Thiện Cơ

Chương 65

Tuy rằng A Chấp đúng là mệnh ngạnh, nhưng cổ độc thêm rượu độc cũng đủ khiến nàng nguyên khí đại thương, dưỡng bệnh hơn hai tháng mới khôi phục bảy tám phần, hơn nữa thời điểm cổ trùng bò ra cũng làm yết hầu bị tổn hại, ngữ khí của nàng không còn mềm nhẹ dễ nghe như trước mà mang theo mấy phần khàn khàn.

“Kinh thành truyền đến tin tức, bởi vì Thanh Nhi vẫn luôn không chịu ăn cơm, hơi thở thoi thóp, rốt cuộc Hoàng đế đã chịu thỏa hiệp, đưa Thanh Nhi trở về Tô gia tu dưỡng. Đại khái một tháng trước, Thanh Nhi đã rời khỏi nhà họ Tô, lại không biết đi đến nơi nào. Hiện giờ ngươi có thể tự xuất hành, nếu ngươi cùng nàng thật sự có duyên phận, sẽ tự nhiên tái kiến.” Thiên Cơ Tử nói, hai tháng qua, hắn sợ A Chấp không chịu được nóng nảy mà trở lại kinh thành, cho nên vẫn luôn trông coi A Chấp, hiện giờ Thanh Nhi đã thoát khỏi hoàng cung, hắn không cần sợ nàng hồi kinh nữa.

“A Thanh thật sự đã thoát thân!?” A Chấp nghe vậy, ngữ khí khó nén kích động hỏi hắn.

Thiên Cơ Tử khẽ gật đầu.

“Ta rõ ràng là muốn cười……” A Chấp vừa mỉm cười, vừa dùng tay áo lau đi giọt lệ không biết thế nào lại tuôn rơi.

“Ngươi thật sự không theo ta tu hành, hóa giải nghiệp chướng?” Thiên Cơ Tử hỏi.

“Ta không cần tu hành, ta phải về thôn, ta phải đợi A Thanh trở về, ta sẽ lập tức trở về……” Thiên Cơ Tử nói trên người A Chấp chồng chất nghiệp chướng khó giải, hai tháng qua vẫn luôn có ý đồ thuyết phục nàng theo hắn tu hành. Nhưng nàng đối với chuyện tu hành nửa điểm hứng thú đều không có, vả lại ngay cả hi sinh tính mạng nàng cũng dám, thật khổ cực mới chờ tới kết quả hôm nay mà lại theo đường tu hành, quả thực là chuyện hoang đường viển vông, đời này, nàng có chết cũng sẽ không đi tu hành!

“Thật là nghiệp chướng chấp mê bất ngộ, được rồi, chỉ cần ngươi không làm hại chúng sinh bách tính, những chuyện khác liền tùy ngươi.” Thiên Cơ Tử nhìn bộ dáng A Chấp vội vàng rời khỏi, lắc đầu nói. Hắn chỉ là thương tiếc ái đồ bị nàng gây họa, không thể tiếp tục tu hành, Thanh Nhi có duyên tu đạo như vậy, tiếc thay.

Hai tháng qua, A Chấp phiền chán Thiên Cơ Tử đến độ gần như muốn gϊếŧ chết nam nhân này, cũng may nàng vẫn niệm tình hắn là sư phụ của A Thanh, mới nhịn xuống ác ý tràn ngập, đừng tưởng rằng nàng không biết, lão đạo sĩ kia chính là cảm thấy A Thanh bị mình gieo họa, chẳng thể một lòng tu đạo cho nên mới khuyên mình cũng đi tu. Hết thảy những người quấy nhiễu nàng cùng A Thanh, đều làm nàng cảm thấy chán ghét.

A Chấp về thôn chờ Tô Hoàn Thanh trở lại, nàng cảm thấy sau khi A Thanh thoát thân nhất định sẽ tới nơi này, chỉ là chờ hết ngày này đến ngày khác, vẫn không thấy người kia đâu. Mỗi ngày nàng đều lo lắng, vạn nhất bản thân mình nghĩ sai rồi, A Thanh không trở lại mà là tiếp tục vân du tứ hải hành y thì sao? A Chấp nóng lòng muốn đi tìm nàng nhưng cũng sợ vạn nhất mình rời khỏi thôn, A Thanh tới tìm lại không thấy mình, chuyện này khiến nội tâm A Chấp thập phần rối rắm.

Theo lý mà nói, sau khi Tô Hoàn Thanh rời khỏi kinh thành, nếu muốn hồi thôn hẳn đã sớm tới nơi, nhưng A Chấp đợi hơn một tháng còn không thấy nàng đến, dĩ nhiên sẽ làm A Chấp thập phần lo âu bất ổn.

Hóa ra Tô Hoàn Thanh biết thi thể A Chấp bị sư phụ đưa đi, liền muốn tìm xác nàng mang về thôn an táng chu toàn. A Chấp chân trước vừa rời khỏi núi Kỳ Liên, Tô Hoàn Thanh sau lưng cũng đuổi tới, sau đó nàng tiếp tục hướng về dãy Thiên Sơn.

Đến nơi, lại không tìm được pháp đàn mà sư phụ phong ấn thi thể A Chấp, Tô Hoàn Thanh đành khởi quẻ đi tìm Thiên Cơ Tử. Xong xuôi quả thực tìm được hắn, nghe sư phụ nói A Chấp không chết, Tô Hoàn Thanh cảm thấy kinh hỉ dị thường. Nàng biết A Chấp tuyệt đối đang ở thôn chờ mình, vì vậy liền vó ngựa không nghỉ đuổi tới, chỉ là đường xá xa xôi, thời gian dừng chân không ít.

A Chấp ở thôn đợi ba tháng còn không thấy Tô Hoàn Thanh đến tìm mình, mài mòn hết sự kiên nhẫn, nàng liền muốn ra đi tìm Tô Hoàn Thanh, lại không ngờ mưa to mấy ngày chẳng tạnh. Bởi vì nàng cùng Tô Hoàn Thanh lần lượt rời khỏi, nhà tranh này đã hoang phế một thời gian, sau khi A Chấp vào ở cũng không có ý sửa chữa cho nên lại bị dột nước. A Chấp luôn cảm thấy, trận mưa to này là để mình đợi thêm mấy ngày, vì vậy nàng tính toán chờ cho mưa tạnh rồi mới rời đi.

Lúc A Chấp rời khỏi hoàng cung, một thân hoa bào đã sớm ném xuống vách núi, thời điểm nàng trở về thôn cũng không mang theo bất cứ một lượng bạc nào, sinh hoạt hiện tại liền kham khổ giống như trước kia. Mỗi ngày A Chấp chỉ nấu một bữa, nói cũng kỳ quái, thời điểm trước khi gặp được A Thanh, nàng luôn thấy đói bụng, hiện tại vẫn thiếu thốn như vậy, mỗi ngày lại đều không cảm giác được cái đói.

Một hôm, A Chấp vừa chuẩn bị nấu cháo, ngay lúc đang thêm củi liền nghe được có người gõ cửa bên ngoài, nàng liền đứng dậy đi mở cửa. Lại nói, sau khi A Chấp trở về thôn thường xuyên có người tới tìm nàng, phần lớn đều là người bệnh từng được Tô Hoàn Thanh khám chữa. Có người không biết Tô Hoàn Thanh không ở nơi này nên tới xem bệnh, lại có người biết Tô Hoàn Thanh không ở, nhưng là biết A Chấp cũng nắm rõ một số dược lý y thuật, cho nên thường xuyên tới xin thuốc, hoặc là hỏi cách trị bệnh. Vì vậy thời điểm A Chấp mở cửa, nàng thật sự không nghĩ sâu xa, dù sao lúc trước nàng đều hy vọng người đến là Tô Hoàn Thanh, nhưng số lần thất vọng quá nhiều, cũng không dám ôm hy vọng quá lớn nữa.

“Ta có thể trú mưa nhờ một lúc hay không?” Tô Hoàn Thanh đứng ngoài cửa, ngữ khí ôn nhu mỉm cười, tuy nàng che ô nhưng có lẽ vì mưa quá lớn, thân thể vẫn là bị ướt. Kỳ thực vừa rồi nàng từ phía xa thấy được nhà cỏ có khói bếp, tâm tình liền thập phần khẩn trương, không màng mưa lớn mà chạy tới, thời điểm gõ cửa, cũng không biết là bởi cái lạnh hay vì điều gì, bàn tay vẫn luôn run rẩy.

A Chấp thấy Tô Hoàn Thanh đứng ngoài, thật lâu không mở miệng đáp lại, hốc mắt nàng ửng đỏ, bừng lên như giọt nước ướŧ áŧ ngoài kia.