đó khẽ gọi một tiếng, duỗi thẳng thắt lưng, sau đó xoa xoa huyệt thái dương, dường như là để nâng cao tinh thần.
"Bệ hạ." Niệm Tuyết đẩy cửa vào Vĩnh Cát Điện, làm cái vấn an. Chờ người kia phân phó.
"Giờ đã là khi nào?"
"Hồi bệ hạ, đã là canh năm."
Ai, nữ tử liếc mắt nhìn đống tấu chương chồng chất như núi trên bàn, lắc đầu thở dài một tiếng. Thời gian sao lại trôi nhanh như vậy, một ngày mười hai canh giờ sao có thể dùng đủ đây? "Giúp cô vương canh y*."
(*Thay y phục.)
"Vâng, bệ hạ."
Niệm Tuyết lui xuống chuẩn bị triều phục rồi, nữ tử đó vẫn đứng bên cửa sổ, nhìn những ngôi sao vẫn còn chưa kịp hiện ra trên bầu trời, vô hạn phiền muộn. Vu Lạc Vũ a Vu Lạc Vũ, ngươi như thế nào phút chốc lại lắc mình biến hóa thành vua Đại Vu vậy? Không ngờ thời điểm là công chúa, ngươi đã thực cô độc, giờ trở thành vua một nước, ngươi lại càng cô độc, cô vương....cô vương*, hình dung thật là đúng hình ảnh quá. Vu Lạc Vũ bất đắc dĩ cười cười, hôm nay là năm Lạc Đế thứ ba. Vu Lạc Vũ mười bảy tuổi đăng cơ, trở thành hoàng đế, đảo mắt ba năm đã trôi qua, thực là mau a.
(*Cô vương/ Bản vương đều là tiếng tự xưng của bậc vua chúa.)
Các cung nữ đã thay y phục cho Vu Lạc Vũ hoàn tất, triều phục mặc vào, Vu Lạc Vũ sẽ không còn là cái người chứa vô hạn phiền muộn đứng bên cửa sổ nữa, nàng là một đại giai nhân, khuynh quốc khuynh thành. Giờ mặc vào long bào, lại có vẻ anh khí bức người, toàn thân tràn đầy vẻ cơ trí, khí chất khôn khéo.
Vu Lạc Vũ ngồi trên long liễn, phía sau có ba mươi hai cung nữ, công công theo sau, chậm rãi tiến vào Hoàng Triều Điện, lâm triều sớm. Thời điểm Vu Lạc Vũ đến, toàn bộ các đại thần trên điện cũng đã chờ lâu.
"Ngô vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Các đại thần trên điện đồng loạt hô to, cúi lạy thi lễ với Vu Lạc Vũ.
Hoàng Triều Điện là cung điện dàng cho việc thượng triều của các triều đại quân vương của Vu Quốc, cả cung điện được điêu lương họa đống*, kim bích huy hoàng. Toàn bộ cung điện khí thế hào hùng, tựa như đang ở thiên cung.
"Bình thân." Ngắn gọn hai chữ, mặc dù thanh âm của Vu Lạc Vũ không lớn nhưng lại làm cho mọi người trong điện nghe vô cùng rõ ràng, thanh âm kia vững vàng có lực, đây mới chính là khí thế của một đại quân vương.
Năm Vu Lạc Vũ đăng cơ, nàng mới mười bảy tuổi. Các đại thần mặc dù cẩn tuân di huấn, phù trợ Vu Lạc Vũ ngồi trên hoàng vị, nhưng trong lòng vẫn là lo lắng. Dù sao nàng cũng là nữ tử, dù sao nàng cũng chỉ mới mười sau tuổi. Mà Vu quốc lúc ấy thù trong giặc ngoài làm cho lòng người hoang mang. Trong nước Vĩnh Đế băng hà, ngoài nước lân quốc xâm phạm. Tất cả mọi thứ lúc ấy đều do một mình Vu Lạc Vũ một mình gánh vác, các đại thần đều cho rằng Vu quốc khó tránh khỏi một kiếp nạn này. Nhưng mà, Vu Lạc Vũ đã chứng tỏ được nàng có thể đảm nhiệm hoàng vị này. Nàng một bên lo liệu tang nghi* của Vĩnh Đế, một bên cùng các đại thần bàn bạc ngày đêm, tìm biện pháp đánh lui quân lân bang. Cuối cùng Vu Lạc Vũ cũng đánh đuổi giặc ra khỏi biên giới Vu quốc. Nàng tại vị ba năm, yêu dân như con, giảm thiểu thuế thu. Lại làm cho Vu quốc tiến vào một thời kỳ thịnh thế mới. Từ năm mười bảy đến hai mươi tuổi hiện giờ, nàng đã khiến cho toàn bộ đại thần, toàn bộ dân chúng của Vu quốc thần phục dưới sự thống trị của mình.
(*Nghi thức lễ tang.)
"Đại Vu gần đây có xảy ra sự tình gì không?"
"Hồi bệ hạ, Vu quốc gần đây mưa thuận gió hòa, trải qua ba năm bệ hạ chỉnh lý, một vài khu vực bị thiên tai nghiêm trọng cũng đã dần dần khôi phục. Hiện giờ Vu quốc có thể nói là quốc thái dân an." Hộ bộ thượng thư ở trên điện chậm rãi nói.
"Ân." Vu Lạc Vũ gật đầu. "Còn có bản tấu nào không?"
Các đại thần nhìn nhau, một lúc lâu sau cũng không có ai nói gì nữa. Vu Lạc Vũ thấy không còn ai tấu trình nữa, liền bãi triều. Sau đó nàng liền đi tìm sư phụ của nàng – Lý Như Ngọc.
Lý Như Ngọc dạy Vu Lạc Vũ công phu bốn năm, từ đứng trung bình tấn lúc trước, sau này chuyển qua nội công tâm pháp, võ công chiêu thức. Vu Lạc Vũ học vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, vô luận giá lạnh hay nóng bức, Vu Lạc Vũ chưa bao giờ ngơi nghỉ nửa phần. Từ tâm tính muốn trả thù lúc đầu, càng về sau dần dần lại trở thành thói quên, Vu Lạc Vũ đối với công phu là sự kiên trì chưa từng có.
Lý Như Ngọc thực kinh ngạc, cho dù lúc Vu Lạc Vũ mười sáu tuổi học cũng rất nghiêm túc, nhưng lúc đó cũng chỉ có thể cường thân kiện thể hoặc có thể tự bảo vệ mình khi có nguy cơ thôi. Nhưng không ngờ tới chính là, bốn năm sau, công phu của Vu Lạc Vũ lại tiến bộ không ngừng. Vu Lạc Vũ như vậy làm cho Lý Như Ngọc ý thức được, có năng khiếu bẩm sinh hay không cũng không quan trọng, chỉ cần ngươi cố gắng thì có gì mà không làm được chứ? Cảm thán, lúc trước thật đúng là coi thường Vu Lạc Vũ này rồi, thật sự không ngờ nàng có thể kiên trì , hơn nữa một lần kiên trì chính là bốn năm.
Nhìn từng chiêu thức của Vu Lạc Vũ, Lý Như Ngọc kết luận, mặc dù nàng bây giờ trên giang hồ không xưng được cao thủ, nhưng cũng xem như là nổi bật, bốn năm mà có thể học được như thế, thực là kỳ tài a.
Trong ba năm trở thành Vu Vương, Vu Lạc Vũ vẫn buộc chặt thần kinh. Làm một vài chuyện nàng không thích, bởi vì nàng là Vu Vương, ngồi ở vị trí này thì phải có dáng vẻ cuả người xứng đáng với nó, nàng không thể cười toe toét suốt, không thể nghịch ngợm gây sự, trên chạy dưới nhảy; mỗi một lời nói, hành động của nàng đại biểu cho toàn bộ đất nước, toàn bộ Vu quốc đều nhìn chăm chú vào nàng, nàng không có tự do, cả ngày đều bận rộn tối mắt tối mũi, gà gáy lâm triều, vô sự thì bãi triều. Cho nên thời gian trong một ngày của nàng, thời điểm làm cho nàng cảm thấy mình chân chính là Vu Lạc Vũ cũng chỉ có lúc đang luyện võ.
"Tốt lắm, hôm nay luyện đến đây thôi, ngươi cũng nghỉ một lát đi." Lý Như Ngọc lên tiếng bảo Vu Lạc Vũ nghỉ ngơi, nàng biết quân vương nhật lý vạn ky*, nhưng nàng chính là không hiểu, vốn dĩ thời gian của người này càng ít đi vì sao còn coi trọng công phu có cũng được mà không có cũng không sao này như vậy? Phải biết rằng người này chỉ cần ra lên một tiếng sẽ có biết bao nhiêu người vì nàng mà bán mạng.
(*Chỉ sự bận rộn của bậc đế vương.)
"Ân." Vu Lạc Vũ lên tiếng trả lời, nàng quả thật cũng mệt mỏi, mấy ngày gần đây không nghỉ ngơi tốt, toàn bộ đều nằm trên bàn ngủ thϊếp đi. Tiếp nhận khăn Niệm Tuyết đưa đến, lau sạch mồ hôi, Ngồi trên ghế, Vu Lạc Vũ uống một ngụm đại hồng bào, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Ngươi tội gì phải liều mạng như vậy?" Lý Như Ngọc thở dài, trong thời gian bốn năm, quan hệ giữa nàng và Vu Lạc Vũ sớm đã không còn là sơ giao nữa, nàng không bị trói buộc bởi quân thần chi lễ. Quan hệ của hai nàng quả thực vi diệu, các nàng là sư đồ, cũng như tỷ muội tri tâm. Lý Như Ngọc từng tận mắt chứng kiến tất cả mọi chuyện xảy ra trong hoàng thất Vu quốc, nàng đau lòng thiếu nữ kiên cường này. Mà đối với Vu Lạc Vũ mà nói Lý Như Ngọc cũng quan trọng như vậy, người quen thuộc theo bên cạnh mình ngoại trừ Niệm Tuyết, cũng chỉ có người sự phụ đã làm bạn với mình bốn năm này thôi, điều này bảo sao nàng có thể không quý trọng, dù sao phụ hoàng, mẫu hậu, thái tử ca ca của nàng đều đã mất rồi.
"Ba năm nay cô vương trải qua giống như nằm mơ, Vu Lạc Vũ không phải như thế này, nhưng cô vương trốn không được, đây là trách nhiệm của cô vương. Bắt đầu từ thời khắc đăng cơ đó, mối liên quan giữa cô vương cùng trưởng công chúa lúc đó đã đoạn tuyệt sạch sẽ, thứ ràng buộc duy nhất chính là công phu này đây, cho nên mỗi khi luyện võ, cô vương mới có thể cảm nhận được, cô vương sẽ lại nhớ đến thời điểm vẫn còn là công chúa." Vu Lạc Vũ chậm rãi nói, không có đại thần cùng ngoại nhân ở bên, Vu Lạc Vũ mới dám dỡ xuống một chút lớp vỏ kiên cường bên ngoài, lộ ra dáng vẻ cô đơn cùng mệt mỏi.
Lý Như Ngọc không còn gì để đáp lời, nàng không biết phải khuyên giải an ủi đứa nhỏ làm cho người ta đau lòng này, sinh trong hoàng thất, nàng vốn đã cô độc, vậy mà một chút yêu thương ít ỏi kia trong một đêm hóa thành hư ảo, nàng bị thân tình phủ nhận, lại còn phải kiên cường giữ vững tinh thần gánh vác mọi chuyện của Vu quốc, tang nghi, chiến loạn, dân chúng lầm than, Vu Lạc Vũ từng chút từng chút cố gắng đối mặt với mọi thứ, không có ai để nàng tố khổ. Chỉ phải có thể thay đổi càng ngày càng cường thế, càng lãnh mạc. Nụ cười trên khuôn mặt nàng đã hoàn toàn không thấy được nữa, nàng tiếp nhận bao nhiêu là trách nhiệm Lý Như Ngọc đều thấy, nàng rất đau lòng hài tử này.
"Vậy ngươi cũng phải chú ý thân thể, đừng để mệt mỏi như vậy." Lý Như Ngọc sủng nịch nói, hiện giờ nàng cũng không có biện pháp, có lòng nhưng không đủ lưc, cho nên có thể thương liền thương yêu Vu Lạc Vũ, hy vọng có thể nhấc lên một chút ít tác dụng.
"Ân, cô vương cũng đang có tính toàn này. Ngày mai cô vương chuẩn bị xuất cung đi dạo, sư phụ đi cùng được không?"
"Xuất cung?" Lý Như Ngọc nghi hoặc, từ lúc nàng vào cung đến giờ, chưa từng thấy Vu Lạc Vũ xuất cung, đột nhiên nàng sao lại muốn xuất cung?
"Ân, đi ra ngoài giải sầu, cũng là để hảo cải trang vi hành một chút." Vu Lạc Vũ đúng là có dự định này, nàng hiện tại ngay cả giải sầu cũng không quên dân chúng Vu quốc.
"Chỉ có chúng ta có thể không an toàn hay không?" Lý Như Ngọc vẫn có chút lo lắng, dù sao nàng là vua một nước, lỡ như có gì không hay xảy ra thì làm sao.
"Nhiều người thì sao gọi là cải trang vi hành được, yên tâm đi, sư phụ công phu cao cường, công phu tự bảo vệ của Vũ nhi hiện tại cũng tuyệt đối không có vấn đề."
"Ân." Hết cách rồi, Lý Như Ngọc đành phải đáp ứng Vu Lạc Vũ. Ai bảo nàng là vua của Đại Vu làm chi, lời nói chính là thánh chỉ.
Vu Lạc Vũ ngồi một lát thì trở về Vĩnh Cát Điện xử lý triều chính. Nhìn bóng dáng rời đi của Vu Lạc Vũ, Lý Như Ngọc nghĩ thầm đi ra ngoài cũng tốt, giải sầu thả tâm. Nàng thật sự sợ Vu Lạc Vũ nếu cứ như vậy trong thời gian dài, thân thể sẽ không chịu nổi.
Nhưng thế sự luôn khó lường, chuyến đi ngày mai, sẽ như thế nào đây?
r