Đào Hoa Khúc

Chương 117

"Bị thương."

Cửa đá bên ngoài dài chừng mười trượng, bệ đá rộng chừng năm trượng, bệ đá trải gạch bóng loáng như gương, đứng bên trên, rất có cảm giác mát mẻ. Cửa đá đóng chặt, trên vách núi mọc đầy rêu xanh, hiển lộ năm tháng tang thương.

Quân Dao nhìn chung quanh một vòng, đi lên phía trước, lại thấy bên cạnh dựng một tấm bia đá cao chừng nửa người, trên tấm bia có khắc: "Ngày tháng năm nào đó, Đàm Quang đạo nhân phi thăng, thụy quang đầy trời, tiên nhạc hợp tấu..."

Là một phần văn chương hoa lệ, ca tụng chuyện Đàm Quang đạo nhân thành tiên.

Hổ con ở trước tấm bia đá, đem văn bia đọc một lần, cảm thấy rất vô vị. Hổ con còn không hiểu cái gì là tâng bốc thành tựu, chỉ cảm thấy văn bia khô khan lượn quanh miệng. Quân Dao lại rõ ràng, cổ nhân xưa nay có thói quen ghi lại công lao lên đá.

Đọc qua văn bia, chiêm ngưỡng qua thành tựu vĩ đại của Đàm Quang đạo nhân. Quân Dao lại đến bên ngoài cửa đá, suy tư làm sao mở cửa.

Tấm cửa đá này trơn nhẵn dày chắc, mà lại không có khóa, như một quả trứng không vết nứt, khiến người ta không biết ra tay từ đâu. Quân Dao hơi suy nghĩ một chút, giáng xuống một đạo pháp thuật, đấm thẳng giữa cửa đá.

Chỉ nghe oanh một tiếng vang thật lớn, bốc lên vô số bụi bặm.

Hổ con lui về sau hai bước, mở to hai mắt nhìn, chờ bụi lắng xuống toàn bộ, chỉ thấy trên cửa đá, một chút dấu vết nho nhỏ cũng không lưu lại, vẫn không có chút sứt mẻ.

Pháp thuật không đánh vỡ được nó, có thể thấy được không phải là loại đá tầm thường. Quân Dao thầm nghĩ, chẳng lẽ trên cánh cửa này có thiết lập trận pháp?

Đàm Quang đạo nhân ở trên trận pháp trình độ phi phàm, mà hắn cũng rất yêu thích trận pháp, từ lúc vào Linh Sơn đến nay, cùng nhau đi tới, không biết đã thấy qua biết bao cấm chế, biết bao trận pháp. Nếu trên cửa đá cũng thiết lập trận pháp, ngược lại cũng là hợp tình hợp lý.

Quân Dao nghĩ xong, thả ra thần thức, thăm dò vào bên trong cửa đá.

Ai biết thần thức vừa tiến vào cửa đá, liền bị một luồng sáng màu vàng ngăn trở. Luồng ánh sáng màu vàng kia cũng không bá đạo, nhưng lại kiên quyết không rời mà từ từ di chuyển về phía trước, đánh đuổi thần thức của Quân Dao.

Quân Dao nhíu mày lại, lui về sau vài bước, muốn thử một lần nữa.

Hổ con thì đi qua đi lại bên cửa. Nàng đi tới giữa cửa đá, chợt phát hiện trên cửa có một dấu ấn nhàn nhạt. Cái dấu ấn kia cao ngang tầm mắt của nàng, vừa nhấc móng vuốt lên, vừa vặn chạm tới.

Hình dáng dấu ấn nhìn rất quen mắt. Hổ con nhìn một chút, giơ chân trước lên, lại nhìn đệm thịt trên móng vuốt một chút, so sánh với dấu ấn trên cửa một hồi, phát hiện dấu ấn trên cửa chính là dấu chân của một chú hổ con.

Hổ con chợt cảm thấy thú vị, nàng giơ móng vuốt lên, không chút khách khí vỗ lên dấu chân kia, quả thật vừa khớp.

Quân Dao để ý động tĩnh của hổ con bên này, móng vuốt của hổ con rời khỏi cửa đá, lại muốn vỗ một cái, đã thấy dấu chân trên cửa đá sáng lên, phát ra một luồng ánh sáng màu vàng nhu hòa, kim quang từ cái dấu chân kia, lan đến toàn bộ cửa đá, tiếp đó, chỉ nghe rầm rầm một tiếng vang trầm thấp, cửa đá hướng lên trên, cuối cùng cũng mở ra.

Hổ con trợn mắt ngoác mồm, Quân Dao cũng âm thầm lưu ý.

Cửa mở, ánh sáng chiếu vào trong động, bên trong một tên nam tử nghênh ngang đi ra.

Nam tử phong thần như ngọc, khuôn mặt tuấn lãng, một bộ thanh bào, ống tay áo mềm nhẹ, như dệt từ áng mây trên trời, đầu đội ngọc quan, ngọc quan ôn hòa, như được nước giội rửa hơn vạn năm.

Hắn chân đạp vân lý [1], chậm rãi đi ra, trên mặt mang tươi cười từ đầu đến cuối.

[1] Vân lý (云履): Giày mây.

Đi ra ngoài động, rồi làm như không nhìn thấy Quân Dao, ánh mắt rơi thẳng lên người Tiêu Duyên. Người này từ trong động đi ra, nhất cử nhất động như danh sĩ nhân gian ôn nhã, mà khuôn mặt trắng nõn, thân hình gầy gò, dường như yếu đuối mong manh, cũng không giống như là tu sĩ.

Quân Dao lại cảm thấy hoảng sợ, lấy khả năng của nàng, lại không thể dò ra tu vi của người này.

Nam tử cúi đầu nhìn hổ con, trong mắt lộ ra hứng thú, cười khanh khách nói: "Dấu chân trên cửa là lưu lại cho tiểu sủng ở nhà dùng để ra vào, không nghĩ đến một con hổ mập, đánh bậy đánh bạ, bị ngươi phá vỡ trận pháp trên cửa."

Hổ con nghe vậy, nhìn thẳng hắn một hồi, lạnh lùng quay đầu đi chỗ khác.

Xác nhận qua ánh mắt, là không muốn để ý đến. Tiêu Duyên đi tới bên cạnh Quân Dao, không nhìn tới nam tử kia.

Nam tử cũng không để ý lắm, có vẻ đặc biệt khoan dung. Quân Dao sợ hắn coi trọng Tiêu Duyên, muốn cướp đoạt, nhân tiện nói: "Đây là Bạch Hổ của ta, không biết quân là người phương nào, vì sao ở chỗ này?"

Nam tử dường như mới nhìn đến Quân Dao, ánh mắt chuyển tới trên người nàng, ngữ khí ngược lại cũng không tệ, đáp: "Ta chính là chủ nhân nơi này." Dứt lời, lại nhìn hổ con, nói: "Ngươi đưa nàng cho ta mượn ôm một cái."

Tiêu Duyên nhe răng, hung hăng nhìn chằm chằm hắn, mang một tư thế nếu như hắn dám đưa tay, liền cào hắn một vuốt.

Chủ nhân nơi này chính là Đàm Quang đạo nhân. Đạo nhân đã đắc đạo thành tiên, vì sao còn ở thế gian? Quân Dao không có kinh ngạc, đem Tiêu Duyên bảo hộ phía sau, ngôn từ khách khí nói: "Tiểu Bạch Hổ sợ người lạ, không gần người lạ, sợ là không thể như quân mong muốn."

Đàm Quang đạo nhân nghe vậy nở nụ cười, cũng không miễn cưỡng. Hắn lại nhìn Tiêu Duyên một chút, nhìn qua một hồi, khí thế ôn hòa quanh người hắn đột nhiên biến mất, nổi lên từng trận ý lạnh, lạnh nhạt nói: "Các ngươi tới đây, chắc hẳn cũng là đến đoạt bảo đi?"

Quân Dao vốn tưởng rằng Đàm Quang đạo nhân đã ngã xuống trong trận đại chiến nhân tu cùng yêu tu rồi, vào Linh Sơn mới biết, hắn đã đắc đạo thành tiên. Như vậy, muốn có được công pháp tu luyện cho A Duyên liền có chút khó xử rồi.

Quân Dao dung sắc hờ hững, âm thầm đánh giá nam tử tự xưng là Đàm Quang đạo nhân trước mắt này, mở miệng nói: "Động phủ của đạo nhân, sao dám làm càn? Nghe danh đạo nhân đã lâu, ta tới nơi đây, là vì mượn đồ."

Đàm Quang đạo nhân nói: "Mượn đồ? Món đồ gì?"

Quân Dao đáp: "Mượn công pháp tu luyện của Bạch Hổ nhìn qua, xem xong sẽ trả lại."

Đàm Quang đạo nhân dung sắc lạnh xuống, vung tay áo nói: "Không cho mượn."

Tay áo lớn vung lên, cương phong [2] bao phủ. Quân Dao thấy hắn đột nhiên động thủ, một mặt vận chuyển linh khí, thi pháp chống đỡ, một mặt đem Tiêu Duyên hộ ở phía sau.

[2] Cương phong (罡风): Gió mạnh.

Hổ con biết được, nàng đạo hành kém cỏi, tu vi yếu, chuyện đánh nhau là không giúp được gì, liền ngoan ngoãn trốn ở phía sau Quân Dao, không lên tiếng, không thêm phiền.

Quân Dao cũng biết ngự gió, nàng triệu gió đến, thi pháp công kích. Đàm Quang đạo nhân ồ một tiếng, cũng không nghĩ tới một đào hoa yêu nho nhỏ cũng có chút bản lĩnh, cong ngón tay búng một cái, giải trừ tật phong.

Quân Dao bên kia cũng cố gắng thu hồi cương phong. Trong nhất thời, lần thứ hai bình tĩnh lại.

Tựa như yêu quái lớn nhỏ trong Yêu giới, là bình thường với Quân Dao, tu vi Hóa Thần kỳ, cùng tiên nhân đột phá Hóa Thần, chính là khác biệt một trời một vực. Quân Dao trước là muốn rời đi, lại tìm phương pháp khác. Không ngờ vừa động thủ, càng khiến nàng phát hiện, Đàm Quang đạo nhân trước mắt này, sợ cũng không phải chân thân của hắn.

Tiên giới tự có trật tự, không thể tùy ý thần tiên to to nhỏ nhỏ tùy tiện xuống Hạ giới đi đi lại lại. Vừa mới giao thủ một trận, Quân Dao phát hiện Đàm Quang đạo nhân mặc dù sâu không lường được, nhưng mà linh lực dường như cũng không cao hơn nàng là bao.

Pháp lực của thần tiên tuyệt đối không chỉ như này, nam tử trước mắt chỉ sợ là một con rối người mà Đàm Quang đạo nhân lưu lại dùng để trông coi động phủ.

Các nàng tới đây là vì công pháp, nếu như tay không trở về, liền không biết phải đi nơi nào để tìm. A Duyên đã Trúc Cơ, tu luyện không thể trì hoãn, công pháp này là tình thế bắt buộc.

Quân Dao làm ra quyết đoán, đột nhiên vung tay áo.

Hổ con liền cảm thấy có một cơn gió mềm nhẹ, bao lấy cả người nàng, mang ra đằng xa. Hổ con hạ xuống mặt đất, cơn gió kia vẫn chưa rời đi, mà hóa thành vầng sáng, bao phủ lấy nàng, bảo vệ đến gió thổi không lọt.

Hổ con bị đưa đến đây, đã biết Quân Dao muốn làm gì rồi, nhưng nàng không giúp được gì, Tiêu Duyên khuôn mặt trầm tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn hai người trên đài đá đằng xa.

Động tác này của Quân Dao, không chỉ hổ con biết nàng muốn làm gì, Đàm Quang đạo nhân cũng biết nàng muốn làm gì.

Hắn lắc lắc đầu, lộ ra vẻ thương xót, trong giọng nói lại mang khinh thường rõ ràng: "Không ngờ ngươi lại không biết tự lượng sức như vậy."

Yêu cùng tiên đấu, thật sự là như lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết!

Quân Dao không nói một lời, tích trữ sức mạnh.

Ngày xưa tu sĩ đến đoạt bảo không ít, hơn nửa đều bị vây nhốt trong trận pháp, liền cửa đá cũng không tìm thấy đã ngã xuống, tình cờ có một ít người phá vỡ được trận pháp, tới bên ngoài cửa đá, cũng không mở cửa đá ra được.

Những tu sĩ này, cũng không ít kẻ đạt Đại Thừa kỳ, thậm chí như Cự Mãng đạt Hóa Thần kỳ, cuối cùng cũng không thể địch lại, mà bị trấn áp dưới quái thạch.

Đàm Quang đạo nhân vẫn chưa để Quân Dao vào trong mắt, tầm mắt hắn nhìn xa xa, nhìn thấy Tiểu Bạch Hổ, thầm nghĩ, nhìn nàng cũng có một con Bạch Hổ, liền cùng nàng vui vẻ vậy.

Một ý nghĩ tự phụ này, sau khi Quân Dao xuất kiếm, hoàn toàn biến mất.

Chiêu kiếm đó, mang uy thế phách thiên trảm địa, cả toà sơn mạch kịch liệt lay động, vẻ mặt Đàm Quang đạo nhân trở nên nghiêm túc, ra chiêu chống đỡ. Hắn vừa xuất chiêu, Quân Dao chỉ có thoái nhượng, tiên mạnh mẽ, thật sự khiến người sợ hãi. Pháp khí của Đàm Quang đạo nhân là một chiếc quạt giấy, hắn phi thân về phía trước, từng bước ép sát, hoàn toàn không còn khinh thường như vừa rồi, khí thế lạnh lẽo, không phải đẩy Quân Dao vào chỗ chết là không thể.

Quân Dao tuy lùi bước, thân pháp lại không loạn. Liều mạng không thể đấu lại, chỉ có thể dùng trí. Nàng tránh khỏi công kích, ổn định thân hình, trấn định mà tìm kiếm kẽ hở của Đàm Quang đạo nhân.

Quạt xếp ẩn chứa linh khí bá đạo, sượt qua cũng có thể thương gân động cốt. Quân Dao cẩn thận tránh đi, cuối cùng cũng bị Đàm Quang đạo nhân tìm được thời cơ, từ trên xuống dưới đảo qua, đánh thẳng vào cổ Quân Dao. Một cái kia nhìn như đơn giản, thật ra rất hung ác, Quân Dao tránh không kịp, trong lúc hoảng hốt, lấy tay chặn lại, cánh tay cắt ra, máu tươi tuôn ra.

Vết thương thật giống như bị đóng băng, ý lạnh tầng tầng rót vào, chui vào trong gân mạch, bám vào linh khí. Triển khai công pháp, đều cần linh khí, linh khí bị quấy rầy, pháp thuật tự nhiên không thể triển khai trôi chảy.

Quân Dao sững người lại, trong con ngươi nhất quán lạnh nhạt hiển lộ tức giận.

Đàm Quang đạo nhân nở nụ cười, thế tiến công hơi chậm lại. Quạt xếp của hắn, cũng không phải vật phàm, khung quạt chính là làm ra từ Cửu Thiên Hàn Băng, một khi đυ.ng tới huyết nhục, tựa như máu đỉa vậy, dính lấy không tha.

Đào hoa yêu này, nhìn như mạnh, cũng chỉ có thế.

Đàm Quang đạo nhân thoáng thả lỏng.

Đây chính là sơ hở! Vẻ mặt Quân Dao nghiêm túc, giơ kiếm đánh xuống, chiêu kiếm này, nàng dùng toàn bộ linh khí, vừa tàn nhẫn vừa nhanh. Đàm Quang đạo nhân chợt cảm thấy không khí vô hình quanh thân, như đều bị đánh ra.

Hắn căng thẳng trong lòng, nghiêng người tránh ra, một cái lắc mình, hắn chợt cảm thấy không tốt, thân pháp của Quân Dao thật sự linh hoạt, xoay vòng trường kiếm, cắt ngang eo. Đàm Quang đạo nhân một cái lắc mình, vừa vặn va vào lưỡi kiếm, hắn chỉ có thể vận chuyển linh khí tự vệ, mũi kiếm cuối cùng đâm thủng bên hông hắn.

Bên hông máu tươi giàn giụa, thanh bào bị máu thấm ướt. Đàm Quang đạo nhân lại không để ý, thừa dịp Quân Dao vẫn chưa thu kiếm, lách ra sau nàng, tung một đòn thật mạnh.

Quân Dao không tránh kịp, trúng một đòn này mà phun ra một ngụm máu tươi.

Ngũ tạng lục phủ đều bị ảnh hưởng đến, trong đan điền, yêu đan rung động, Quân Dao suýt nữa ngã xuống, lấy kiếm chống đỡ, ổn định thân hình. Đàm Quang đạo nhân cũng không khá hơn nàng bao nhiêu, bên môi tràn ra máu.

Giữa lông mày của hắn lộ ra tức giận, Quân Dao dung sắc lại nhàn nhạt, trong mắt cũng không có bao nhiêu gợn sóng, nhìn hắn, như nhìn một thân cây, một cọng cỏ, cũng không khác biệt.

Trên người nàng vô cùng đau đớn, nhưng A Duyên đang nhìn, A Duyên nhát gan, nếu như nhìn thấy nàng ngã xuống, nhất định sẽ sợ hãi. Huống hồ, nàng vẫn chưa có được công pháp, sao có thể ngã xuống.

Hai người gần như ra tay cùng một lúc, lại một lần nữa giao chiến.

Pháp thuật không phân cao thấp, hai người đều đem hết toàn lực. Quân Dao nỗ lực chống đỡ, con rối người có một đặc điểm, chính là linh khí không đủ, một khi hắn tiêu hao hết linh khí, pháp thuật không thể triển khai, chính là thất bại.

Đàm Quang đạo nhân tự nhiên cũng nghĩ đến đây, mỗi một lần xuất hiện đều rất tàn nhẫn.

Không trung phong vân dũng động, đài cao dưới chân vỡ vụn, hai người bay lên không trung, tiếp tục đấu pháp. Đàm Quang đạo nhân càng ngày càng lực bất tòng tâm, rốt cục lúc gọi gió có chút do dự, bị Quân Dao tìm ra thời cơ, đem kiếm đâm vào đan điền của hắn.

Con rối người ngã xuống, hai mắt tức giận trừng Quân Dao.

Quân Dao hờ hững nhìn hắn, cho đến khi thi thể của hắn rơi xuống mặt đất, biến mất không còn tăm hơi.

Trận chiến này, nàng thắng rồi.

Hổ con thật nhanh chạy tới.

Quân Dao cười cười với nàng, muốn an ủi A Duyên của nàng, nhưng mà ý cười còn chưa triển khai, liền ngã xuống trong ánh mắt sợ hãi của hổ con. Linh khí tiêu hao hết, phế phủ đều bị thương, nàng so với con rối người bị đánh bại triệt để, cũng chỉ khá hơn một chút.

Tiêu Duyên nhào tới, Quân Dao ngã trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, tựa như hoa đào bị mưa đánh rơi trong ngày xuân, điêu tàn ở trong cát bụi.

Tiêu Duyên không biết như thế nào cho phải, nàng ở bên người Quân Dao, không ngừng cọ khuôn mặt nàng ấy, trong miệng buồn bã mà gọi nàng ấy: "A Dao, A Dao."

Nàng không biết trong giọng nói của nàng mang theo nức nở, nước mắt từ trong hốc mắt tuôn ra.

Trong không trung tuyết bay lất phất, hàn phong lạnh lẽo cuốn vào sơn cốc. Vừa rồi đấu pháp, ảnh hưởng đến trận pháp hộ sơn. Trận pháp bị phá, không thể ngăn được phong tuyết bên ngoài núi.

Thung lũng bốn mùa như xuân chỉ trong một thoáng tiến vào trời đông giá rét, hoa tuyết rơi trên cỏ, trên cây, không lâu lắm, liền tích một tầng tuyết mỏng manh.

Quân Dao nằm trên cỏ, y sam của nàng là màu trắng, nhiễm máu, đặc biệt chói mắt, hoa tuyết rơi trên tóc nàng, sắc mặt của nàng càng thêm trắng xám, như muốn cùng băng tuyết hòa làm một thể.

Tác giả có lời muốn nói:

Hổ con khóc.