"Minh Sắt."
Lúc Quân Dao đột phá Linh Hư kỳ, tại hoang cảnh đạt được một viên đan dược. Đan dược kia rất khó có được, đối với củng cố cảnh giới, có nhiều chỗ tốt. Quân Dao mới đột phá Linh Hư, tu vi hư nhược vô cùng, có được viên đan dược này, giống như trời giúp, tất nhiên là phải ăn nó rồi.
Chỉ là viên linh đan này, chỗ tốt vô tận, phải luyện hóa trong bụng, mất hơn hai, ba trăm năm. Khi đó Quân Dao cách Khải Trí ước chừng một ngàn năm. Tiểu yêu quái một ngàn tuổi, có thể tu luyện đến Linh Hư, thế gian chỉ cái một người này.
Quân Dao tính cách điềm đạm, không yêu thích thứ phù phiếm, không yêu thích huyên náo, cũng không cảm giác tu vi bậc này rất ghê gớm, ăn đan dược đạt được vào, ngự kiếm trên không quan sát nhân gian, chọn một ngọn núi cao hạ xuống, tại đỉnh núi, hiện ra nguyên hình, luyện hóa viên đan dược này.
Kẻ tu tiên, vì một quyển công pháp bế quan hơn một ngàn năm, vì đột phá một cảnh giới, ba trăm, năm trăm năm không ra khỏi cửa một bước, đều thường có, Quân Dao muốn luyện hóa viên đan dược này, ở trên ngọn núi này ngồi thiền.
Nàng ở trên không trung tùy tiện chọn một ngọn núi cao, không biết núi này tên là gì, cuối cùng đến lúc rời đi, cũng không đi hỏi thăm tên ngọn núi này. Bây giờ qua đi gần ba ngàn năm, ngọn núi kia ở phương nào cũng nhớ không rõ nữa.
Khi đó nhân gian lúc đó vẫn còn hoang vu cực kỳ, người cũng ít, chỉ có mấy cái bộ lạc đánh tới đánh lui, chiếm đoạt lẫn nhau, chiếm đoạt xong lại là phản loạn to to nhỏ nhỏ, dân phong thuần phác, bộ lạc bận rộn cực kì. Núi cao bực này, là không người tới.
Quân Dao nhắm mắt ngồi thiền, ngày đêm không ngừng vận chuyển linh khí, củng cố bản thân.
Như vậy qua khoảng chừng một trăm năm, một trăm năm , không người quấy, đỉnh núi lại cao, liền con chim cũng hiếm thấy.
Có một ngày, một con thỏ từ dưới núi nhanh nhẹn nhảy lên, nó từ khe núi chui qua, vừa chạy, vừa quay đầu lại nhìn, kết quả va phải người Quân Dao.
Quân Dao bị nó va phải, mở mắt ra nhìn, thấy là một con thỏ, cũng không để ý, lại nhìn ra xa một chút, một con sói bị kẹt trong khe đá không chui ra được.
Hóa ra là một con sói ngu ngốc đuổi theo một con thỏ ngu ngốc. Quân Dao lại tiếp tục nhắm mắt, cho phép chúng nó đi.
Lại mở mắt, sói không thấy, con thỏ hì hục đào động dưới tàng cây, tạo cho mình một cái ổ, định cư lại nơi này.
Bốn phía cỏ thơm ngon, lại có mỏm đá to to nhỏ nhỏ, địa thế phức tạp, cũng khá an toàn. Thỏ khôn ba hang [1]. Con thỏ đào động vừa sâu vừa lớn, mở ra vài cái cửa, cái con thỏ một đoàn lông tơ màu trắng bận rộn ra ra vào vào, thỉnh thoảng ngậm vào chút cỏ khô, trang trí ổ nhỏ của mình.
[1] Thỏ khôn ba hang (狡兔三窟): Ví có nhiều nơi ẩn nấp, lo trước tính sau.
Quân Dao chỉ liếc mắt nhìn, liền dời mắt đi, trong lòng nàng chỉ có thành tiên, một đám tiểu súc sinh cỡ này làm vào mắt nàng được.
Nàng tiếp tục ngồi thiền, này vừa ngồi chính là trăm năm.
Một trăm năm sau, cái viên linh đan kia luyện hóa hơn nửa, Quân Dao cảnh giới vững chắc. Nàng Phù Du kiếm pháp luyện được một nửa, gặp gỡ đột phá Linh Hư, liền tạm thời chậm lại, trước mắt linh khí trong đan điền đã đầy, lại lần thứ hai tu luyện kiếm pháp, mưu đồ tiến thêm một bước.
Nơi này địa thế chiều cao, không vật che chắn, nhật nguyệt quang hoa tản mạn mà chiếu xuống, được Quân Dao hấp thu, nàng cũng không muốn chuyển sang nơi khác, hóa thành người, liền muốn luyện kiếm pháp.
Bỗng nhiên, một con thỏ từ lòng đất chui ra.
Quân Dao liếc mắt nhìn, là con thỏ ngu ngốc một trăm năm trước, lại vừa nhìn, nàng đã Trúc Cơ, đã biến thành một con thỏ tinh. Quân Dao ngẩn ra, rất nhanh hiểu được, quá nửa là lúc nàng luyện hóa linh đan, linh khí tản ra, con thỏ này sợ là từ nhỏ liền có linh căn, rút lấy linh khí, Khải Trí Trúc Cơ.
Cái này cũng là vận mệnh của nó.
Quân Dao cũng không để trong lòng, chỉ là con thỏ tinh này đã ở đây, nàng cũng không có ý muốn dùng chung một chỗ với người khác, liền muốn để lại nơi này cho nó, bản thân thì đi tìm một nơi khác.
Nàng lấy phi kiếm ra, đang muốn đi, cái con thỏ kia bay đến, ngăn ở trước người nàng, một đôi mắt hồng hồng nhìn chằm chằm nàng.
Quân Dao làm người buồn tẻ, cũng không bá đạo, thấy nó ngăn ở trước người nàng, cũng dừng lại, nghe xem nó muốn nói gì.
Con thỏ kia không biết lễ giáo, nín nửa ngày, mới nói: "Ngươi, ngươi thu nhận ta vào môn hạ đi."
Quân Dao nở nụ cười, nàng tu luyện đến nay, cũng chưa bao giờ gặp được có tiểu yêu quái muốn vào môn hạ của nàng. Chỉ là nàng cô độc quen rồi, không thích bên cạnh có người đi theo, lắc lắc đầu, vòng qua con thỏ bước lên tiên kiếm.
Con thỏ kia cuống lên, nhảy dựng lên, ôm lấy phi kiếm, lưỡi kiếm sắc bén, chính là đá tảng cũng có thể một chiêu đánh nát, càng không cần nói đến móng thỏ kia của nó. Lông tơ màu trắng nhiễm một tầng máu tươi. Nó nhịn đau, không chịu thả ra, lại nói một lần: "Để ta vào môn hạ của ngươi đi."
Quân Dao nhíu mày lại, vung tay áo một cái, con thỏ lập tức bị một cơn gió đưa ra ngoài một trượng, nàng để lại một viên đan dược trị thương, ngự kiếm mà đi.
Tiên đồ dài đằng đẵng, rất là cô tịch, từ Khải Trí đến Hóa Thần, lại tới phi thăng, thiên tư kỳ tuyệt, người số mệnh nghịch thiên, cũng phải tu luyện tới ba, bốn ngàn năm, còn tư chất bình thường, lại không gặp may, năm mươi ngàn năm, mười vạn năm đều không lạ.
Không biết là do tiên lộ phi phàm do vị tu sĩ năm đó tưới lên người nàng kia, để nàng hưởng thụ một đời, hay là nàng thật sự có thiên tư, số mệnh đều vượt xa người thường, hoặc giả như cả hai đều có, Quân Dao vào yêu đạo, tự nhiên liền thuận lợi cực kì, tuy là tu luyện từng bước, nhưng mỗi một cảnh giới nhỏ đều tu luyện khá nhanh, tiểu yêu bình thường hao tổn vạn năm cũng chưa chắc đột phá Nguyên Thần kỳ, nàng đang đột phá Linh Hư kỳ sau sáu trăm năm, liền thân ở Nguyên Thần, thành đại yêu đạt Nguyên Thần kỳ trên thế gian này.
Con thỏ tinh nho nhỏ sớm trăm năm trước kia, đã sớm bị nàng quên lãng rồi.
Một ngày, Cự Quy [2] tìm tới nàng, khóc lóc kể lể với nàng, có một con thỏ tinh mới Kết Đan làm loạn xung quanh, công bố là môn nhân của nàng, cướp đan dược linh khí, bùa chú bảo vật của người khác, còn đả thương yêu quái chung quanh, quả thực là không chuyện ác nào không làm.
[2] Cự Quy (巨龟): Con rùa lớn.
Tiểu yêu quái làm loạn như vậy, yêu giới tất nhiên là có người tài trừng trị nó, không biết sao nó luôn miệng xưng là môn nhân của hoa đào yêu Quân Dao, lũ yêu liền không dám bắt nạt nó, cầu khẩn Cự Quy tới hỏi.
Cự Quy là lão già của yêu giới, xưa nay luôn giữ gìn lẽ phải, mời hắn đến, cũng là sợ con thỏ tinh kia thật sự là môn nhân của Quân Dao, mạo muội tới cửa cáo trạng, chọc giận nàng.
Quân Dao nghe vậy, tất nhiên là đi tìm con thỏ tinh kia.
Nàng tìm được con thỏ tinh, là ở bên một con sông lớn, giữa lúc mặt trời chiều ngã về Tây, một đạo tà dương treo nơi chân trời. Con thỏ tinh ở bờ sông, ngồi quay về con sông, nghe thấy động tĩnh phía sau, nàng cảnh giác quay đầu lại, thấy rõ người tới, lỗ tai dài cong cong của nó lập tức dựng đứng lên, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng: "Ta tìm ngươi sáu trăm năm, cuối cùng ta cũng có thể gặp được ngươi rồi."
Nó mừng rỡ như vậy, Quân Dao lời vấn tội, liền đọng lại nơi cổ họng, không thể thoát ra.
Con thỏ tinh lại tựa như không biết mình lấy tên Quân Dao, làm ra bao nhiêu chuyện ác, nhảy nhảy nhót nhót mà tiến lên, nói: "Ngươi ban cho ta một cái tên đi, ta không có tên, bọn họ đều gọi ta là thỏ tinh."
Quân Dao ngắm nhìn phía sau nàng, tà dương chiếu lên mặt sông, một nửa sáng rực như máu, một nửa hiu quạnh như ngọc bích, nàng bật thốt lên: "Minh Sắt."
Con thỏ tinh cười lên, rất là thoải mái.
Quân Dao không phải người thích gϊếŧ chóc, bảo Minh Sắt đem những vật cướp được trả lại tất cả, sau này không được lại làm ác, liền đi.
Minh Sắt lại dạy mãi không sửa, vừa đi khắp nơi tìm nàng, vừa vẫn cứ lấy danh nghĩa nàng làm chuyện xấu, nó làm chuyện xấu cũng rất chừng mực, cướp đan dược cũng không có quý báu, linh khí cũng không phải tiên khí thượng cổ, bắt nạt yêu quái, phần nhiều là tiểu yêu, cũng không nguy hiểm đến tình mạng. Tuy thế, cũng khiến yêu giới sinh ghét.
Quân Dao một lòng tu tiên, thanh thanh tĩnh tĩnh mà tu hành một ngàn sáu trăm năm, đột nhiên có thêm một con thỏ tinh, quấy nhiễu nàng không được an ổn. Quân Dao thật đau đầu, không biết nàng vì sao lại khổ như vậy, nói nó mấy lần, nàng dạy mãi không sửa.
Cự Quy trở lại cầu kiến, nàng liền nói sự thật, Minh Sắt không phải môn nhân của nàng.
Đã như vậy, lũ yêu không cần kiêng kỵ mặt mũi nàng, Minh Sắt liền từ làm mưa làm gió, rơi xuống chạy trốn tứ phía.
Nàng thật vất vả tìm tới Quân Dao, hỏi: "Ngươi thật sự không biết ta vì sao đi khắp nơi làm ác sao?"
Quân Dao hờ hững nhìn nàng. Lúc đó nàng đã cắm rễ xuống ngọn núi tại chùa Nghiễm Bình kia, tìm hiểu Phật pháp, không có ý dây dưa với con thỏ này.
Minh Sắt trầm mặc một trận, bỗng nhiên nở nụ cười, ở cách đó không xa cũng tìm một ngọn núi ở lại, làm cái con thỏ động.
Nếu như nàng biến thành người khác, cũng không đi làm mấy chuyện đáng ghét, yên lặng tu luyện trong động thỏ, thường xuyên đến lắc lư dưới cây đào kia một cái.
Quân Dao ngồi thiền, không biết ngoại giới biến hóa, nó có tới hay không, nàng cũng không biết. Minh Sắt lại hết sức thỏa mãn, từ thường thường đến một chuyến, đến ngày ngày đều tới, cũng không quản Quân Dao có biết nó đã tới hay không.
Chỉ năm trăm năm, Quân Dao đột phá Hóa Thần, cách thành tiên rất gần.
Đột phá Hóa Thần ngày ấy, cả ngọn núi được bao phủ bởi u quang bạch sắc, từ yếu ớt đến hào quang vạn trượng, Minh Sắt ở động thỏ phát hiện dị dạng, vội vàng xuất động kiểm tra, liền thấy được tình cảnh đó, Quân Dao hóa thành hình người, nhắm mắt mà ngồi, ánh sáng từ trên người nàng tràn ra, vạn phần chói mắt, mà vẻ mặt nàng ôn hòa, không khác với ngày thường.
Minh Sắt đứng ở cửa động nửa ngày, lần đầu tiên không có đi tới gần, trở lại trong động, chuyên tâm tu luyện.
Giữa đêm, hổ con vù vù mà ngủ.
Chuyện cũ ngày xưa hiện lên, Quân Dao cũng không gợn sóng gì.
Ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng vang nhỏ, Quân Dao nhẹ nhàng đem vuốt trái của hổ con trên cánh tay mình sang vuốt phải của nàng. Hổ con giật giật, mơ hồ cảm giác được mềm mại dưới móng, lợi dụng còn khoát trên cánh tay Quân Dao, tiếp tục ngủ say.
Quân Dao không khỏi nở nụ cười, ý cười thanh thiển, thoáng qua liền qua, nhưng tràn đầy ôn nhu. Dàn xếp Tiêu Duyên xong, nàng đi ra cửa.
Minh Sắt liền đứng trong vườn, thấy nàng đi ra, trong tay bỗng dưng hóa ra một đạo linh giản, quăng cho Quân Dao. Đạo linh giản này ghi lại tung tích động phủ của Đàm Quang đạo nhân. Quân Dao rõ ràng trong lòng, sau khi tiếp được, để trong tay áo, xoay người muốn đi.
Minh Sắt ở sau lưng nàng, bỗng nhiên nói: "Rõ ràng là ta gặp ngươi trước."
Quân Dao dừng một chút, nàng lúc trước không biết vì sao Minh Sắt phải đi làm mấy chuyện chọc người ta phiền lòng, làm nàng đi tìm nàng ta, lại vì sao luôn vây quanh bên cạnh này. Gặp được Tiêu Duyên, trải qua tình kiếp tám trăm năm, lại hiểu được rồi.
Nàng lạnh nhạt nói: "Trong chuyện tìm cảm, nào có chuyện tới trước tới sau."
Minh Sắt nhìn bóng lưng của nàng, nước mắt lã chã rơi xuống. Quân Dao dứt lời, liền trở về nhà gỗ. Minh Sắt gặp qua dáng vẻ nàng đối với Hán Vương, đối với hổ con, đối với nàng mỗi một đời quan tâm đủ đầy.
Quân Dao như vậy là khác biệt, tựa như hòa tan một thân sương tuyết, ôn nhu uyển ước, không hề bảo lưu. Quân Dao như vậy, là nàng mong nhớ ngày đêm, mong mà không được.
Minh Sắt nghĩ tới, kỳ thực Quân Dao cũng ôm lấy nàng một lần.
Cái ngày hoa đào nở rộ kia, Tiểu Hán Vương mười ba mười bốn tuổi đi tới chùa Nghiễm Bình, nàng mặc một thân y sam đỏ nhạt cổ tròn, khuôn mặt trẻ con, ánh mắt sáng ngời.
Nàng lúc đó vừa hóa hình, tới tìm Quân Dao, muốn nghe nàng khen một tiếng. Vừa vào chùa liền nhìn thấy Hán Vương, trên người Hán Vương mang theo vương khí. Nàng mừng rỡ trong lòng, nuốt vương khí, tu vi tiến nhanh, người vận khí tốt, thậm chí còn có thể thành tiên, nếu như nàng ăn đạo vương khí này, cùng Quân Dao chênh lệch liền không quá lớn rồi.
Hán Vương bước chậm trong vườn, nàng dừng lại trước người Quân Dao, Quân Dao trước nay chưa từng nở rộ như thế, Minh Sắt chưa từng nhìn thấy Quân Dao nở hoa, lại chưa từng nhìn thấy hoa đào đẹp đẽ như thế, nàng xem đến ngẩn ngơ, chờ phục hồi tinh thần lại, Hán Vương đã rời khỏi vườn đào mất rồi.
Minh Sắt sốt ruột, trong lòng lại có một cảm giác hoảng loạn khôn kể. Quân Dao nở hoa, không phải là nở cho nàng xem, trong vườn đều là phàm nhân tầm thường, khác biệt nhất, cũng chỉ một mình Hán Vương mang theo vương khí. Nàng càng ngày càng hoang mang, biến thành một nam đồng, thử đi tìm Hán Vương.
Chính là khi đó, Quân Dao ôm lấy nàng, chỉ là nàng ấy mặc dù ôm nàng, ánh mắt lại vẫn dừng trên người Hán Vương, ngữ khí lại dịu dàng chưa từng có, hành lễ với phàm nhân kia: "Đa tạ công tử chăm nom xá đệ."